Nửa năm trước, Lý Thanh Quân có một chiếc áo choàng thêu tinh xảo đẹp đẽ, chính là bộ đạo bào thanh nhã thường ngày hay mặc kia, thân áo cũng trầm lắng đẹp tựa hồ thu. Sau đó đạo bào giặt đến bạc phếch, cũng không ủi, nhăn như rau khô, còn về phần món áo choàng đó, từ lâu đã phủ bụi trong kho.
Trời đông giá rét, rượu có thể chống lạnh, ở trong quán rượu, Lý Thanh Quân đã uống mấy ngày liền. Sau khi viết một phong thư gửi tới Hàng Châu, y một lần nữa xuất hiện ở quán rượu nhà Ngụy Ngũ, rượu ở đây pha nước, một bình chẳng qua có vài văn tiền, uống không say.
Trong quán rượu nhà Ngụy Ngũ, không phải đầy tớ thì cũng là kẻ làm thuê lam lũ, riêng một người ăn mặc kiểu đạo sĩ nghèo như Lý Thanh Quân, lẫn trong đám đó trông vào có vẻ chẳng ra làm sao cả. Khách uống rượu vào gào thét oang oang, Lý Thanh Quân uống rượu lại luôn yên tĩnh, y ngồi lẻ loi một góc, dường như suy nghĩ chút gì đó, một bầu rượu có thể uống một hồi lâu.
Dáng vẻ Lý Thanh Quân chừng hai bảy, hai tám tuổi, khung xương lớn, thân cao, rất gầy, dung mạo tiều tụy. Lưng thì đeo một thanh trường kiếm, vỏ và chuôi kiếm loang lổ rỉ sét, cũng không biết kiếm này còn có thể dùng không, hoặc giả là y không có dùng đến nó.
Không có ai hỏi y vấn đề này, bên trong quán rượu trừ Ngụy Ngũ cũng chẳng một ai chú ý đến sự tồn tại của y.
Hàn Dư Tích xuất hiện vào một chiều chạng vạng, trời đặc biệt lạnh, quán rượu lác đác hai ba khách, Ngụy Ngũ rụt lại bên cạnh bếp hâm rượu, giống như là đang ngủ. Hàn Dư Tích thẳng hướng đến chỗ y, hắn ngồi xuống đối diện Lý Thanh Quân, trường kiếm đeo trên người hắn khiến Lý Thanh Quân chú ý, Lý Thanh Quân ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn Lý Thanh Quân.
Hàn Dư Tích tuổi cực trẻ, ước chừng mười bảy, mười tám tuổi, mặt mũi đoan chính, áo quần đồ đạc tuy rằng bám bụi, nhưng vẫn có thể thấy được hoa văn tinh xảo.
“Chủ quán, cho bình rượu nóng, có gì ăn thì cũng thu xếp đến đây.”
Giọng nói vang vọng cực kỳ dễ nghe.
Ngụy Ngũ kề cà bưng rượu qua, lừ đừ nói: “Chỉ có nửa con gà, không có nhiều.”
Lý Thanh Quân vẫn một mực lẳng lặng uống rượu, nhưng ánh mắt y vài lần rơi trên người Hàn Dư Tích, y từ lâu đã nhận ra môn phái của Hàn Dư Tích nhờ tua kiếm trên vỏ kiếm, đó là một thế gia giàu có đông đúc, non xanh nước biếc sinh sôi ở phía nam.
Mười năm trước, Lý Thanh Quân từng có vị bạn thân, chính là người của thế gia đó.
“Đạo trưởng, quán trọ ngài đang thuê có còn phòng trống chăng?”
Hàn Dư Tích mở miệng trước tiên, hắn thấy Lý Thanh Quân không trả lời, liền tự rót rượu cho mình, một chén lại một chén.
Ngụy Ngũ bưng một đĩa thịt gà đã băm đến, đồ nhắm rượu trên bàn Lý Thanh Quân là một đĩa đậu khô[0], hầu như chưa hề động đến.
[0] Đậu khô: đậu phụ được gia công, có vị mặn thơm ngon miệng, thích hợp nhắm rượu.
“Thực không dám dấu diếm, mỗ từng có vài lần duyên phận với đạo trưởng.”
Hàn Dư Tích cũng không nề hà sự lạnh lùng của Lý Thanh Quân.
“Chưa từng gặp mặt.”
Giọng nói Lý thanh Quân trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như nước đá.
“Đầu xuân, tại cửa hàng ở Thành Đô, có một vị công tử nhỏ tuổi bầu bạn bên cạnh đạo trưởng. Mỗ nhớ không lầm, thì đạo trưởng và cậu ta làm bạn hai tháng có thừa đi.”
Hàn Dư Tích gắp một miếng thịt gà, ngắm nghía, rồi lại như thờ ơ.
Thần sắc Lý Thanh Quân không suy chuyển, chỉ là động tác uống rượu hơi ngừng. Y yên lặng, không hề có ý đi nói chuyện, dù cho đã bị uy hiếp.
Hàn Dư Tích tự mất mặt, thế là hai người ngồi đối diện nhau im lìm, rượu ai người nấy uống. Nhưng khi Lý Thanh Quân đứng dậy, Hàn Dư Tích cũng đứng dậy, Lý Thanh Quân ra khỏi quán rượu, Hàn Dư Tích cũng theo cách không xa.
“Trong quán trọ không còn phòng trống.”
Lý Thanh Quân xoay người lại, dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng làm nổi bật, khiến gò má của y có vẻ tái nhợt, thậm chí có vẻ bệnh tật.
“Thế thì, đêm đông giá rét như này, đạo trưởng liệu có nguyện ý cưu mang không?”
Khóe miệng Hàn Dư Tích có ý cười nhàn nhạt, hắn cười rộ lên rất dễ nhìn, nhưng cũng không hiểu sao nó lại lẫn chút u sầu.
Lý Thanh Quân không thèm nhìn, tiến thẳng phía trước, Hàn Dư Tích vẫn tiếp tục đi theo.
Lý Thanh Quân quay về quán trọ đơn sơ, y đi vào trong viện, nghe được tiếng chủ quán ngăn người sau lưng, lại nghe thấy Hàn Dư Tích nói: “Ta là bạn rượu của y.” Lý Thanh Quân vẫn cứ không để ý, bỏ mặc người phía sau, đi đến phòng trọ phía bên phải.
Cúi đầu mở cửa phòng, ngẩng đầu, Hàn Dư Tích đã đứng bên người y.
Lúc Lý Thanh Quân còn trẻ, không thiếu một số tay ăn chơi dây dưa không ngớt, nhưng đó đã là chuyện mười năm trước rồi. Y thật sự không rõ ý đồ Hàn Dư Tích lắm, có điều thôi cũng chằng thèm để ý.
Trong phòng trọ, trừ bỏ giường, ghế tựa, tủ mấy thứ thiết yếu này, hầu như không có thứ gì khác. Không hề có vết tích cho thấy có một người đã ở lại chỗ này nửa năm, quá trống rỗng, quá sạch sẽ.
“Ngươi muốn gì?”
Lý Thanh Quân nhìn Hàn Dư Tích đứng trong phòng trọ mình, quan sát xung quanh, lần đầu chủ động nói chuyện với hắn.
Muốn gì?
Hàn Dư Tích khẽ nghiêng đầu, hắn chỉ về phía giường, ngữ điệu bình thản: “Ngủ nhờ.”
Trong nửa năm này, cuộc sống của Lý Thanh Quân hệt như nước tù, không người nào đến quấy rầy y, y và ai cũng không liên quan nhau.
“Ra ngoài.”
Giọng nói của Lý Thanh Quân khiến người ta liên tưởng đến tuyết trên tận đỉnh Hoa Sơn, lạnh như vậy, hàn khí phả đến có thể cào xước mặt kẻ khác.
Bất kể trước đó vô lại thế nào, lúc này Hàn Dư Tích đã có vẻ luống cuống, hắn không có kế hoạch gì với việc tiếp cận Lý Thanh Quân cả, chức vụ của hắn là ở trong bóng tối giám thị, mà không phải là nghênh ngang đứng trước mặt mục tiêu.
“Ngươi không muốn biết sao ta lại theo dõi ngươi?”
Thế này là trực tiếp nhất, không hề nói dối, rất rõ ràng.
“Có liên quan gì đến ta đâu?”
Lòng Lý Thanh Quân cứng lạnh như cục sắt, lời nói của y không hề biến động, y đích thực là không quan tâm.
“Giữa mùa hạ, bờ liễu đông thành, đạo trưởng một thân một mình, ở lại bên dịch quán, ba tuần[2] vẫn bồi hồi không chịu rời đi.”
[2] Tuần ở đây là 10 ngày, 1 tháng chia làm 3 tuần: thượng tuần, trung tuần, hạ tuần.
Lời nói của Hàn Dư Tích tràn ngập tình cảm, ánh mắt hắn nhìn Lý Thanh Quân nóng bỏng.
“Hoang đường.” Lý Thanh Quân lẩm bẩm, không giống như đang nói cho Hàn Dư Tích nghe.
“Công tử đã có người bạn tốt khác, vào tháng bảy, liền dắt tay nhau đi về phương Bắc.”
Nhìn trang phục của Hàn Dư Tích, có thể đoán được xuất thân của hắn, quả nhiên hắn quen Hàn Tễ Cảnh, chỉ là Lý Thanh Quân không biết lúc nào thì mình bị hắn theo dõi.
Lý Thanh Quân ngồi xuống, chậm rãi rót một chén trà từ trong ấm ra, y cầm chén trà như chẳng hề để uống, mà giống như phải nắm cho nóng lên vậy.
Có một số việc, có thể đoán được, lại không cần kẻ khác đến nói. Cúi đầu chậm rãi nhấp trà, nước trà xen lẫn vụn băng, thật sự là lạnh buốt thấu xương.
Hàn Dư Tích yên lặng nhìn Lý Thanh Quân uống trà, hắn mặc áo lông, nhưng phòng trọ không có than sưởi vẫn khiến hắn cảm thấy lạnh như hầm băng. Còn Lý Thanh Quân đã không có áo chống lạnh, chỉ có một bộ đạo bào đơn bạc, không biết rốt cuộc y có cảm giác gì đây.
Có chậu sưởi không?
Bốn chữ này vẫn chưa hỏi ra, vừa bước vào phòng trọ, rõ ràng là trống không. Hàn Dư Tích ra khỏi phòng trọ, gọi chủ quán ở trong viện, con trai của chủ quán đi đến, đó là một người đàn ông cao lớn ngờ nghệch. Hàn Dư Tích bảo anh ta đi bưng lò sưởi, cũng cho thêm vài văn tiền, nói là cho anh ta đi mua rượu uống.
Anh ta nhanh chóng đưa chậu sưởi tới, Hàn Dư Tích lại bảo anh ta đi đun ấm nước nóng, cũng không biết người đó có nghe hiểu không, gật gù đắc chí ra ngoài.
Lúc này, Lý Thanh Quân đã cởi áo lên giường, giường chiếu lạnh đến mức giống như miếng băng, y đắp một tấm chăn mỏng, lại tựa như vô cảm với cái lạnh.
Hàn Dư Tích biết Lý Thanh Quân lớn lên trong trời tuyết trắng xóa trên Hoa Sơn, chịu rét tốt hơn người thường. Nhưng mà bất luận sinh linh nào cũng sợ lạnh, cho dù là động vật da lông có dày, mất đi da lông chống lạnh, cũng sẽ chết đi.
Than củi trong chậu sưởi cháy lách tách, Hàn Dư Tích ngồi mép giường hơ nóng tay chân, áo lông trên người hắn đã treo trên giá, trường bào chưa cởi.
Xem ra Lý Thanh Quân không đuổi hắn đi, nhưng cũng không để ý tới hắn, thế này chứng tỏ là đã ngầm đồng ý cho hắn ở lại.
Phòng trọ nhỏ hẹp, sớm bị chậu than làm cho ấm áp. Hàn Dư Tích mặc nguyên quần áo nằm xuống kế bên Lý Thanh Quân, hắn không có gối đầu, bèn gập tay làm gối. Hắn mở to mắt, nhìn về phía trường kiếm đặt dưới cửa sổ, trường kiếm tỏa sáng dưới trăng. Thanh kiếm này, chuôi kiếm ánh vàng, ngọc châu ở tua kiếm có khắc chữ “Hàn”. Hắn không ngủ được, hắn biết Lý Thanh Quân cũng không ngủ, tuy rằng Lý Thanh Quân yên lặng giống như đã chết.
“Tại sao không trở về Thành Đô?”
Lý Thanh Quân ở lại Thành Đô lâu hơn một năm, y không tính quẻ, không bán bùa chú không bán thuốc, nhưng chế tác màu vẽ[3]. Lấy khoáng vật nghiền nát rồi tinh luyện, bán cho tiệm thư phòng Thành Đô, màu bền tinh khiết lại đẹp, tốt hơn nhiều so với người khác, ở Thành Đô cũng có chút danh tiếng.
[3] Nguyên văn 丹青, là màu vẽ, nhưng hội họa cổ Trung Quốc thường dùng hai màu đỏ thắm và xanh thẫm, nên gọi là Đan Thanh(đỏ xanh)
Liên quan gì tới ngươi?
Hàn Dư Tích cho rằng sẽ nghe thấy câu này, vốn lưng hắn không ngừng hướng về phía Lý Thanh Quân, lúc này điều chỉnh tư thế, mặt đã hướng về phía y. Lý Thanh Quân vẫn chưa chợp mắt, nhưng y lại rơi vào im lặng. Tim của y thường xuyên lặng yên không một tiếng động, trống rỗng vô ngần.
Đúng là một đêm không lời, không liên quan gì nhau.
Hừng đông Hàn Dư Tích mới vào giấc, khi tỉnh lại, Lý Thanh Quân đã quần áo chỉnh tề, đang đeo kiếm, xem ra muốn ra ngoài.
Đêm qua Hàn Dư Tích đã biết toàn bộ bọc hành lý của Lý Thanh Quân là một cái rương tre, đặt ở dưới giường.
Lý Thanh Quân ra ngoài, Hàn Dư Tích lại không đi theo, hắn biết mình phải đi chỗ nào. Bờ liễu thành Đông, hầu như mỗi ngày, Lý Thanh Quân cũng sẽ quyến luyến ở bên đó. Hàn Dư Tích biết, mấy tháng trước, Lý Thanh Quân ở bờ liễu nhìn theo Hàn Tễ Cảnh lên thuyền rời đi, lúc đó Hàn Tễ Cảnh nói một tuần sau trở về. Lý Thanh Quân cứ thế ở lại đây chờ đã nửa năm.
Xây tiếp cái móng đặt từ năm ngoái, ahihi.
Mình vẫn sẽ cố gắng hết sức có thể trong quá trình làm, có lâu đến đâu đi chăng nữa nhưng không drop nhé =))))
Edit by Ney