(Mì lạnh: Một loại mì trộn lạnh của Hàn Quốc.)
Hàn Lương đặt mì lên bàn, chợt nghe thấy cửa nhà vang lên tiếng động, có người đang dùng chìa khóa mở cửa! Nửa đêm rồi, cô lại không đưa chìa khóa cho người khác, sao có thể?! Hàn Lương sợ tới mức tim đập thình thịch, tự vệ, đúng, tự vệ! Hàn Lương rón rén tay chân chuẩn bị đi lấy chổi, còn chưa sờ đến, liền thấy một người đàn ông đi vào nhà.
Không giống trộm, cũng chẳng giống cướp. Cả người nồng nặc mùi rượu, nghênh nga nghênh ngang, vào cửa còn biết cởi giày, thấy Hàn Lương liền nói một câu khiến cô không biết nên khóc hay cười: “Mẹ, sao mẹ tới mà không gọi trước?”
Hàn Lương bó tay, chẳng biết nên phản ứng thế nào, đứng nghệt tại chỗ, tuy tuổi cô không còn nhỏ, nhưng muốn làm mẹ của một chàng trai lớn như vậy, e rằng còn phải chờ ba bốn mươi năm nữa.
Người kia cũng không khách sáo tiến đến trước bàn, thấy bát mì lạnh liền khen: “Mẹ, mẹ chu đáo quá, biết con uống rượu vốn chẳng ăn được gì.” Nói xong bèn làm một việc khiến Hàn Lương gần như chết đứng, anh ta đi vào phòng vệ sinh của cô, không đóng cửa, bắt đầu tiểu tiện.
Ừm, không tệ, còn biết nhấc cái nắp bồn cầu lên. Hàn Lương vừa đỏ mặt vừa gật đầu.
“Đi rửa tay!” Thấy anh ta không rửa tay đã muốn ngồi ăn, Hàn Lương rốt cuộc không nhịn được, miệng hét to, ăn mì không thành vấn đề, vấn đề ở chỗ sao có thể bẩn như vậy? Không thể chịu được!!
Người kia làm nũng chu miệng, nhỏ giọng nói thầm: “Biết ngay là không trốn được, bao nhiêu năm rồi mà mẹ vẫn không hết bệnh lải nhải…” Vừa nói vừa đi rửa tay.
Hàn Lương cực kì bất đắc dĩ làm một bát mì trộn nữa, ngồi ăn đối diện với người kia. Nhìn ánh mắt lờ đờ của anh ta, biểu hiện như một đứa trẻ con, cũng đoán người này uống nhiều rượu lắm rồi, không biết vì sao chạy nhầm vào nhà cô, còn tìm được cái chìa khóa cô đặt trên mép cửa, kinh thật, sao anh ta lại để chìa khóa cùng vị trí với cô cơ chứ. Hàn Lương oán giận trừng mắt nhìn người kia, há to miệng ăn mì, kiểu gì cũng cảm thấy không ngon bằng bát đầu tiên cô làm.
Người kia ăn xong, thỏa mãn thở dài một hơi, nói: “Mẹ, mì mẹ làm ăn ngày càng ngon.” Hàn Lương đảo mắt, điều này chỉ có thể nói, tay nghề của tôi tốt hơn mẹ anh, ngu ngốc, nhận mẹ khắp nơi. Dọn bát, đau khổ đem đi rửa.
Hàn Lương rửa bát xong đi ra, không thấy anh chàng kia liền lấy làm lạ, đừng nói là bẩn như thế mà leo lên giường của cô nằm ngủ chứ?! Chạy vội đến mở cửa phòng ngủ, bật đèn lên mới yên tâm, không có.
May mà căn nhà cũng không lớn, Hàn Lương dạo qua một vòng đã nhìn thấy người kia vẫn mặc nguyên quần áo nằm trong bồn tắm nước ấm, đang ngủ. Hơi nước nóng mờ mịt, gương mặt đàn ông trưởng thành rắn rỏi mang theo một chút biểu cảm trẻ con, khóe miệng hơi nhếch lên, không biết mơ thấy chuyện gì hay ho. Hàn Lương lay anh ta, không tỉnh, có vẻ ngủ rất say.
Cứ thế mà ngủ thẳng đến ngày mai, dù bây giờ là mùa hè, chắc chắn cũng sẽ bị cảm lạnh, còn có thể lên cơn sốt. Tuy nhìn bên ngoài, tính cách Hàn Lương có vẻ không tốt lắm, nhưng thực ra bên trong vẫn mang nặng tình mẫu tử. Nếu mặc cho chuyện này xảy ra trước mắt, e rằng cả đêm cô sẽ cảm thấy ray rứt khó ngủ. Hàn Lương thở dài, nói: “Coi như là vì anh gọi tôi vài tiếng mẹ, được rồi, con trai, chỉ một lần thôi đấy.”
Việc chăm sóc người như vậy, Hàn Lương làm rất suôn sẻ. Trước kia khi cha còn sống, ba năm bại liệt trên giường đều do một tay cô lo liệu, đã sớm quen tay hay việc. Nhanh chóng cởi quần áo của người kia, ào ào tắm rửa cho anh ta. Đương nhiên với đứa con nuôi mới nhận này, Hàn Lương sẽ không tận tâm như với cha, chỉ muốn xong nhanh một chút.
Trải một cái thảm ở phòng khách, ném một cái gối, một cái chăn, cũng coi như chiếc giường đơn sơ, may vẫn là mùa hè. Lôi sềnh sệch người kia từ phòng tắm, quăng lên chiếc giường tạm, anh ta lẩm bẩm mấy tiếng, cựa mình rồi bắt đầu ngáy. Bực mình thật, Hàn Lương nhìn thấy ‘con trai’ tự giác như vậy, trong lòng khó chịu. Anh ta thoải mái, cô thì mệt mỏi nhớp nháp mồ hôi.
Đây là chuyện quỷ gì thế?! Câm nín hỏi trời xanh, một anh chàng xa lạ, nửa đêm đến dọa cô một trận, còn ăn đồ của cô, ngủ giường của cô, cô còn giúp anh ta tắm rửa. Khách sạn năm sao cũng không có dịch vụ tốt như thế nhé! Hàn Lương phẫn nộ, hung hăng đạp cho người kia một phát, đừng để chị đây gặp lại nữa! Anh chàng kia không đau không ngứa chỉ xê dịch một chút, chớp chớp mắt, thì thào nói: “Mẹ, ngày mai tám rưỡi gọi con dậy nhé.” Nói xong lại ngủ tiếp.
Không thể lãng phí thời gian, Hàn Lương thu dọn nhà, mở tài liệu bắt đầu làm việc.
Chu Đông Dã bị đồng hồ báo thức đánh thức, mơ mơ màng màng sờ soạng chung quanh, đụng đến đồng hồ báo thức, dùng sức ấn vặn nửa ngày mà vẫn còn kêu. Lúc này Chu Đông Dã mới phát hiện ra, đây không phải đồng hồ của anh. Chậm rãi mở mắt, nhìn xung quanh, không phải nhà anh. Phòng ở được bố trí rất đơn sơ, đồ điện vật dụng đều đã cũ, có một cái cửa sổ sát sàn rất rất rất… lớn, khiến toàn bộăn phòng vô cùng sáng sủa.
Lúc này Chu Đông Dã hoàn toàn tỉnh táo, ngồi dậy cố gắng nhớ lại, tối hôm qua uống rượu, sau đó về nhà… sau đó, sau đó thì không nhớ rõ. Trời ạ, không phải đi nhầm nhà chứ?! Không biết có làm ra chuyện gì nực cười hay không, bộ dáng say rượu của bản thân như nào anh còn không biết. Nghĩ nghĩ một lúc, tính từ khi trưởng thành đến giờ, lần đầu tiên Chu Đông Dã đỏ mặt.
Đỏ mặt chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, nhìn đồng hồ, tám rưỡi, không muộn, đứng dậy mặc quần áo, hôm nay có nhiều việc. Vừa dậy, Chu Đông Dã suýt nữa kêu thành tiếng, cả người anh trần truồng, ngay cả quần lót cũng không có, xấu hổ, siêu xấu hổ, còn ngủ trần ở trong nhà người khác nữa chứ. Vì kinh hoàng, một lần nữa anh ngã xuống chiếc giường tạm.
Quay đầu lại, thấy chiếc bàn nhỏ cạnh gối có một tờ giấy, cầm lên nhìn, là lời nhắn của chủ nhà.
“Tiên sinh:
Một: Quần áo anh mặc tối qua đều đã ướt, tôi đành giặt sạch cho anh, phơi ở ban công, anh tự lấy mà mặc.
Hai: Bữa sáng ở nồi trên bếp.
Ba: Ăn xong xin rửa bát.
Bốn: Khi đi nhớ để lại chìa khóa.
Năm: Quần áo của anh không thể giặt nước, ngày hôm qua là bất đắc dĩ, mong anh tự giải quyết hậu quả.
Sáu: Khóa cửa cẩn thận hộ tôi, về sau đừng đi nhầm cửa nữa.
Ngoài ra: Khi làm những việc ở trên, đừng gây ồn ào.
Chủ nhà, hôm nay.”
Chu Đông Dã thấy giấy nhắn rõ ràng mạch lạc như vậy, không khỏi nở nụ cười, thật là một chủ nhà khiến người ta an tâm.
Mặc quần áo, vui vẻ ăn cháo và bánh bao ở phòng bếp, rửa sạch bát, để lại chìa khóa, cười tủm tỉm đặt giấy nhắn, còn cả phí nghỉ chân, lén lút ra khỏi cửa, Chu Đông Dã mang tâm trạng hứng khởi đi làm.
Ban đêm, Hàn Lương nhìn thấy xấp tiền trên bàn, cũng cười, tâm trạng tốt lắm, dịch vụ sá sao đúng là đáng giá.
Chuyện này, chớp mắt liền tan mất trong gió mùa hè, ngoại trừ để cho Chu Đông Dã một ngày vui vẻ, không còn gì lưu lại.