Kỳ lạ, giọng nói này nghe rất quen. Chu Đông Dã tắm rửa sạch sẽ, cho quần áo vào máy giặt, ở trần đi vòng quanh nhà của Hàn Lương. Tủ lạnh không thiếu đồ ăn, nhưng Chu Đông Dã lười nấu cơm, cầm quả táo lên cắn, vừa cắn vừa nghĩ, nữ chủ nhà này khiến anh thật sự tò mò, giọng nói quen thuộc như vậy, lại còn là phụ nữ.
Chu Đông Dã vứt lõi táo vào thùng rác, quyết định đi vào phòng ngủ, nơi anh chưa từng đặt chân tới để tìm hiểu đến tột cùng.
Mở cửa phòng, Chu Đông Dã đơ người, đây hoàn toàn là bản sao của phòng khách thôi, chẳng qua nhỏ hơn một chút. Cửa sổ sát đất, giá sách, thảm, bàn nhỏ, giường cũng chỉ là một cái đệm lò xo đặt trên mặt đất. Đúng thế, phòng ngủ của chủ nhà chính là một cái phòng khách thu nhỏ.
Nhưng vẫn có sự khác nhau, Chu Đông Dã tiến vào thăm dò cẩn thận, nhìn thấy ảnh chụp trên bàn trà nhỏ. Ảnh gia đình, cha mẹ tầm bốn mươi tuổi, con gái mười tuổi, hiển nhiên, bức ảnh này chụp đã lâu. Chu Đông Dã nhìn chăm chú nửa ngày cũng không thể tìm thấy điểm gì quen thuộc từ nụ cười hạnh phúc của cô bé con hơn mười tuổi. Thất bại...!
Đặt khung ảnh xuống, Chu Đông Dã chuyển sang giá sách. May thay không còn là loại sách tham khảo chuyên ngành nữa, chỉ có các loại tiểu thuyết, lịch sử, triết học, thậm chí cả truyện cổ tích. Chu Đông Dã lắc đầu, cũng chẳng khác đĩa nhạc của cô này là bao, rất tạp. Lật lật lật, cuối cùng cũng tìm thấy một quyển sổ ít chữ nhưng mang nhiều thông tin – bằng giáo viên.
Hàn Lương, nữ, năm nay hai mươi tám tuổi, giáo viên trường cao đẳng AA, tốt nghiệp ngành vật lý đại học sư phạm BB, thạc sĩ nghiên cứu sinh. Công tác bốn năm, giành được rất nhiều giải thưởng, còn có ghi chú thăng chức tỉ mỉ.
Chu Đông Dã nhìn ảnh chụp trên bằng giáo viên, mỉm cười, quả thực anh từng gặp cô gái có gương mặt trắng bệch này rồi, ở trong thang máy, người giới thiệu bánh bao nhà cụ Lục. Nhưng một người trong thang máy với dáng vẻ uể oải, so với cô gái trong ảnh chụp như thể hai người khác nhau. Thật thú vị, thăng chức rất nhanh, không thể hiểu nổi nha. Độc mồm độc miệng cộng thêm cáu kỉnh, rõ ràng điển hình cho loại người xem thường việc nói nhẹ giảng đạo nghĩa, sao lại được hoan nghênh ở những nơi như trường học đến thế?
Hai mươi tám tuổi đối với phụ nữ mà nói đã không còn nhỏ, thế mà cô vẫn độc thân, hơn nữa, anh chưa từng gặp người khác mỗi khi tới đây ngủ qua đêm. Từ đó phỏng đoán, e rằng ngay cả bạn trai Hàn Lương cũng không có. Thật đúng là không tầm thường, cho dù vẻ ngoài phổ thông đi chăng nữa, chắc không ế hàng đến mức này chứ?
Gấp bằng giáo viên, xếp tất cả lại như cũ, anh cẩn thận đi ra khỏi phòng ngủ. Phơi đồ ra ban công, mùa hè, chưa đến một tiếng quần áo mỏng đều khô hết. Chậm chạp mặc xong quần áo, Chu Đông Dã cảm thấy rất thú vị, căn phòng ngủ kiểu đó là chuyện anh không dự đoán được. Hơn thế, anh đã ngủ khỏa thân trước mặt một cô gái độc thân hơn một tháng, mà cô này không tỏ vẻ gì khiếp sợ, còn cho phép anh tạm trú, thật kỳ quái.
Chu Đông Dã cũng không tự kỷ nghĩ đến giả thuyết Hàn Lương thầm mến mình, bởi nghe giọng điệu qua điện thoại của Hàn Lương là đủ biết, lạnh như băng, rất máy móc, còn hơi trào phúng, nào có cảm giác được nửa phần tình ý gì với anh. Nhưng sau khi biết Hàn Lương là một cô gái độc thân trXổi, Chu Đông Dã liền có một tia áy náy, nghĩ đến gương mặt nhỏ nhắn yếu ớt trắng bệch của cô, lại mang trên đó biểu tình quật cường đanh đá, trong lòng thoáng dâng lên xúc cảm rung động.
Sau đó nửa tháng, Chu Đông Dã không đưa Tiểu Quang đến cửa hàng nhận nuôi thú cưng. Hàng đêm anh chạy đến ngủ trong nhà Hàn Lương, thuận tiện chăm sóc Tiểu Quang, vì thế, tình cảm với mèo con liền thân thiết hơn theo vận tốc ánh sáng.
Nửa tháng sau, Hàn Lương về nhà, đúng lúc trường học khai giảng.
Chu Đông Dã chỉ nhận được tin nhắn, tuy không gặp mặt trực tiếp, nhưng khi nhận được tin, anh cảm thấy rất thân quen. Kỳ quái, từng nhìn thấy ảnh chụp một người liền thấy người ta quen thuộc, đây là cảm giác từ bé đến lớn Chu Đông Dã chưa từng trải qua. Mà kỳ quái nhất là, ấn tượng của Chu Đông Dã với cô, ngoại trừ khoảnh khắc cô ngẩng đầu trong thang máy kia, hoàn toàn không còn gì khác, ngoại trừ mấy tin nhắn linh tinh vụn vặt, cái gì cũng không. Thật tò mò, cô gái này khiến anh rất tò mò, Chu Đông Dã quyết định phải gặp mặt vào một lần anh tỉnh táo, để lưu cho chính anh một ký ức tốt đẹp.
Chu Đông Dã quả thực do dự hồi lâu, rốt cuộc ở ngày thứ tư Hàn Lương trở về, anh nhắn với cô buổi tối sẽ qua.
Ban đêm, anh qua loa xong một bữa tiệc rượu nhưng không ăn được gì, trong đầu chỉ nghĩ lát nữa làm thế nào để giả vờ say. Uống hai ngụm rượu, vẩy ít rượu lên người khiến cho bản thân nồng nặc mùi rượu, mười hai giờ đêm, Chu Đông Dã ngây người trước cửa nhà Hàn Lương ước chừng hai phút, mới run run mở khóa.
Vào cửa, cởi giầy, thấy Hàn Lương – người thật, đang ngồi ngay ngắn trước bàn, sắp xếp tài liệu phía trên. Anh hơi bối rối, không biết nên làm thế nào cho phải, rốt cuộc bộ dáng khi say của anh như thế nào chứ?
Hàn Lương ngẩng đầu, thản nhiên liếc mắt nhìn qua Chu Đông Dã, đứng dậy nói: “Đi rửa tay, ăn cơm.”
Chu Đông Dã hoàn toàn ngây người, thì ra sau khi anh say, việc đầu tiên làm là ăn cơm. Còn chưa kịp phản ứng lại, chợt nghe thấy Hàn Lương lẩm bẩm: “Sao hôm nay không gọi mẹ?”
Chu Đông Dã nghe vậy, lại lúng ta lúng túng, hóa ra, hóa ra sau khi anh say rượu trở về, còn gọi cô là mẹ sao? Thật xấu hổ!!! Chu Đông Dã cố gắng hết sức mới giữ được vẻ mặt không đổi sắc, ngơ ngác đi qua, khó khăn thốt ra tiếng nho nhỏ: “Mẹ…”
Hàn Lương cười nhìn anh, phẩy tay nói: “Được rồi được rồi, đi rửa tay đi, tôi còn tưởng rằng sau nửa tháng không gặp anh đổi tính chứ, thì ra vẫn như cũ.”
Mặt Chu Đông Dã khóc tang, biết thế đã không gọi, thật đúng là lỗ vốn. Vừa rửa tay vừa than khóc cho bản thân mất thể diện. Quay người lại suy nghĩ, trước mặt cô anh còn thể diện gì nữa à? Sớm đã không có rồi, cần gì quan tâm đến chuyện này nữa? Chu Đông Dã suy nghĩ thấu đáo xong, bỏ được gánh nặng trong lòng, cười tít mắt đi đến trước bàn chờ ăn.
Một đĩa sườn sốt, một đĩa cải xào, một bát canh, đồ ăn nhà rất bình thường, nhưng mùi vị đều hoàn hảo, Chu Đông Dã vừa nhìn liền đói bụng. Quăng hết xấu hổ vừa rồi ra sau đầu mới nhớ ra đêm nay vốn chưa ăn gì, bưng bát bắt đầu ăn, ừm, thật ngon, ăn liên tục ba bát mới buông đũa. Ngẩng lên thấy Hàn Lương mới được nửa bát, vẫn còn đang thong thả ăn tiếp, nhưng trước mắt đã hết đồ ăn, Chu Đông Dã liền cảm thấy thật sự rất mất mặt. Có điều hiện tại anh là con ma men, không thể nói câu xin lỗi được, vì thế đành trông mong nhìn Hàn Lương, chờ cô nổi giận.
Hàn Lương đưa mắt nhìn anh hỏi: “Còn chưa ăn no à?” Chu Đông Dã lắc đầu, không nói ra lời.
Hàn Lương không để ý đến anh, vào phòng bếp đem ra hai đĩa đồ ăn giống y hệt lúc trước, nói: “Tôi biết ngay anh lại vậy, đây, ăn đi, tôi đặc biệt xào rất nhiều.”
Chu Đông Dã nghe thế liền xấu hổ muốn tìm lỗ chui xuống, ai mà biết lúc anh say rượu lại mất nết thế này chứ? Trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng như nào.