Cùng lúc khi Vệ Tích nhận ra Thanh Quân, Thanh Quân cũng nhận ra Vệ Tích, y không đuổi tiếp nữa.
Không thể biết Vệ Tích theo bên mình lúc nào, nhưng Thanh Quân biết vì sao hắn nối gót mình lên Hoa Sơn. Người này chắc hẳn lo lắng lần này y lên Hoa Sơn gặp nguy hiểm, muốn âm thầm bảo vệ.
Dù cho đến bây giờ, tận lúc này, Thanh Quân vẫn không hiểu sự si mê của Vệ Tích với mình. Thanh Quân không hề nghi ngờ câu nói kia của hắn: Vì ngươi, ta có thể vào sinh, ra tử. Quả đúng Vệ Tích đã làm vậy, hắn đã làm chuyện như Kỳ Minh. Tình yêu này, quá mức nặng.
Sự dung túng với hành vi của Vệ Tích đêm đó, ngoài ý bồi thường, áy náy và thương xót, còn có thứ tình cảm phức tạp gì đó, Thanh Quân cũng không có cách nào phân biệt.
Trời nhanh sáng, ngày trên đỉnh Lạc Nhạn hàn ý chưa tan. Thanh Quân dùng nước đá rửa mặt, y phát hiện một ít rau dại ở khe núi, liền cúi người nhổ lên.
Khi còn nhỏ, ở trên đỉnh Lạc Nhạn, y và chân nhân có lúc sẽ hái rau dại nấu ăn.
Thanh Quân mang một cái ấm tới, và một túi Hoàng Thử[0].
[0] Giống gạo kê nhưng hạt to hơn, nấu rồi có tính kết dính, còn có thể dùng để chưng cất rượu.
Bắc ấm lên đống lửa, Thanh Quân nấu nước đun Hoàng Thử.
Vệ Tích tiến đến, Thanh Quân cũng chỉ giương mắt nhìn hắn, rồi lại tiếp tục công việc bỏ rau dại vào ấm.
Vệ Tích ngồi cạnh đống lửa, nhìn Thanh Quân nấu cháo rau dại, hắn không nói được, nhưng Thanh Quân nhìn thấy giấy bút bên hông hắn, nếu y thích, hai người có thể nói chuyện với nhau.
Dáng vẻ Vệ Tích không thay đổi nhiều, chỉ là mặt đầy râu ria, có vẻ tang thương đậm hơn.
Cháo rau dại sôi, Thanh Quân múc một chén đưa cho Vệ Tích, còn thêm cả một miếng bánh.
Vệ Tích nhận lấy, ăn ngấu ăn nghiến, hắn rất đói, chẳng trách Thanh Quân nấu cháo là hắn liền xuất hiện.
Nhìn Vệ Tích một miếng cháo lại một miếng bánh, làm Thanh Quân nhớ tới những ngày y chăm sóc Vệ Tích, Vệ Tích chỉ ăn đồ chính tay y làm, thậm chí còn phải tự tay y đút. Hắn gần như không thèm nói lý, nhưng yêu cầu cũng không hề quá đáng.
Trừ đêm đó.
Thanh Quân tự múc cháo, bưng lên, kề miệng bát chầm chậm húp, cháo nóng vào bụng, tứ chi dần ấm lên, dễ chịu hơn nhiều.
Vệ Tích đặt chén không xuống, lấy thịt khô từ trong ngực ra, tung cho Thanh Quân một miếng.
Thứ này cứng như đá, nhai vào cũng có vị như thế, nhưng có thể no bụng, chống đói tốt hơn là bánh.
Cơm no, Vệ Tích liền ngồi bên ngoài biệt quán, hắn ôm kiếm dựa vào cột gỗ, nhìn thì như đang ngủ, thật ra lại tỉnh táo.
Thanh Quân thì nằm ngủ trong biệt quán, đêm qua thức trắng, y rất mệt mỏi.
Đến khi Thanh Quân tỉnh lại đã gần giữa trưa, không thấy tung tích Vệ Tích. Thanh Quân biết hắn còn ở gần đây, chỉ là đã ẩn nấp.
Vệ Tích không thích lộ mặt, lại độc lai độc vãng, có thể là công việc ngày xưa tạo thành thói quen, hoặc là hắn vốn là người tính tình có chút quái gở.
Thanh Quân đến mộ Kỳ Minh, dọn dẹp cành khô, cỏ dại bị gió thổi đến đêm qua, ngồi xuống liền ngồi nửa ngày.
Trên đỉnh Lạc Nhạn có rất nhiều ký ức, Thanh Quân không thể nào quên. Nhưng nội tâm của y lại điềm tĩnh, y có thể lặng nghĩ lại niềm vui ngày xa xưa, thậm chí là cả chuyện xảy ra vào ngày bị bao vây trên đỉnh Lạc Nhạn.
Đây là nơi y mất đi thứ quý giá nhất cuộc đời, đổi lấy ký ức tuyệt vọng cõi lòng.
Bất kể là mất đi hay nhận được, đều đã thành sự thật, y sẽ không tiếp tục chống cự, phủ nhận nữa.
Buổi chiều, Vệ Tích xuất hiện, cầm một con chim trĩ đi về phía biệt quán.
Hắn là một tên sát thủ, móc dao găm, cắt tiết con chim trĩ.
Hắn đi xách nước, nhặt củi khô, đốt lửa đun nước, dội nước chim trĩ, nhổ lông, khá quen tay.
Quanh năm phiêu bạt, ăn gió nằm sương, Vệ Tích có được kinh nghiệm sinh tồn xuất sắc.
Đợi Thanh Quân qua đây, hắn đã sắp xong con chim trĩ, nướng trên lửa.
Thanh Quân đổ phần Hoàng Thử ít ỏi còn lại vào ấm, nấu cháo.
Chim chín cháo sôi, hai người xé ăn, lúc này trời chiều đã buông.
Sau khi ăn, Vệ Tích lại đi, Thanh Quân ngồi ở biệt quán đợi, y muốn thông qua xích sắt đi đến hồ băng.
Núi chỗ hồ bằng, đích thực là ngọn núi cao nhất, đến đó, khá nguy hiểm.
Chừng canh ba, Thanh Quân mang theo đồ đạc, đi đến chỗ xích sắt.
Dựa vào ánh trăng mà đi qua xích sắt mắc giữa tầng trời là cực kỳ nguy hiểm, nhưng Thanh Quân vẫn đi như bay, dù sao chuyện này, khi còn nhỏ đi tới đi lui, không đến mấy nghìn hay là mấy vạn lần rồi.
Hồ băng đêm khuya vắng người, đạo quan xa xa, đèn dầu lờ mờ.
Lại thêm sương mù, vạn vật trong bóng tối đều mông lung kỳ ảo.
Thanh Quân tìm được nhà gỗ, cũng tìm được mộ Tử Huyền chân nhân, dưới gốc tùng tuyết sau nhà gỗ.
Trước mộ có một tấm bia đá cao ngang đầu người, viết tên hiệu của Tử Huyền chân nhân: Lý Thanh Câm[chú thích bên dưới].
Hệt như suốt cuộc đời người, đều giấu kín mọi chuyện.
Hiển nhiên đám đạo sĩ trong đạo quan thường đến quét tước, sửa sang, ngôi mộ gọn gàng sạch sẽ.
Trước bia mộ có đồ cúng, còn rất mới, hẳn ban ngày đã có người tới.
Thanh Quân bày hạt dẻ và bơ sữa lên, đấy là thứ mà thúc phụ mê nhất. Mỗi lần Hàn thúc tới chơi, đều vác một bao tải to đựng hạt dẻ tới, có khi còn cả vài cân bơ sữa. Mỗi lần đến, Hàn thúc lại lẩm bẩm: “May mà nhà ta là thương gia, nhà bình thường thì lại chẳng bị ngươi ăn sạt nghiệp.”
Thúc phụ sẽ cúi đầu cười, điềm tĩnh ngồi một bên bóc vỏ hạt dẻ, ngón tay nhẹ nhàng, động tác thành thạo.
Hạt dẻ thì sinh trưởng ở đây, nhưng cũng quý hơn mấy loại quả khác rất nhiều; về phần bơ sữa, dù có là nhà thương nhân thì cũng là thứ hiếm.
Suốt cuộc đời thúc phụ đã trải hết lòng người ấm lạnh, đụng độ rất nhiều chuyện bất bình, thấu triệt nhân thế, tích cách hời hợt. Nhưng chỉ có Thanh Quân biết, cũng có lúc thúc phụ ôn nhu, cũng có lúc sẽ cười vui vẻ.
Tuổi nhỏ, từng nghe Hàn thúc nói, lúc tuổi còn trẻ thúc phụ là một người phong hoa tuyệt đại, tính tính kiệt ngạo, kiếm pháp tuyệt luân. Nếu như không phải làm đạo sĩ không được nam nữ hoan ái, còn không biết sẽ gây ra bao nhiêu nợ tình đây.
Ngày ấy binh vây hồ băng, Tử Huyền chân nhân và Hàn Xước ngăn binh sĩ, để Thanh Quân và Kỳ Minh trốn lên đỉnh Lạc Nhạn, mà chuyện xảy ra sau đó Chi Bạc nhất quyết không chịu nói cho Thanh Quân, nhưng Thanh Quân cuối cùng vẫn biết.
Hàn Xước chết trận tại cửa nhà gỗ, chân nhân uống rượu độc lặng lẽ chết trên giường mộc.
Thanh Quân không cách nào biết được tâm tình khi bọn họ đi, y không thể nào biết.
Nỗi oán giận không biết phải trút vào đâu, tình tự bi thiết vô tận này, vào hôm nay của hơn mười năm sau, vẫn không tài nào dẹp yên.
Thanh Quân châm hương nến, bái thật sâu.
Sương ngày càng dày, vạt áo thấm ướt, lạnh lẽo gấp đôi. Thanh Quân quay lại nhà gỗ, đi đến căn phòng từng là của mình.
Nhà gỗ đã từng được tu sử, thậm chí còn có cả đệm chăn trên giường, hiển nhiên từng bị đám đạo sĩ lấy làm chỗ cho khách hành hương nghỉ chân. Nơi đây phong cảnh tuyệt hảo, chỉ là lạnh lẽo hẻo lánh không kém đỉnh Lạc Nhạn bao nhiêu.
Cởi bỏ áo ngoài ẩm ướt, Thanh Quân lau mái tóc ướt đẫm, cho dù là y cũng không khỏi lạnh đến phát run.
Lúc này mới nhớ tới, không biết Vệ Tích ở đâu nữa, chắc hắn cũng theo tới đây.
Đẩy cửa gỗ ra, thấy Vệ Tích đang canh chừng ngoài cửa, bởi vì lạnh mà co rúm lại.
“Canh năm ta sẽ xuống núi, ngươi vào đi.”
Vệ Tích vào nhà, xuổi bọt nước trên đầu đi, hắn lạnh đến run rẩy.
Nếu nhóm lửa trong nhà gỗ lại sợ có người phát hiện ra, cho nên hai người khó khăn mà qua đêm này.
Thanh Quân về phòng lấy thảm đưa cho Vệ Tích. Vệ Tích nhận lấy, đắp lên người, ôm kiếm gác tại mặt trong cửa.
Qua đêm ở nhà gỗ là cực kỳ mạo hiểm, nhưng xuống núi trong đêm lạnh lẽo mù sương thế này, cho dù không bị thương do giá rét, thì cũng sẽ bị thương do ngã khi tầm nhìn khuất.
Thanh Quân về phòng, cũng ôm kiếm ngồi, không chợp mắt.
Trời tờ mờ, Thanh Quân ra khỏi phòng, đã không trông thấy Vệ Tích nữa, Thanh Quân biết hắn còn ở đây, chỉ là không ở trong nhà gỗ mà thôi.
Thanh Quân đi qua xích sắt, theo sườn Nam đỉnh Lạc Nhạn để xuống núi, tuyến đường giống như khi y leo lên.
Ở sườn núi, trong một cánh rừng trúc, Thanh Quân nhìn thấy Vệ Tích theo tới.
Nắng trưa đổ trên cơ thể hai người, Thanh Quân nghỉ chân chờ, Vệ Tích đi đến cạnh Thanh Quân.
“Mồng năm tháng tư, ta lên thuyền từ cảng Minh Châu về Cao Ly.”
Thanh Quân nói hành trình của mình cho Vệ Tích, y sắp rời khỏi Trung Quốc.
Vệ Tích gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
“Sau này ngươi có tính toán gì không?”
Vệ Tích không thể hiện gì với câu hỏi của Thanh Quân, chỉ là nhìn con đường thông xuống chân núi.
Dù Vệ Tích không nói gì, Thanh Quân cũng đã biết ý của hắn. Vệ Tích là một người độc lai độc vãng, e là tính cách cũng rất cố chấp.
Thanh Quân không quyết được nơi hắn phải đi.
“Ta chép được một phương thuốc từ trong một quyển sách thuốc, có thể trị được cổ họng tắt tiếng của ngươi.”
Thanh Quân lấy một buộc giấy trong túi áo ra, gấp gọn gàng, đưa cho Vệ Tích.
Vệ Tích cầm lấy, trên mặt giấy có phương thuốc tự tay Thanh Quân viết, đoan chính ngay thẳng, nghiêm túc. Vệ Tích lấy ngón tay vuốt ve những con chữ, giống như đang nghĩ gì đó. Hắn gấp gọn gàng trang giấy lần nữa, cất vào trong ngực. Hắn ngẩng đầu nhìn Thanh Quân, lại là ánh mắt nóng bỏng gần như si mê ấy.
Trên ngọn núi chính ở đỉnh Lạc Nhạn, Vệ Tích không dám lỗ mãng, hắn kính trọng Hàn Kỳ Minh, Tử Huyền chân nhân, thế nhưng, tại chân núi này, hắn không cần phải kiêng kỵ nữa.
Vệ Tích ôm lấy Thanh Quân từ phía sau, hắn cao hơn Thanh Quân, cơ thể hắn đã dày rộng vững chắc. Thân thể hắn ấm áp, dán chặt vào tấm lưng Thanh Quân, cánh tay mạnh mẽ vây lấy eo Thanh Quân, hắn hít hà mùi hương trên cổ Thanh Quân.
Đây là một cái ôm, khi cánh tay Vệ Tích rút khỏi người Thanh Quân, trong tay hắn đã thêm một vật, đó là một dải lụa đỏ thẫm.
Hắn lấy đi dây buộc hông của Thanh Quân, thu dải lụa về, để vào vạt áo áp sát ngực.
Tại rừng trúc này, hai người cuối cùng vẫn chia xa.
Chỗ này là chữ 衿, có thể phiên âm thành Câm hoặc Khâm, nhưng Câm thường được dùng với nghĩa kiểu như “sống nội tâm”, ví dụ như giữ mọi chuyện trong lòng, mặt khác nó có nghĩa là “cổ áo” kiểu cổ áo khép chặt, chắc cũng gợi liên tưởng đến sự kín đáo của thúc phụ Thanh Quân. Đây là thiển ý của mình, sai chỗ nào mong ai đó đọc được chỉ dẫn