- Anh không thể.
Mễ Y Đường nhìn người chồng yêu quý của mình mà cười chua chát, đôi mắt cô lấp lánh thứ ánh sáng nhạt nhòa, chẳng biết làm gì hơn cô chỉ biết lặng im và cam chịu.
- Viễn,em đói rồi chúng ta ra ngoài ăn thôi!
Tô Mộc Niên tươi cười ôm eo chồng cô đầy âu yếm, Thiếu Viễn liền đưa tay bẹo má cô ta sủng ái rồi hai người họ cùng sánh bước rời khỏi.
Trong cuộc tình này cô vốn dĩ là người thứ ba chen chân vào,lại được diễm phúc làm vợ của anh chứ không phải Mộc Niên kia,có phải cô nên cảm thấy mãn nguyện rồi không?
- Nhưng em lại mãi mãi chẳng thể có được anh làm của riêng mình, cũng chỉ là hữu danh vô phận mà thôi!
Còn nhớ,ngày ấy cô vì anh mà bất chấp mạng sống,anh lại vì mang ơn mà đồng ý lấy cô. Thật nực cười cho một đám cưới không có tình yêu trọn vẹn!
Con gái mà nói,mấy ai không đa tình? Như một lẽ thường tình,cô yêu anh khắc cốt ghi tâm. Như mặt trời và mặt đất,vốn chẳng thể tách rời tưởng như rất gần mà với mãi không thấy nhau...
- Viễn,anh hư quá,uống đến say không biết trời đất.
Lúc hai người họ về nhà cũng là gần nửa đêm, cô ngồi trong phòng hướng đôi mắt u buồn nhìn ra khoảng trời đêm tĩnh mịch,bầu trời ấy thật quá đỗi thê lương!
- Chị Đường, mau giúp tôi chuẩn bị nước ấm.
Từ bên ngoài tiếng Mộc Niên gọi cô vang vọng cả căn nhà,Y Đường đang ngồi thẫn thờ nghe người ta gọi tên thì bất giác giật mình,sau lại tự cười một mình,cô cười chính là đang tự giễu bản thân quá nhu nhược!
Y Đường bước ra ngoài, ngay lập tức đập vào mắt cô là màn hoan ái mặn nồng của Thiếu Viễn và Tôn Mộc Niên:
- Từ từ thôi Viễn,anh hư quá,nhỡ người nhìn thấy thì sao!
Tô Mộc Miên vừa nói vừa hướng đôi mắt yêu kiều về phía cô đầy nhạo báng,kiêu ngạo,cô ta nhẹ nhàng cong khóe môi tươi cười với cô.
- Lo gì chứ.
Thiếu Viễn chẳng quan tâm đến sự hiện diện của cô, cả thân hình đàn ông to lớn đè lên người Mộc Miên,đôi môi bạc triền miên vấn vương trên cơ thể người phụ nữ mềm mại thơm mát.
- Nước ấm tôi để trên bàn.
Y Đường nở nụ cười nhạt nhẽo rồi quay lưng bước thẳng về phòng. Bên ngoài một bầu không khí nóng rực đầy hoan ái,bên trong phòng lại lạnh lẽo đến bức người,thật quá là nghịch cảnh,cô tự ngộ nhận rằng đây chính là quả báo khi cố chen chân vào tình cảm của hai người họ. Thực,khi quá thủy chung với tình yêu lầm lối của mình,người nhận tổn thương hơn cả chính là bản thân cô...nhưng người không thể dứt ra cũng chính là cô...vì vậy cô vẫn cứ yêu dù nó là đau khổ.