- Cũng thật đúng giờ!
Tô Mộc Niên thấy cô đến liền dở giọng châm chọc,khinh bỉ mà nhìn cô tươi cười giả tạo. Y Đường cười khẩy,ung dung lật thực đơn đồ uống cư nhiên không buồn liếc nhìn Mộc Niên đang ngồi trước mặt.
- Tôi uống capuchino
Cô nói với người phục vụ đứng bên cạnh,gọi xong đồ uống mới từ từ ngẩng đầu lên cười nhẹ:
- Hôm nay hẹn tôi ra đây là có chuyện gì đây?
Tô Mộc Niên ngồi vắt chéo chân,cười giả lả nhìn cô,xem ra bầu không khí đang rất căng thẳng. Ả lắc nhẹ ly rượu vang trên tay, ngữ khí ôn hòa:
- Cũng lâu rồi tôi với chị không ăn cùng với nhau,hôm nay có nhã ý muốn mời chị ăn cơm thôi!
- Ha... Tô Mộc Niên cô kể chuyện cũng thật buồn cười.
Y Đình nở nụ cười chế nhạo, cái gì mà lâu rồi chưa cùng ăn bữa cơm, từ khi nào cô ta lại tốt bụng đến như vậy? Làm bộ làm tịch cũng cần làm cho giống mới khiến người ta không nhìn ra mục đích thật sự của bản thân.
- Mễ Y Đường,chị là đang tỏ thái độ với tôi?
- Mộc Niên,cô một câu hai câu gọi tôi là chị,nói vậy có phải cô đang vô lễ với bề trên rồi không.
Bàn tay Mộc Niên nắm chặt ly rượu đến nỗi nước trong ly cũng sóng sánh va vào thành ly...song gương mặt ả vẫn rất ôn nhu,hòa nhã xem như lời cô nói ra không đáng tức giận.
- Chị quá lời rồi,tôi nào có ý đó.
Ả lại cười lất thiện ý,vừa lúc đó phục vụ mang nước cho cô vào cùng với một xe đẩy thức ăn, Y Đường hơi nhíu mày như hiểu ra việc gì đang xảy ra liền nói với phục vụ:
- Lấy cho tôi hai ly nước cam, capuchino mang đổ giúp tôi.
- Vâng.
Nhân viên phục vụ bày đồ ăn đã gọi sẵn lên bàn rồi liền đi lấy cho cô đồ uống, Y Đường quay sang nói với Mộc Niên:
- Uống rượu nhiều không tốt,tôi gọi cho cô ly nước cam.
Lại là một cái cười đầy ẩn ý,thế mà Mộc Niên lại không hề nhận ra sự mờ ám trong ý tứ lời nói. Thật đúng là không ngờ nhiều lúc ả cũng quá hồ đồ đi. Sau khi đồ ăn và đồ uống đã bày biện xong xuôi,bấy giờ Mộc Niên mới lộ rõ mục đích của ả.
- Đây là đơn ly hôn,Thiếu Viễn anh ấy đã kí,chị cũng mau kí đi. Dù chị có làm gì thì anh ấy cũng không yêu chị,cớ gì cứ phải đeo bám không buông?
Mễ Y Đường uống một ngụm nước cam, ra điều cảm thông cho ả,cô cầm tờ giấy lên nhìn một hồi rồi lại đặt xuống.
- Cô mời tôi đến đây không phải để ăn cơm sao? Những chuyện này để sau hãng nói.
Tô Mộc Niên cười cười, ả cầm cốc nước lên uống một hơi hết phân nửa,xem ra là mất kiên nhẫn rồi.
- Vốn dĩ cũng biết mục đích của tôi rồi,chị mau kí đi. Mặt dày cũng không giúp ích gì được đâu.
Mặc kệ lời đả kích của ả,cô vẫn điềm nhiên mà dùng thức ăn. Lát sau lại nói:
- Chị không chịu kí, hôm nay cũng không thể dời khỏi đây. Thức ăn sớm đã có người bỏ thuốc,haha để tôi xem chị làm sao mà thoát.
Tô Mộc Niên liếc cô, ả nhàn nhã mà cầm ly rượu lên uống,vô cùng khoái chí.
- Cô thấy vậy sao?Tô Mộc Niên,cô cũng thật quá hồ đồ đi,Phó tổng là loại người gì chắc cô cũng biết, hắn căn bản không thiếu tiền càng không thiếu đàn bà đẹp bên cạnh,tuy nhiên cô biết hắn thích cô nên mới lợi dụng hắn để hạ nhục tôi. Haha, hắn căn bản là chỉ muốn mình cô thôi, tôi chỉ cần giúp hắn sớm có được cô thì mọi chuyện sẽ êm xuôi.
Trước sự thản nhiên của cô,ả cảnh giác mà nhìn lại cốc nước vừa uống, rồi bàng hoàng đứng phắt dậy chỉ tay vào mặt cô:
- Chị....
Y Đường đứng liền dậy hất cánh tay đang chỉ vào mặt mình ra, nụ cười trên môi tắt ngấm mà thay vào đó là sự kinh tởm,giễu cợt.
- Cô đừng tưởng những việc cô làm thì người khác không biết,cô làm được đương nhiên tôi cũng vậy. Coi như tôi giúp cô lộ bản chất thật của mình,vui vẻ xong chắc cô cũng chẳng còn sức mà bước ra khỏi đây đâu, tôi sẽ gọi Thiếu Viễn đến đưa cô về. Anh ta cũng nên thấy những trò vui này.
Nói rồi Y Đường cầm bút kí vào tờ giấy trên bàn, nhanh chóng bỏ đi, trước khi đi còn tốt bụng giúp Mộc Niên đóng kín cửa lại.
- Mễ Y Đường,cô thật thâm độc.
Vọng lại phía sau là tiếng hét căm phẫn của Tô Mộc Niên, cả dãy nhà thoáng chốc đã im lìm chẳng còn bóng người,bên trong lại chuẩn bị có kịch hay sắp diễn ra,quả thật khiến người khác vui vẻ.