“Thật là, trường học tại sao lại cho nghỉ sớm như vậy chứ?” Phương Trăn oán hận cắn ngón tay, vốn đang cùng Lâm Quả vừa mới có một chút tiến triển, ngay cả cơ hội hẹn hò chính thức cũng chưa có, vậy mà lại dính ngay ngày nghỉ lễ, anh đã năn nỉ Lâm Quả cho anh về quê cùng, nhưng Lâm Quả nhất quyết không cho. Chiêu gì cũng dùng qua hết rồi, mà Lâm Quả cứ nhất định không chịu. Tưởng tượng đến khoảng thời gian dài như vậy không gặp Lâm Quả, Phương Trăn thật muốn phát điên.
Anh từng nghĩ đến việc mua vé máy bay đi theo Lâm Quả trở về quê ở Sơn Tây,nhưng mà không được. Lâm Quả lần này thái độ vô cùng kiên quyết, không được là không được!
Anh hỏi Lâm Quả vì lý do gì không cho anh theo, Lâm Quả lại không nói lời nào. Phương Trăn quyết tâm tra hỏi tới cùng thì lại bị Lâm Quả dùng chiêu trí mạng đó là trực tiếp hôn lên cái miệng đang lải nhải của anh, ngăn chặn không cho anh hỏi tiếp. Tiếp theo tất nhiên là nhảy lên trên giường tiếp tục làm chuyện người lớn rồi.
“Thật sự là thông minh bị thông minh trị. Quả Quả khi nào thì học được trò này chứ?” Nghĩ tới hai người triền miên, Phương Trăn nhịn không được đỏ mặt. Không thể phủ nhận, thân thể bọn họ ở trên giường là vô cùng hoà hợp, cảm giác cũng vô cùng hoàn mỹ.
“Lại suy nghĩ sấu xa gì đó? Mặt đỏ như vậy?” Vừa đi mua cơm về Lâm Quả liếc mắt một cái liền nhìn thấy dấu khoanh tròn to đùng trên cuốn lịch cùng khuôn mặt đỏ hồng của ai đó.
“Quả Quả, anh về quê ăn tết chung với em nha? Anh thật sự không muốn xa em lâu như vậy!” Phương Trăn gắt gao ôm lấy thắt lưng Lâm Quả, đầu tựa vào trong lòng ngực Lâm Quả liều mạng cọ cọ: “Em đồng ý đi, đồng ý đi mà!”
“Đừng có quậy, ăn cơm.” Lâm Quả vỗ vỗ đầu Phương Trăn, giống như đang dạy dỗ con mèo nhỏ: “Có phiền nữa! Nói ít thôi, không được chính là không được.”
“Vì cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì?” Phương Trăn ngẩng đầu, vẻ mặt bất mãn: “Nếu em không muốn họ biết chuyện chúng ta, thì cứ nói anh là bạn học của em, vậy là được rồi?”
“Anh tưởng người ta tôi là đồ ngốc sao?” Lâm Quả liếc mắt, Phương Trăn vừa nhìn thấy cậu thì giống như mèo thấy mỡ, có đồ ngốc mới không nhìn ra bọn họ có gì đó.
“Vậy nói thật cho họ biết.” Phương Trăn nghĩ nghĩ:”Anh đảm bảo người nhà em sẽ thích anh. Hơn nữa sớm muộn gì chúng ta cũng phải gặp cha mẹ hai bên, thú nhận rằng chúng ta yêu nhau muốn ở bên nhau. Vậy cớ gì không cho anh về quê ăn tết với em? ”
“Ở bên nhau cái đầu anh.” Lâm Quả nhíu mày, bắt lấy Phương Trăn hung hăng hôn xuống một ngụm, còn muốn tiếp tục lại bị Phương Trăn đẩy ra.
“Lần này không được, lần này em nhất định phải nói cho anh biết vì cái gì?”
“Thật sự là phiền muốn chết!” Lâm Quả ngồi xuống: “Anh có ngốc không? Lễ mừng năm mới, anh cũng cần về nhà với ba mẹ mà, nếu anh theo tôi về quê rồi, bọn họ làm sao bây giờ?”
“Bọn họ còn có anh hai, anh ba, chị tư, chị năm,thiếu đi anh thì có sao?” Phương Trăn xoay người ngồi ở trên đùi Lâm Quả, tựa đầu vào vai cậu: “Nhưng nếu không cùng Quả Quả cùng nhau mừng năm mới, anh sẽ rất buồn, rất đau khổ.”
“Cái đồ ngu ngốc.” Lâm Quả nhẹ nhàng vuốt tóc Phương Trăn:”Trong lòng tôi vẫn luôn áy náy, anh có biết không?”
“Áy náy?” Phương Trăn ngẩng đầu, Lâm Quả vẻ mặt phức tạp:”Ý là......”
“Ừ, ừ! Là cái ý đó đó!” Lâm Quả đỏ mặt bưng hộp cơm, che dấu ngại ngùng.
“Quả Quả!” Thông minh như Phương Trăn, lại không thể ngờ rằng Lâm Quả lại có cái ý nghĩ ngốc nghếch như vậy.
Rõ ràng hết thảy hết thảy đều là chính mình chủ động, là chính mình mặt dày mày dạn đi quyến rũ cậu, vậy mà cái đồ ngốc này lại ngây thơ nghĩ là do cậu cướp đi đứa con trai của cha mẹ mình? Vẫn ngốc nghếch cho rằng, hết thảy trách nhiệm đều phải do cậu phụ trách, thế giới này đi đâu tìm được người đáng yêu như Lâm Quả đây?
“Quả Quả cái đứa ngốc!” Phương Trăn từ phía sau ôm lấy Lâm Quả, nhẹ giọng nói: “Sao anh lại yêu đứa ngốc này nhiều vậy chứ.”
“Vậy anh ở nhà mừng năm mới đi.” Lâm Quả vỗ vỗ đầu Phương Trăn: “Không nên sinh sự, được chưa?”
“Được rồi!” Tuy rằng tâm không cam lòng không muốn, nhưng Phương Trăn vẫn vì cái lý do ngu đần của Lâm Quả mà không có đi Sơn Tây, cho nên trước khi nghĩ lễ, bên người Lâm Quả lại tiếp tục dính thêm một con mèo theo cậu 24/24.
......
“Alo, Quả Quả, đoán xem tôi là ai?” Trong di động truyền đến giọng nói ngọt ngào của Phương Trăn.
“Trừ anh ra, ai còn dùng cái danh xưng ghê tởm đó gọi tôi?” Lâm Quả ngồi ở trong vườn nho tức giận nói không nên lời.
“Vậy em có nhớ anh không?”
“Nhớ cái đầu anh, mười phút trước anh vừa mới gọi hỏi, anh có phải bị điên rồi không?” Lâm Quả tùy tay ngắt một cành nho héo, hung dữ ngắt xuống, phát tiết nội tâm bất mãn.
“Nhưng mà anh hiện tại lại rất nhớ em, Quả Quả......” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng Phương Trăn thở dài.
“Phiền phức!” Lâm Quả oán hận trả lời: “Anh cứ cách 10 phút lại gọi cho tôi một lần, anh cảm thấy tôi có thời gian nhớ anh không?”
“Sao lại không có? Buông điện thoại là có thể nhớ rồi?” Phương Trăn trả lời đúng lý hợp tình: “Anh nhớ Quả Quả nhiều như vậy, Quả Quả phải nhớ anh nhiều y chang mới đúng.”
“Đồ thần kinh.” Trong nhà có người ngoắc tay với Lâm Quả, Lâm Quả nhanh chóng nói: “Được rồi, không thèm nghe anh nói nữa, mẹ tôi gọi vào ăn cơm, anh cũng đi ăn cơm đi, đừng có chốc chốc lại gọi cho tôi, phiền chết người.”
“Quả Quả......” Trong điện thoại Phương Trăn nũng nịu như người vợ nhỏ.
“Thật sự là phiền muốn chết.” Lâm Quả nghiến răng nghiến lợi thở dài: “Gặp được anh thật là tôi xui mười tám đời! Nhớ, nhớ, nhớ rất nhớ anh! Vậy được chưa, đừng có mè nheo nữa!”
” Quả Quả là tốt nhất.” Cho dù cách xa ngàn dăm, vẫn có thể tưởng tượng được nụ cười thoả mãn của Phương Trăn: “Vậy em hôn anh một cái anh mới cúp máy.”
“Lâm Quả? Sao cứ nói chuyện điện thoại suốt vậy con?” Trong nhà đã có người đi ra thúc giục.
Lâm Quả gật gật đầu với người nọ, quay đầu hôn một cái với Phương Trăn trong điện thoại:”Được chưa? Vừa lòng chưa? Tôi thật sự phải vào ăn cơm.”
“Anh cũng hôn em một cái!” Phương Trăn hôn một cái thật mạnh vào điện thoại, còn không yên tâm dặn dò: “Cúp máy là phải nhớ tới anh liền đó!”
“Ờ!”
Nghe thấy Lâm Quả đồng ý, Phương Trăn lúc này mới vừa lòng cúp điện thoại, vỗ vỗ tay, đẩy cửa phòng đi ra ngoài ăn cơm.
“Tiểu Trăn à, sao lúc này con ngoan vậy!” Ba Phương cùng Mẹ Phương cùng nhau nhìn đứa con trai út: “Ngày nghỉ cũng chỉ ở nhà ngoan ngoãn nghe điện thoại, không có đi ra ngoài gây rắc rối!”
“Là Quả Quả bảo con phải ngoan ngoãn ở nhà cùng mọi người mừng năm mới.” Phương Trăn cầm đũa gắp một miếng cá, bỏ vào trong bát của ba Phương:”Ba à đây là cá ba thích ăn.”
” Lâm Quả kia thật là có bản lĩnh!” Ba Phương nhíu mày: “Có thể làm cho quỷ phá phách nhà chúng ta ngoan ngoãn ở nhà gắp đồ ăn cho ba nó, thật sự là không đơn giản.”
“Ai nói không phải đâu?” Mẹ Phương cũng cười chỉ chỉ cái áo lông trên người:”Cái này cũng là do Tiểu Trăn tặng cho em đó, vậy mà còn biết săn sóc mẹ, quả nhiên là không đơn giản.”
Phương Vi cùng Phương Lăng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng nghĩ tới: đâu chỉ có vậy, Lâm Quả kia còn dám mắng con gái cưng của ba má là mụ la sát đó, còn chửi luôn 2 đứa con lớn của hai người là có IQ của heo nữa. Có thể làm cho con trai út của ba mẹ ngoan ngoãn ở nhà làm bé ngoan, này thì có là gì?
“Quả Quả tốt lắm!” Nói đến Lâm Quả, hai mắt Phương Trăn liền sáng lên, miệng không ngừng khen: “Thái độ làm người chính trực, luôn luôn cố gắng, lại có trách nhiệm. Tuy rằng cậu ấy bề ngoài có hơi thô lỗ, nhưng mà đối với con rất dịu dàng, tuy rằng cậu ấy thích mắng người ta, nhưng mà đối với người lớn tuổi rất có lễ phép, còn có......”
“Phải không?” Ba Phương cùng mẹ Phương nhìn nhau: “Vậy hôm nào mời cậu ấy về nhà ta ăn cơm đi, ba mẹ phải cảm ơn cậu nhóc ấy vì có thể dạy cho cậu út nhà chúng ta trở nên ngoan như vậy.”
Lời vừa nói ra, bốn anh em Phương gia, sắc mặt đại biến.
“Ba ăn cơm.”
“Mẹ đây là món mẹ thích nhất nè.”
“Ba, ba có muôn ăn thêm cơm không?”
“Mẹ ơi không biết sao mà hôm nay đồ ăn dì Trương nấu ngon quá ha?”
“Sao vậy?” Ba Phương cùng mẹ Phương nhìn đám con, sao vừa nghe nói đến muốn mời Lâm Quả đến nhà, sắc mặt của 4 đứa này lại xấu như vậy?
“Con cũng muốn mời cậu ấy đến nhà chơi.” Phương Trăn cắn chiếc đũa: “Nhưng mà cậu ấy phải về quê ăn Tết, lại còn không cho con theo cùng, làm con cô đơn muốn chết.”
“Mày cứ mỗi 10 phút là lại gọi điện cho người ta hỏi 100 câu hỏi có nhớ mày không, vậy mà cũng còn cô đơn nữa hả?” Phương Thiên tức giận liếc nhìn Phương Trăn mắng một câu.
“Ai cần anh lo!” Phương Trăn liếc anh hai của mình một cái: ” Quả Quả của em không chê em phiền thì thôi, anh cứ ở đó suốt ngày ghen tị người ta có tình yêu, bày ra cái bản mặt ác như là mẹ kế người ta. Coi chừng anh ế suốt đời đó.”
“Mày câm miệng ” Phương Thiên trừng mắt nhìn Phương Trăn:”Mày cũng đừng có đắc ý quá, chờ qua năm sau mày phải tới CE nhậm chức đi, còn muốn chờ tới khi nào?”
“Em vẫn chưa muốn đi, em muốn ở trường ở cạnh Quả Quả, Quả Quả của em tốt như vậy, lỡ như bị người ta đoạt đi thì làm sao bây giờ?”
“Mơ đi.” Phương Thiên trừng mắt nhìn Phương Trăn một cái: “Mày cho là mày có thể canh chừng nó cả đời hả? Cũng là do mày tự đồng ý tới CE chỗ anh họ Cát Luân làm việc. Với lại, mày cũng đừng quên anh Cát Luân là ân nhân cứu mạng mày......”
“Rồi, rồi! Anh ta không biết bơi nhưng lại nhảy xuống hồ cứu em, kết quả cứu được em nhưng anh ấy phải vào viện nằm......” Phương Trăn nhanh chóng nói hết câu còn lại: “Bởi vì ơn cứu mạng nên em mới đồng ý tới công ty của anh ấy làm việc, em nhớ mà.”
“Biết là tốt rồi.” Phương Thiên cúi đầu, trong lòng suy tư. Chính là bởi vì Cát Luân đối với Phương Trăn thật sự là tốt quá, không chê vào đâu được, cho nên lại là cái ràng buộc của Phương Trăn.
“Kỳ thật, nếu em không muốn tới CE, anh họ Cát Luân chắc cũng sẽ không bắt buộc em.” Phương Địa ở một bên nhẹ nhàng cố ý nói: “Từ nhỏ đến lớn, anh Cát Luân chưa từng bắt buộc em phải làm gì mà. Không phải sao?”
“Ít ở đây nói bóng gió đi, nhìn mặt anh là thấy gian xảo rồi.” Phương Trăn oán hận trừng mắt nhìn Phương Địa, thở dài: “Đi thì đi, dù sao Quả Quả cũng không phải cái loại người công tư không phân minh.”
Bốn anh em Phương gia lén nhìn nhau, lúc này mới lộ ra nụ cười hài lòng quỷ dị.