Ngồi bên cửa sổ, cậu nghe rõ sự phấn khích của các cô gái khi họ nhìn Lý Thiệu Quân, mà nhân vật soái ca bị vây xem kia giờ phút này vẫn đang ghé vào bàn mà ngủ. Sườn mặt đối diện với cửa sổ, khuôn mặt đẹp trai vương đầy nắng. Người này đẹp trai soái khí, mũi cao, đôi môi mỏng bạc thần. Tuy rằng nhắm mắt lại ngủ trông bộ dáng thật vô hại, nhưng không mất đi anh khí, quả thật chính là vương tử bước ra từ truyện tranh, mỗi một chi tiết đều trêu chọc đến tâm hồn thiếu nữ của các cô gái.
Đây đơn giản là kẻ thù chung của các chàng trai trong trường!
Nhưng là Diệp Phồn không có một chút tâm tình đi thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, cậu thực tại rất gấp, quá mót, thật sự rất muốn đi toilet.
Nhưng bạn cùng bàn mới lại ngồi bên ngoài vẫn cứ ngủ, kêu thế nào đều không tỉnh, đã ngủ từ tiết thứ 3, tư thế không đổi một lần nào, không thấy mỏi sao? Nói cách khác, Diệp Phồn đã nhịn từ tiết thứ 3, thật sự là không thể nhịn được nữa rồi. Cuối cùng vẫn là quyết định tàn nhẫn đi phá mộng đẹp của người ta, vươn tay chụp lấy bả vai của bạn học cùng bàn.
Diệp Phồn vừa mới đụng tới bả vai đối phương, cả người lập tức bị một cỗ lực lượng kéo về phía trước, thân thể theo quán tính đổ về phía đó, và tiếp theo là một trận ê ẩm từ sống mũi truyền đến. Đau nhức khiến mặt mũi cậu sa sầm, không biết đã đụng vào cái gì thực cứng, đôi bàn tay cũng bị nắm chặt đến đau nhức, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ bị va đập, những giọt nước mắt sinh lý tràn ra từ khóe mắt, mọi thứ diễn ra thực nhanh chóng cũng như bất ngờ.
"Ngươi muốn làm cái gì?"
Một câu chất vấn lạnh lùng từ đỉnh đầu truyền đến. Cố kìm nén cơn đau, Diệp Phồn ngẩng đầu, muốn nhìn xem ai hỏi, kết quả đập vào mắt là một khuôn mặt đẹp trai phóng đại. Diệp Phồn hơi giật mình lui lại phía sau, mới phát hiện cả người mình đụng vào trong ngực bạn cùng bàn.
Hành động của bọn họ khiến cả lớp chú ý, bao gồm cả ngoài hành lang. Diệp Phồn trên mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng giải thích: "Thực xin lỗi, tớ không phải cố ý, tớ chỉ là muốn ra ngoài một chút, cậu có thể trước tiên buông tay tớ ra được không?" Nói xong, vẻ mặt vừa thành khẩn lại có chút ngượng ngùng nhìn về phía đối phương, cậu thấy hảo mất mặt a!
Lý Thiệu Quân đang ngủ thì bị người khác đánh thức, tính khí của hắn vốn rất tệ, thậm chí tưởng như muốn phát hỏa dữ dội, nhưng khi thấy cặp mắt đầy hơi nước và ướt đẫm nhìn mình, lửa giận của hắn cư nhiên bị tiêu diệt, trong lòng đột nhiên xuất hiện một trận điện giật tê dại, khí lực trên tay không tự giác mà thả lỏng, chính là sắc mặt vẫn có chút lạnh lùng.
Hắn hồi nhỏ từng bị bắt cóc, sau lại trải qua khóa huấn luyện quân sự của cha mình, Lý Thiệu Quân đối với người xa lạ luôn cảnh giác, cũng không thích người khác tùy tiện chạm vào mình, động tác vừa rồi cũng hoàn toàn là phản xạ bản năng.
Diệp Phồn phát hiện lực đạo trên tay buông lỏng, vội rút tay về, thân thể cũng lui về sau, cật lực rời xa người bên cạnh. Nhìn cánh tay một chút, quả nhiên in dấu năm ngón tay đỏ chót, lại xem đối phương vẫn là một bộ mặt lạnh, lại tính giải thích thêm: " Tớ thực không phải cố ý, tớ đã gọi cậu nhiều lần nhưng cậu đều không có phản ứng, cho nên mới đành lay cậu dậy, hiện tại, có thể cho tớ đi ra ngoài được không?"
Phía bên kia không trả lời gì cả. Hắn chỉ liếc nhìn cậu rồi bước ra khỏi vị trí mà không nói lời nào. Diệp Phồn nhanh chóng nói lời cảm ơn và vội vã rời khỏi lớp học. Lý Thiệu Quân nhìn theo thân ảnh đối phương, lại nghĩ tới vừa rồi hốc mắt ngập nước, hơi đỏ lên, khuôn mặt thì trắng nõn, thực sự rất giống tiểu bạch thỏ, cảm thấy có một chút đáng yêu. Hắn trước kia rất không thích mấy loại động vật yếu ớt, cảm thấy đặc biệt nhu nhược.
Diệp Phồn đi ra từ toilet, vẻ mặt thoải mái, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, đem chuyện bị bạn mới cùng bàn làm đau vứt ra sau đầu. Khi trở về vẫn thấy đối phương đứng tại vị trí cạnh bàn lúc nãy, phỏng chừng là cố ý đợi cậu trở về, thế là hảo cảm đối với người bạn này lại tăng lên, xem ra khuôn mặt tuấn tú có chút lạnh lùng nhưng kỳ thật vẫn là một người tốt.
Diệp Phồn ngồi vào chỗ, nghiêng đầu về phía người ngồi cùng bàn, nhỏ giọng nói câu cám ơn. Tuy rằng Diệp Phồn nói rất nhỏ, nhưng Lý Thiệu Quân vẫn nghe thấy, quay đầu qua, vừa lúc cùng một đôi mắt hắc bạch phân minh trong suốt thấy cả đáy con ngươi chạm nhau, Diệp Phồn nhợt nhạt nở nụ cười, khóe môi gợi lên, xuất hiện một lúm đồng tiền nho nhỏ, mắt hoa đào loan loan, môi hồng nhạt, khuôn mặt trắng nõn rạng rỡ, giống như một đóa hoa đào nở rộ trước mắt.
Lý Thiệu Quân trong lúc nhất thời tinh thần bị lung lay, ngay cả tiếng chuông báo vào học dường như cũng không nghe thấy.
Diệp Phồn quay lại, lấy cuốn sách giáo khoa từ cái túi vải cũ và đặt nó lên bàn, quay qua vẫn thấy người bên cạnh vẫn thất thần, không dám lấy tay chạm vào đối phương, bèn lấy cái thước kẻ, quơ quơ trước mặt hắn, lặng lẽ nói: "Này cậu, học thôi, đến giờ toán rồi". Cậu dường như không biết tên bạn học cùng lớp mới đến này.
"Không có sách". Lý Thiệu Quân nhìn qua sách giáo khoa của Diệp phồn trên bàn, rồi nhìn cậu phun ra ba chữ.
Đúng vậy, bạn cùng bàn vừa mới tới khẳng định còn chưa đi lấy sách giáo khoa, Diệp Phồn mang theo lời xin lỗi, cười cười, sau đó đem sách mở ra đặt ở giữa bàn, đồng thời đem ghế của mình nhích về phía giữa bàn một chút, vì Lý Thiệu Quân tương đối cao, đầu Diệp Phồn còn không có cao đến cằm người ta.
Chưa bao giờ thích người lạ tới gần mình, Lý Thiệu Quân ngoài ý nuốn không hề cảm thấy chán ghét Diệp Phồn tới gần, mà trên người cậu còn có mùi xà phòng thản nhiên, làm cho hắn cảm thấy thực thư thái, oi bức nóng nực cũng đều tiêu tan không ít.
Hắn đem sách lật ra nhìn một chút, hai chữ " toán học" thật to bên trên, phía dưới là một loạt hàng chữ nhỏ chỉnh tề, nét chữ phiêu dật linh động, thật không nhỏ gầy giống như người viết, bất quá đều giống nhau sạch sẽ thanh lịch.
Diệp Phồn, Diệp mậu chi phồn, tên rất hay!
Trong giờ học, Lý Thiệu Quân phát hiện Diệp Phồn nghe giảng thập phần chăm chú, trừ thời gian ghi chép, đôi mắt cậu hầu như không rời khỏi giáo viên cùng bảng đen. Hai lỗ tai mỏng manh dựng thẳng như thỏ con, chỉ sợ nghe thiếu câu nào, nhưng ngồi lại thực ngay ngắn, chín mười phần là học trò ngoan.
Đừng nhìn Diệp Phồn gầy teo, ốm nhược, cậu chính là học trò nổi danh của Lâm thành từ năm nhất của nhất trung, các cuộc thi lớn nhỏ đều đứng đầu danh sách, ngay cả ngữ văn đều có điểm hoàn hảo, bất quá, cậu luôn là người khiêm tốn, chưa bao giờ lấy thành tích của bản thân đi khoe khoang, cũng thực nhiệt tình chỉ bài cho đồng học, nói chung trừ bỏ thành tích xuất sắc, cơ bản là hầu như không có cảm giác tồn tại với người xung quanh.
Lý Thiệu Quân phát huy bản chất bình thường của mình, không bao giờ chú ý nghe giảng, nhưng thật ra rất an phận thủ thường không quấy rầy đến Diệp Phồn, bởi vì hắn còn thật sự còn bận nhìn Diệp phồn suốt cả tiết. Tuy rằng hắn không biết vì sao mình lại thích nhìn chằm chằm Diệp Phồn, nhưng ít nhất còn tốt hơn so với nhìn lão sư cùng bảng đen.
Sau tiếng chuông tan học, Diệp Phồn đứng lên thu lại sách, đem ghế đẩy vào trong bàn rồi quay sáng nói với người bên cạnh: "Trường học có căn tin, cậu có thể đến đấy ăn, có thể trả bằng thẻ của trường, nếu không có thẻ cũng có thể dùng tiền mặt". Diệp Phồn thấy đối phương không có động tĩnh gì, nghĩ đến đối phương là muốn chính mình dẫn đường, lại đê nghị nói: "Cậu có thể đi theo hướng các bạn học này, rất nhiều người đều đến căn tin, đi sớm một chút sẽ tốt hơn đấy".
Giữa trưa không trở về nhà ăn, các học sinh cơ bản là hết tiết học sẽ chạy xuống căn tin dùng cơm, bởi vì đông người xuống muộn sẽ phải xếp hàng đợi rất lâu, hơn nữa cùng chỉ còn lại đồ ăn không ngon.
Cậu không đi căn tin ăn, bởi vì cậu không có tiền bỏ vào thẻ của trường, cũng không có tiền trên người, đồ ăn cũng chỉ là cái bánh bao hay bắp ngô đem từ nhà đi, uống cũng chỉ uống thêm cốc nước lọc, đông hạ đều ăn như vậy, tiết kiệm tiền, hơn nữa bánh bao đều là tự tay cậu làm, mềm xốp ngon miệng, tuy rằng ăn nhiều cũng thức ngán nhưng là cậu không còn lựa chọn nào khác.
"Cậu đưa tôi đi. Tôi không biết đường". Lý Thiệu Quân lấy tay đỡ đầu, bình tĩnh nhìn Diệp Phồn, còn giơ cằm lên: "Lão sư muốn cậu chiếu cố tôi".
Diệp Phồn có chút ngạc nhiên, người bạn cùng bàn này lúc trước đều là vẻ mặt không có biểu tình gì, nói cũng chỉ hai ba từ, hiện tại nhắc đến ăn, cư nhiên nói một câu cũng hơn mười từ, quả nhiên việc ăn là trên hết!
"Được rồi, để tớ đem cậu đi". Diệp Phồn nghĩ rằng, làm người tốt thì tốt cho chót, hơn nữa hắn cũng đem lão sư ra áp mình, cậu định đưa hắn đến căn tin rồi quay trơ lại cũng được.
Căn tin của trung học Lâm Thành có 3 tầng lầu, thời điểm hai người đến căn tin người đã kín chỗ, lại chạy đến lầu hai, như cũ có rất nhiều người.
"Bằng không tại nơi này ăn đi, chỗ nào cũng đều rất nhiều người, cậu lần sau nhớ rõ chú ý đến sớm một chút". Diệp Phồn cẩn thận khuyên người bạn mới cùng bàn.
Lý Thiệu Quân cau mày không đồng ý hỏi: "Không phải có ba tầng lầu sao?".
"Nhưng lầu ba là căn tin của các giáo viên, rất đắt!" Diệp Phồn mân miệng, tuy rằng cậu chưa từng lên lầu ba, nhưng cũng biết có nhiều học sinh cũng lên lầu ba ăn, chính là rất đắt a.
Kết quả Lý thiệu Quân liền kéo người trực tiếp lên lầu ba, quả nhiên hoàn cảnh tốt hơn rất nhiều, người cũng ít, đồ ăn thức uống nhìn cũng tốt hơn.
Diệp Phồn nhìn đến Lý Thiệu Quân muốn ăn ở lầu ba, xoay người định đi, nói: "Vậy cậu từ từ ăn đi, tớ đi trước".
Kết quả mới vừa đi một bước đã có bàn tay bắt lấy bả vai mình, làm cho cậu có chút đau, cậu cau mày quay đầu, khó hiểu nhìn người trước mắt.
"Cùng nhau ăn, không được đi!" Lý Thiệu Quân mặt sầm đi, giọng điệu ra lệnh không giận mà uy.
Diệp Phồn là kiểu người mềm yếu ngoan ngoãn, tuy rằng đối phương cùng mình đều là học trò, lại bị khí thế của hắn áp bách ở lại, tuy nhấc chân lên, nhưng lại thấy khó xử cùng rối rắm, không biết nên nói thế nào với bạn cùng bàn,cậu không có tiền a!
Ngay tại thời điểm Diệp Phồn còn rối rắm, Lý Thiệu Quân đã lấy xong hai suất cơm lại đây, tất cả đều lấy theo khẩu vị của hắn, có thêm một phần cà rốt cùng rau xanh, đều là thứ thỏ thích ăn, hắn nghĩ Diệp Phồn hẳn là thích ăn.
Lý Thiệu Quân tìm bàn ăn, đem đồ bỏ xuống, sau đó vẫy vẫy Diệp Phồn lại đây. Diệp Phồn rất muốn cự tuyệt, nhưng là vẻ mặt hắc ám của người bạn cùng bàn làm cho cậu có chút sợ hãi, đành phải đi qua ngồi.
Hai người ngồi đối diện nhau, Diệp Phồn nhìn bàn ăn trước mắt, phi thường phong phú, nội tâm càng rối rắm, thật sự là so với đồ ăn trong lễ mùng năm mới nhà cậu còn tốt hơn, khẳng định hắn không thiếu tiền, tuy rằng cậu hiểu được ý người bạn cùng bàn là mời hắn ăn, nhưng cậu không phải là loại người thích chiếm tiện nghi nghười khác.
"Không thích chỗ đồ ăn này, để tôi đi lấy cái khác". Lý Thiệu Quân nhìn đối phương chậm chạp động chiếc đũa, vẻ mặt u buồn, liền nghĩ đến cậu khống thích những món này, đứng dậy cầm lấy suất ăn trước mặt Diệp Phồn.
"Không không không, tớ thích ăn, không cần đổi". Diệp Phồn nhanh tay đem đồ ăn bảo vệ, lãng phí lương thực thật đáng xấu hổ, quên đi, về sau trả lại tiền cho hắn đi, cách tốt nghiệp còn 1 năm mà.
Diệp Phồn lấy chiếc đũa, cúi đầu ăn, này thật sự cậu ăn rất nhiều cơm, vừa ăn một bên vừa cảm động, bạn ngồi cùng bàn thực sự là người tốt, cậu lúc đầu thế mà còn lo lắng ngồi chung sẽ không tốt, hơn nữa cậu nhìn hắn như vậy, khẳng định có rất nhiều bằng hữu, sẽ không cần nhờ mình dẫn đến căn tin ăn.
Bộ dáng Diệp Phồn chuyên chú ăn cơm làm cho Lý Thiệu Quân rất có khẩu vị, nguyên bản chướng mắt đồ ăn cũng ăn được một chút, quả là một bữa ăn ngon miệng. Hai người ăn cơm trưa đều không nói chuyện, chính là thỉnh thoảng sẽ nhìn qua đối phương.
Lý thiệu Quân ăn có vẻ nhanh, đã giải quyết gần xong rồi, Diệp Phồn còn đang chậm rãi cắn mấy khối cà rốt cuối cùng, nhìn cậu đem cà rốt ăn hết, quả thực càng giống thỏ.
Một bữa cơm tốt đẹp cũng đã xong, lại cố tình gặp gỡ một vài tên sát phong cảnh.
"Uy, cậu bạn tội nghiệp cũng đến đây ăn cơm hả?" Một giọng nói mỉa mai quen thuộc phát ra từ phía bên kia của căng tin.
Diệp Phồn ngẩng đầu nhìn thấy, dĩ nhiên là mấy ngày hôm trước cậu bị tên mập kia chặn đường trấn lột, tên đó vài phát liền dốc hết đồ trong túi sách của Diệp Phồn ra, nhưng ngoại trừ sách ra, thật sự không có một chút gì đáng giá, mới hùng hùng hổ hổ tiêu sái đi, còn cảnh cáo cậu không được nói ra ngoài.