“Quả Quả, rót cho tôi ly nước, tôi khát quá!” – ‘Nữ vương’ đang nằm ở trên giường nhẹ nhàng ra mệnh lệnh.
“Anh không có tay sao?” Cậu bạn được xưng là Quả Quả trên trán nổi gân xanh, đường đường là một nam sinh 1m88 mà lại bị tên thối tha kia gọi bằng cái tên buồn nôn như vậy, thật sự là muốn giết người mà.
“Tay của tôi bận cầm sách rồi.” Chủ nhân của giọng nói tiếp tục lên tiếng, một chút cũng không bị bộ dạng tức giận của người đối diện ảnh hưởng, “Nhanh lên, tôi khát muốn chết rồi nè. Quả Quả ngoan, Quả Quả tốt, Quả Quả là số một......”
“Anh im đi!” Không muốn tiếp tục nghe mấy lời buồn nôn đó, Lâm Quả không thể không ngoan ngoãn đi rót nước dâng đến trước mặt người kia, không kiên nhẫn nói:”Uống nhanh, uống nhanh.”
“Gấp cái gì?” Người đang nằm ở trên giường bỏ cuốn sách trên tay xuống, trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo hé ra một nụ cười gian xảo như hồ ly: “Lỡ đổ nước ướt áo thì sao, có phải em cố ý không? Muốn mượn cơ hội gạt tôi cởi quần áo, sau đó tìm cơ hội chiếm đoạt tôi?”
“Cố ý cái đầu anh, uống nhanh lên.” Dứt khoát đem cái ly nhét vào tay người nọ, Lâm Quả quay về trên bàn tiếp tục nằm úp sấp đọc sách.
“Đồ dã man! Em không thể dịu dàng một chút sao?” Cầm cái ly, tùy tiện uống một ngụm sau đó đem cái ly đặt ở trên bàn bên cạnh giường.
Lâm Quả quay đầu, trong ánh mắt lửa giận hừng hực nổi lên, ” Chỉ uống có một ngụm? Vậy mà dám nói là khát sắp chết?”
“Đúng! Không uống một ngụm này thì sẽ chết.” Người bị chất vấn không hề sợ hãi, hé ra khuôn mặt tươi cười vô tội.
“Phương Trăn, anh con mẹ nó muốn giỡn mặt với tôi phải không?”
Từ trong căn phòng kí túc xá rộng lớn, rốt cục truyền ra một tiếng rống y như sư tử Hà Đông.
“Nổi giận rồi, nổi giận rồi. Lần này so với lần trước chậm mười lăm phút, xem ra khả năng nhẫn nại của Lâm Quả đã có tiến bộ. Thật sự là một quá trình biến đổi vĩ đại!” Tại phòng cách vách, nam sinh đeo mắt kính chuẩn xác bấm đồng hồ đếm gời, đắc ý dào dạt đối với một nam sinh khác nói, “Được rồi, được rồi, tao thắng. Trả tiền đê, trả tiền đê.”
“Con mẹ nó, cái thằng Quả Tử này hôm nay sao thế nhỉ? Bình thường thì giống như trái bom, đụng một chút liền nổ tung trời, hôm nay đụng độ với Phương Trăn, vậy mà có thể chịu đựng lâu như vậy, hại tao mất tiền.”
“Tao mặc kệ, đưa tiền đây! Nhanh lên, nhanh lên!”
“Nè, một trăm, tiền này tao để dành mua quà sinh nhật cho bạn gái đó. Đồ quỷ hút máu!”
“NO, NO, NO, NO!” Nam sinh mang mắt kính nhẹ nhàng lắc lắc ngón tay, “Đã chơi cá cược, ai cũng có cơ hội ngang nhau, do mày không hên, cũng không nên trách người khác.”
“Bao Đại Đồng, mày đừng có đắc ý quá nha” Xoay người, nam sinh kia nắm tay thành nắm đấm, “Tao đi tìm thằng Quả Tử tính sổ, cái thằng này hại tao thua bao nhiêu tiền?”
“Bạn Hồ Luân à, thấy mày thua cũng nhiều tiền rồi, nên tao cũng muốn khuyên mày, loại thời điểm này mày nên tránh đi thì tốt hơn.” Cẩn thận cất tiền vào trong túi, Bao Đại Đồng nói: “Trên cơ bản, nếu bây giờ đi vào trực diện gặp Quả Tử thì kết cục chính là làm vật hi sinh. Khuyên mày nên chờ cơn giận qua đi, rồi đi gặp nó.”
“Chết chưa, tao xém tí quên.” Hồ Luân đặt mông ngồi trở lại trên giường, “Không biết hiện tại Phương Trăn thế nào?”
Bao Đại Đồng đẩy kính mắt, cầm lấy một quyển sách, thần bí nở nụ cười.
“《 Tam Quốc 》? Có ý gì?”
“Em hung dữ làm gì?” Phương Trăn nhìn thấy Lâm Quả thở phì phò, cầm lên ly nước mình vừa uống khi nãy, “Uống miếng nước đi. Tôi đâu có giỡn với em đâu?”
“Không uống.” Đẩy tay Phương Trăn ra, Lâm Quả nở nụ cười châm biếm: “Anh không có?Ngày khai giảng anh đứng trước toàn hội trường, trước mặt toàn bộ giáo viên trong trường nói thích tôi. Như vậy còn chưa đủ sao? Tệ hơn nữa là, từ đó về sau, mỗi ngày anh đều chạy vào phòng ngủ của tôi, sai sử tôi giống như nô lệ của anh, thật vất vả mới có một bạn nữ nói thích tôi, thì anh chạy lại phá đám, nói mấy lời kỳ lạ, làm hại mọi người đều nghĩ tôi là đồ háo sắc, là đồng tính luyến ái, anh còn dám nói không đùa giỡn tôi? Anh con mẹ nó cái gì mới được kêu là đùa giỡn hả?”
“Toàn là sự thật mà.” Phương Trăn nhướng mày, chu miệng: “Tôi làm vậy là bởi vì tôi yêu em mà!”
“Anh yêu tôi? Cái cục cứt!”
“Tôi không phải, em mới là cục cứt.”
“Anh...... Anh con mẹ nó nói hưu nói vượn.”
“Tôi không có nói hưu nói vượn. Tôi nói là sự thật.” Phương Trăn không quan tâm Lâm Quả sắp tức điên, chui vào ngực Lâm Quả, vẻ mặt say mê: “Tôi thích em, chỉ thích em thôi!”
“Đi, đi, đi! Đừng có sàm sỡ tôi! Đi ra đi!”
“Tôi thích thế!”
“Sao da mặt anh có thể dày như vậy?” Lâm Quả cố gắng tách Phương Trăn đang giống như con bạch tuộc đang dính lấy mình ra. Vừa tách được tay này ra, tay kia lại ôm lấy cậu, tách tay kia thì đến lượt chân trái, rồi tới chân phải. Cuối cùng Lâm Quả bỏ cuộc!
“Ai chẳng biết anh là cái tên ác ma xấu xa? Vừa vào năm nhất đại học, liền câu dẫn hết toàn bộ nữ sinh trong trường, tới năm hai thì bắt đầu chuyển mục tiêu tới các nam sinh, lúc ấy có một em trai khoá dưới trước kia vốn nổi tiếng lăng nhăng vừa hay trúng thính của anh, thư tình hoa tươi ngày nào cũng dâng cho anh, kết quả, anh nói anh không thích người ta, toàn là do người ta ảo tưởng. Tới năm ba, anh còn dữ dội hơn, làm cho hai khoa trong trường cãi lộn mém tí là đánh nhau rồi, hiện tại cũng đã năm tư rồi, tự nhiên lại chạy tới tìm một cái đứa nông thôn quê mùa mới vào năm nhất như tôi chơi trò tình yêu? Sở thích của anh có phải quá đáng lắm không?”
“Mấy cái đó đâu có liên quan tới tôi?” Phương Trăn hai tay hai chân quấn ở trên người Lâm Quả, giống như cấy Koala đ trên thân cây, “Em nói mấy chuyện đó, tôi cũng không biết, tất cả đều là do Bao Đại Đồng nghe tin vịt thôi, không phải sự thật. Sự thật không phải.....”
“Tôi mặc kệ chuyện gì, dù sao, tôi cầu xin anh cách xa tôi ra, anh sắp phải tốt nghiệp, tôi thì còn phải ở lại cái trường này học ba bốn năm nữa, tôi cũng không muốn trở thành đối tượng bị mọi người giễu cợt. Buông tay ra, tôi nói anh buông......”
“Tôi không quan tâm, tôi yêu em, Quả Quả, tôi chỉ yêu em mà thôi. Tôi thật lòng đó.” Phương Trăn tựa vào trước ngực Lâm Quả, vẻ mặt hạnh phúc nói, “Lần đầu tiên gặp em, tôi lập tức biết rằng em là chân mệnh thiên tử của tôi.”
“Con mẹ nó, anh nói anh yêu tôi, ai có thể chứng minh?” Lâm Quả không thể nhịn được nữa hỏi.
“Tất cả mọi người biết tôi yêu em đó?” Phương Trăn thoáng rời khỏi Lâm Quả, cùng cậu mặt đối mặt, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi, liếm liếm môi Lâm Quả sau đó “Ha ha” cười trộm.
“Chó má, tất cả mọi người biết anh đang đùa giỡn tôi!” Lâm Quả đáng thương bị lôi dụng, chán ghét quay đầu.
“Quả Quả......” Phương Trăn lôi kéo cánh tay Lâm Quả, làm nũng nói: “Tôi thật sự yêu em mà. Tôi xin thề với trời, với Thượng Đế, người tôi yêu chỉ có em.”
Nói xong khiễng mủi chân, đem đôi môi hồng nhuận của mình kề sát lỗ tai của Lâm Quả, thổi khí nhẹ giọng nói, “Tôi còn là xử nam đó.”
“Cút! Thượng Đế biết cái cứt!” Lâm Quả hung hăng trừng mắt nhìn Phương Trăn đang cười tươi như hoa, người này làm sao có thể là bộ dáng của học trưởng oai phong chứ? Hoàn toàn giống như là con cáo, “Tôi có cái gì tốt chứ? Anh vì sao không chịu buông tha tôi?”
Phương Trăn cúi đầu nghĩ nghĩ: “Em cái gì cũng tốt.”
“Cái cứt, tôi là người không có cá tính.”
“Nói bậy, em cái gì cũng tốt hết.”
“Mẹ nó, mắt anh bị mù hả? Tính cách tôi đáng ghét như vậy, thích gào thét mắng chửi người khác, đầu óc cũng không quá mức thông minh, bộ dạng cũng không thể gọi là đẹp trai, đầu óc anh có vấn đề sao?”
“Nào có, tính cách của em như vậy mới gọi là khí khái nam tử hán, thích mắng chửi người khác gọi là không câu nệ tiểu tiết, em có IQ120, đã là thông minh rồi, ai nói đầu óc em không tốt? Về phần diện mạo, tôi thích gương mặt của em nhất, mỗi ngày sáng tối đều phải nghĩ đến khuôn mặt của em rồi tự...... thủ da......”
“Câm miệng! Phương Trăn, tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám nói hết câu, tôi sẽ làm thịt anh, đem thi thể của anh quăng xuống sông cho cá ăn.”
“Ý, đỏ mặt! Thẹn thùng sao?” Phương Trăn nhìn Lâm Quả đỏ mặt, cười vui vẻ không thôi.
“Đó là do bị anh chọc tức.”
“Hì hì. Quả Quả, tôi đói bụng rồi~”
“Câm miệng, không được kêu tôi là Quả Quả. Buồn nôn muốn chết.”
“Tốt lắm Quả Quả! Quả Quả là tuyệt nhất, Quả Quả là số một!”
“Phương Trăn, anh con mẹ nó có im không?”
Lại là một tiếng rống của sư tử Hà Đông vang lên!
“Ha ha ha ha, lượt thứ hai, tao lại thắng!” Bao Đại Đồng đắc ý đẩy mắt kính, “Đưa tiền đây!”
“Tiền nè, xem ra Quả Tử cũng không dễ chịu gì!” Hồ Luân vừa là đồng tình vừa hâm mộ lắc lắc đầu.