Diệp Phồn đối với Lý Thiệu Quân rất là tin tưởng, đợt khảo sát cuối cùng ở trường thành tích của hắn rất tốt, Lý Thiệu Quân đứng hạng mười, khiến mọi người một mảnh kinh hãi.
Vài ngày thi khẩn trương kết thúc, tất cả mọi người đều có thể thoải mái một đoạn thời gian, bọn họ bây giờ chỉ cần đợi có ngồi kết quả thôi.
Lớp bọn họ tổ chức buổi liên hoan mừng tốt nghiệp, Diệp Phồn cùng Lý Thiệu Quân đều tham gia, Lý Thiệu vẫn như trước mặt không chút thay đổi, còn Diệp Phồn là người tình cảm, trong buổi lễ, giờ phút nói chia tay không nhịn được cũng khóc, còn may có Lý Thiệu Quân bên cậu, làm cậu nhanh chóng ổn định cảm xúc.
Ngày thông báo kết quả còn một khoảng thời gian, trường học bởi vì nguyên nhân an toàn, cảm thấy các học sinh còn quá nhỏ, không có tổ chức dã ngoại tốt nghiệp cho học sinh. Lâm thành lại bước vào mùa hè, lại từng đợt nóng bức, Lý Thiệu Quân tính mang Diệp Phồn ra nước ngoài du lịch.
Nhưng trước khi bọn họ xuất phát thì nhận được thư mời dự yến hội sinh nhật Lưu Thanh Thanh, Diệp Phồn rất háo hức đến ngày này, hơn nữa cậu vẫn nhớ rõ ước định với Lưu Thanh Thanh.
Lưu Thanh Thanh cũng từng nói qua muốn cậu giúp nàng một việc, nhưng tới nay Lưu Thanh Thanh vẫn chưa nói ra yêu cầu, cho nên lần này nhân dịp sinh nhật nàng, cậu muốn chọn một món quà tinh tế tặng người ta.
Diệp Phồn tại phương diện này không có kinh nghiệm, chỉ có thể trưng cầu ý kiến Lý Thiệu Quân: "Cậu nói xem tớ nên tặng gì cho Lưu Thanh Thanh đây".
Lý Thiệu Quân đáp: "Đưa bó hoa là xong, cô ta cũng đâu thiếu cái gì".
Gia đình Lưu Thanh Thanh cũng khá giả, mà hắn thực không thích nhìn Diệp Phồn để ý sinh nhật Lưu Thanh Thanh như vậy.
Đối với đề nghị của Lý Thiệu Quân, Diệp Phồn cảm thấy không quá tin tưởng: "Đưa bó hoa thật giống như cho có lệ, tớ đi hỏi Ngũ thúc xem nên tặng cái gì vậy!"
Diệp Phồn thấy hỏi Lý Thiệu Quân cũng như không, có thấy hắn tặng quà cho nữ sinh bao giờ đâu, khả năng Ngũ thúc làm quản gia lâu năm sẽ có kinh nghiệm.
Nói xong, Diệp Phồn bỏ lại Lý Thiệu Quân, xuống lầu tìm Ngũ thúc, lưu lại sau lưng con ngươi thâm trầm lửa ghen ngùn ngụt nhìn theo bóng dáng cậu.
Lý Thiệu Quân cảm giác Lưu Thanh Thanh không chỉ đơn thuần kêu bọn họ đi tham gia yến hội sinh, khẳng định sẽ phát sinh sự tình gì đó, có đôi khi giác quan thứ sáu của nam nhân cũng rất mạnh a.
Diệp Phồn tìm được Ngũ thúc, nói ra phiền não của mình.
Ngũ thúc hiền lành cười: "Không cần lo lắng, nếu cháu tin tưởng ta, ta giúp cháu chuẩn bị".
Diệp Phồn kinh hỉ lập tức trả lời: "Thật tốt quá, có bác hỗ trợ cháu không cần lo nữa, cám ơn Ngũ thúc, bác thật sự là quá tốt".
Ngũ thúc không chỉ chuẩn bị giúp cậu chuẩn bị lễ vật, cũng thay Lý Thiệu Quân chuẩn bị một phần.
Đến ngày sinh nhật Lưu Thanh Thanh, hai người cầm theo quà tới nơi, Lưu Thanh Thanh tự mình ra cửa chờ bọn họ, bên cạnh còn có Thiệu Đạt Văn đến đây đảm đương nhiệm vụ làm cu li.
Lưu Thanh Thanh hôm nay cột tóc dễ thương, diện váy hồng nhạt, còn đi đôi hài đáng yêu cùng màu, đồ trang sức tao nhã, làm cho nàng càng thêm xinh đẹp, giống như một nàng công chúa, càng trở thành tâm điểm chú ý của bữa tiệc.
Diệp Phồn phát ra cảm thán từ nội tâm: "Lưu Thanh Thanh, hôm nay cậu thật sự rất đẹp nha! Đây là quà của tớ cùng Lý Thiệu Quân, sinh nhật vui vẻ!"
Lý Thiệu Quân theo sau cũng nói: "Sinh nhật vui vẻ!"
Lưu Thanh Thanh vui mừng ôm quà, lộ ra nụ cười ngọt ngào, "Cảm ơn nha, các cậu đến thì tốt rồi, đưa quà gì chứ, tiêu pha!"
Một bên Thiệu Đạt Văn không nói gì, miệng đều cứng ngắc, con gái đúng là trong ngoài không đồng nhất, còn thực ngốc.
Lưu Thanh Thanh cất quà xong, để cho Thiệu Đạt Văn tiếp đón biểu ca, còn chính mình thì lôi Diệp Phồn ra khu vườn bên ngoài yến hội có chuyện muốn nói.
Thiệu Đạt Văn nhìn biểu ca xuất thần nhìn ra bên ngoài, nghĩ rằng sau này biểu ca thực sự bị Diệp Phồn trói gắt gao, sau khi Lưu Thanh Thanh lôi kéo Diệp Phồn ra ngoài, biểu ca cậu liền thất thần, đôi mắt sắc bén nơi nơi tìm thân ảnh Diệp Phồn.
"Biểu ca, đưa mắt liếc ta một cái đi, anh như vậy thật giống hòn vọng phu a! Anh đối chính mình không tin tưởng vậy sao". Thiệu Đạt Văn lấy tay quơ quơ trước mặt Lý Thiệu Quân, muốn cho hắn chú ý.
Kết quả tay bị chụp lại, còn bị biểu ca dùng ánh mắt sát khí nhìn chăm chú.
Thiệu Đạt Văn buông tay: "Biểu ca, anh đối chính mình không tin tưởng sao, anh cao lớn đẹp trai vậy, biểu tẩu như thế nào lại để ý người khác, ta cam đoan nha, hai bọn họ tuyệt đối không có vấn đề gì".
Sẽ có vấn đề ngược lại là anh đó, lời này Thiệu Đạt Văn không dám nói ra khỏi miệng, cậu sợ nói xong sẽ bị Lưu Thanh Thanh đuổi tận giết tuyệt a.
Lý Thiệu Quân nhìn biểu đệ, tuy rằng hơi ồn ào, bất quá lời ban nãy coi như dễ nghe, sẽ không cùng cậu so đo chuyện trêu chọc mình.
Cũng không biết hai người kia có cái gì quan trọng, phải ở ngoài hàn huyên lâu như vậy cũng không thấy vào, Lý Thiệu Quân bỏ lại Thiệu Đạt Văn, trực tiếp đi ra ngoài.
Ngoài sân cũng treo rất nhiều đèn màu, còn sắp xếp mấy bàn ăn, cũng có không ít người đang ở sân ăn uống trò chuyện.
Nhìn xung quanh một phen, Lý Thiệu Quân tìm Diệp Phồn cùng Lưu Thanh Thanh khắp các ngõ ngách, thấy hai người đứng ở dưới một ngọn đèn, có chút hôn ám, hai người thực sự gần, làm cho trong lòng hắn rất khó chịu, dấm chua đổ lợi hại.
Diệp Phồn cao hơn Lưu Thanh nửa cái đầu, Lưu Thanh Thanh không biết nói cái gì với Diệp Phồn, sau đó liền cúi đầu, vừa vặn đến cằm Diệp Phồn, hai người cứ như rúc vào nhau.
Lý Thiệu Quân khống chế không được chính mình, lặng lẽ tiến đền gần hai người, nhìn thấy hai người đang nói gì đó thì ngừng lại, hai người kia còn đắm chìm trong việc bàn luận chuyện tình của mình, cũng không có chú ý tới hắn đang ở gần.
Chỉ thấy Lưu Thanh Thanh mở miệng nói vài câu, sau đó đỏ mặt cúi đầu, Diệp Phồn đã có chút không biết làm sao mà sững sờ, Lưu Thanh Thanh lại nâng hai tay đưa cho cậu một phong thư, phong thư thoạt nhìn còn thực tinh xảo, sau đó lại đỏ mặt đối Diệp Phồn nói vài câu, Diệp Phồn có chút chần chờ, nhìn nhìn lá thư trong tay vẫn là gật gật đầu, cũng không biết nói gì đó, Lưu Thanh Thanh lập tức mặt mày hớn hở, còn lôi kéo hai tay Diệp Phồn như là làm nũng rồi nói vài câu, cuối cùng như là có được câu trả lời của Diệp Phồn, vừa vui sướng lại thẹn thùng chạy đi.
Lưu lại Diệp Phồn, cầm thư trong tay, chỉ biết ngây ngốc nhìn phương hướng Lưu Thanh Thanh rời đi.
Lý Thiệu Quân xem sự tình diễn ra, ánh mắt đều đỏ ngầu, theo động tác của bọn họ đều có thể nhìn ra được, rõ ràng chính là Lưu Thanh Thanh hướng Diệp Phồn thổ lộ, mà Lưu Thanh Thanh đem thư cho Diệp Phồn sau đó còn vui mừng như vậy, khẳng định không phải bị cự tuyệt, hơn nữa Diệp Phồn chỉ biết ngây ngốc như vậy, chắc chắn là cảm thấy rất kinh hỉ đi.
Lý Thiệu Quân một chút cũng không thể bình tĩnh như bình thường, trong lòng hỏa khí tăng cao, chờ Lưu Thanh Thanh chạy đi, Lý Thiệu Quân liền khẩn cấp bước từng bước chân dài đi đến chỗ Diệp Phồn.
Diệp Phồn giờ phút này tâm tình thập phần phức tạp, nhìn bóng dáng Lưu Thanh Thanh đã biến mất thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, lá thư trong tay cũng giống như củ khoai lang phỏng tay, cậu thật sự rất loạn.
Nguyên lai Lưu Thanh Thanh thích Lý Thiệu Quân!
Lưu Thanh Thanh kêu cậu đi ra ngoài này là vì muốn cậu thực hiện lời hứa, Lưu Thanh Thanh muốn cậu hỗ trợ chuyện mà thật sự là khiến cho cậu rất giật mình, đó là muốn cậu đưa thư tình của nàng cho Lý Thiệu Quân, thuận tiện uyển chuyển chuyển đạt một chút tâm ý của nàng.
Lý Thiệu Quân là hảo bằng hữu, hảo huynh đệ của cậu, Lưu Thanh Thanh cũng là hảo bằng hữu của cậu, hai người này thành một đôi vốn là chuyện tốt, cậu hẳn là phải cao hứng, giúp Lưu Thanh Thanh cũng là hợp tình hợp lý.
Nhưng là Diệp Phồn nhìn phong thư trong tay có chút khổ sở, khi Lưu Thanh Thanh nói cho cậu biết nàng thích Lý Thiệu Quân thế nhưng trong lòng cậu lại có chút ghen tị, hơn nữa cũng không có vì bằng hữu mà cao hứng.
Cậu thậm chí muốn lặng lẽ ném phong thư này đi, chỉ muốn quay đầu gọi Lưu Thanh Thanh, nói Lý Thiệu Quân không thích nàng, lúc cậu ý thức được mình có suy nghĩ như vậy thì rất là kinh hãi, chính mình như thế nào thành kẻ ác độc như vậy.
Chỉ có một đáp án, đó là cậu cũng thích Lý Thiệu Quân.
Đáp án này càng làm cho cậu khó chịu thêm, cậu thế nhưng thích Lý Thiệu Quân, đây là không đúng, nếu Lý Thiệu Quân mà biết được muốn đem cậu đuổi đi thì sao, lòng cậu chua xót muốn rơi lệ.
Ngay tại phía sau, bả vai bị người chụp lấy, Diệp Phồn từ trong suy nghĩ liền bừng tỉnh, hoảng sợ, quay sang bên cạnh liền thấy dĩ nhiên là Lý Thiệu Quân, vội vàng cầm phong thư trên tay giấu đến sau lưng.
Diệp Phồn có chút kích động hỏi hắn, "Sao cậu lại tới đây? Có chuyện gì sao?"
Ở dưới ánh sáng, đôi mắt Lý Thiệu Quân đen bóng càng thêm thâm trầm, hắn nhìn Diệp Phồn một hồi lâu mới nói, "Không có chuyện gì, chính là nghĩ đến đi tìm cậu, cậu cầm cái gì trên tay có thể cho tôi xem không?"
Diệp Phồn nghe Lý Thiệu Quân nhắc tới phong thư tình trong tay, khẩn trương lui về sau từng bước, muốn đem lá thư giấu đi thật kĩ, có chút kích động nhìn Lý Thiệu Quân, cười nói:"Không có gì, không phải cái gì trọng yếu cả, chúng ta trở về đi!"
Lý Thiệu Quân chau mày, Diệp Phồn cứ che dấu như vậy xem ra chính mình đã đoán đúng, cười lạnh một tiếng nói: "Thực vui vẻ đi?"
"Vui vẻ, thực vui vẻ a!" Diệp Phồn ha ha cười hai cái, tham gia sinh nhật bạn thân, như thế nào có thể không vui vẻ, bất quá trong lòng cậu cảm thấy kỳ quái Lý Thiệu Quân vì cái gì muốn hỏi như vậy, nhưng mà cậu lúc này cũng không dám hỏi.
"Ha ha, tôi cũng đoán cậu thực vui vẻ, dù sao cảm giác được người ta thổ lộ thực thích thú đi, hơn nữa lại là từ một cô gái nhìn rất được, phải không?" Lý Thiệu Quân vẻ mặt bình tĩnh nói.
Diệp Phồn lúc này nghe ra điều không thích hợp, nhíu mày nói: "Cái gì mà được thổ lộ? Tớ không được ai thổ lộ hết, cậu ở đây nói bậy bạ gì đó?"
"Nói bậy? Cậu còn cố tình giả ngu với tôi sao? Thứ cậu cầm trong tay là thư tình cô ta đưa cho cậu đi!" Lý Thiệu Quân từng bước ép sát, thân thủ bắt lấy tay Diệp Phồn.
Diệp Phồn lui lại phía sau mấy bước, tựa vào trên tường, cả người bị thân hình cao lớn trước mặt bao phủ, có thể thấy được vẻ mặt ngưng trọng của Lý Thiệu Quân, cùng với đôi mắt hắn đang nhìn chằm chằm cậu sâu không lường được.
Lý Thiệu Quân ánh mắt ngày càng trầm, một tay chống ngay trên tường trên đầu đối phương, một tay đặt tại bờ vai của Diệp Phồn, cả người hắn bao phủ phía trên, từ trên cao nhìn xuống, nhìn thẳng cậu.
"Vì cái gì muốn trốn tôi, tôi có đáng sợ như vậy sao?"
Diệp Phồn né tránh, làm cho trong lòng Lý Thiệu Quân có chút bị thương, ánh mắt cũng càng thêm ám trầm.
Có chút nảy sinh ác độc nhìn chằm chằm Diệp Phồn, là vì chấp nhận lời tỏ tình của Lưu Thanh Thanh rồi cho nên muốn cùng với hắn bảo trì khoảng cách sao? Hắn thật sự thực hối hận vì đã đáp ứng tham gia cái yến hội sinh nhật này, hắn hẳn là sớm một chút mang Diệp Phồn đi ra nước ngoài nghỉ phép, không, lỗi lớn nhất của hắn chính là không sớm một chút làm cho Diệp Phồn trở thành người của hắn.
Diệp Phồn tổng cảm thấy Lý Thiệu Quân hiểu lầm cái gì, hơn nữa thấy hắn cũng thực không thích hợp, cậu hạ quyết tâm, chính mình không thể ích kỷ, tính đem tình huống thật sự nói ra, vội vàng giải thích nói: "Không phải, Lý Thiệu Quân cậu nghe tớ giải thích, tớ nói thật với cậu, kỳ thật Lưu Thanh Thanh cô ấy......"
Sau đó Diệp Phồn mở to hai mắt, Lý Thiệu Quân cúi đầu, thâm trầm nhìn sâu vào đôi mắt của cậu, giống như muốn đem cậu nuốt vào trong bụng, làm cho cậu không có cách nào tiếp tục nói tiếp.
Cậu cảm giác Lý Thiệu Quân cách chính mình càng ngày càng gần, chóp mũi đối chóp mũi, cậu đều có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp từ Lý Thiệu Quân.
Diệp Phồn từ trong đôi mắt thâm trầm của Lý Thiệu Quân, thấy được ảnh ngược của chính mình, có chút si ngốc nhìn hắn, sau đó Lý Thiệu Quân nghiêng một bên đầu, đôi môi chính mình đã bị đôi môi khác mềm mại chiếm lấy, Lý Thiệu Quân đang hôn cậu! Hôn cậu!
Diệp Phồn hai mắt mở thật to, cảm giác khiếp sợ, trong đầu trống rỗng, đôi môi bởi vì kinh ngạc mà mím chặt, Lý Thiệu Quân liếm liếm đôi môi cậu, dùng đầu lưỡi nóng bỏng miêu tả một phen hình dáng đôi môi cậu, ngậm lấy đôi môi của cậu, trầm thấp mị hoặc nói:"Đứa ngốc, nhắm mắt lại."
Như là bị mê hoặc, Diệp Phồn không thể tự hỏi hay suy nghĩ điều gì, chỉ có thể theo Lý Thiệu Quân hắn nói cái gì thì làm cái đó, run run nhắm hai mắt lại.
Lý Thiệu Quân lại nhẹ nhàng hấp duẫn một chút đôi môi cậu, làm cho đôi môi hai người đều nóng cháy không thôi, niêm hợp cùng một chỗ không thể tách ra.
Diệp Phồn cảm giác được tay Lý Thiệu Quân niết ở dưới cằm của mình, bị bắt mở đôi môi ra, tận lực bồi tiếp đầu lưỡi cường ngạnh, hữu lực của Lý Thiệu Quân khiêu mở hàm răng cậu, tiến quân thần tốc, cuốn lấy đầu lưỡi cậu cùng nhau cùng dây dưa, làm cả người cậu đều như bị hơi thở đầy tính xâm lược của Lý Thiệu Quân chiếm lấy, thân thể run run không thể điều khiển chính mình.