“Anh ghét nhìn thấy em trong vòng tay người khác, vì khi đó họ đang ôm cả thế giới của anh!”
Không ai biết rằng ngay dưới vách núi đá vôi nhô ra biển này có một bãi đá nhỏ, có mấy mỏm đá nhô lên. Không biết qua bao nhiêu thời gian, thiên nhiên mới tạo ra được một kì quan như thế? Nó làm cho núi đá trông giống như bị khoét vào một khoảng vuông vắn ngay dưới chân. Thoạt nhìn, trông nó giống một cái cửa hang với trần cao, bằng phẳng. Khi thủy triều lên, toàn bộ nơi này ngập trong nước biển. Khi nước rút, bãi đá nhô lên, tạo thành một chỗ nghỉ ngơi tuyệt vời cho những người thích thám hiểm qua đây.
Thiên Anh phát hiện ra hõm đá thú vị này nhờ một lần chèo thuyền lần theo dấu con voọc đầu vàng già đang bị thương ngang qua. Về sau, mỗi lần rảnh rỗi, anh thường một mình đến đây ngồi đọc sách hoặc câu cá. Nó trở thành chỗ trốn lý tưởng của anh.
Thiên Anh làm trong Ban bảo vệ khu dự trữ sinh quyển Cát Bà này đã được hơn 5 năm. Trước đó, anh từng là một bác sĩ trong một bệnh viện lớn ở Hà Nội. Vì yêu thích nơi này mà anh quyết tâm ở lại, vừa nghiên cứu hệ sinh thái của Cát Bà, vừa mở một phòng khám nhỏ phục vụ dân trong vùng. Có điều, sau khi đến đây, công việc chủ yếu của anh không phải làm khám bệnh nữa, mà là bác sĩ thú y kiêm bảo vệ nhặt rác. Thiên Anh ngày càng không hài lòng với việc du khách đến tham quan rừng xả ra khá nhiều rác. Nếu không thu nhặc thường xuyên, chẳng mấy chốc quang cảnh tự nhiên ở đây sẽ mất đi vì ngập trong rác thải. Chưa kể đến việc nạn săn bắt động vật quý hiếm bất hợp pháp đã khiến cho nhiều loài biến mất, hoặc lẩn tránh lên các vách núi cao cheo leo, nơi con người khó mà đặc chân đến được.
Ít ai biết được rằng người mà họ hay gọi là bác sĩ Bạch là một chàng trai Hà Nội chính gốc. Hơn nữa, anh còn là con của một thế gia vọng tộc, có sức ảnh hưởng rất lớn. Chàng trai có vóc dáng cao lớn, đôi mắt hiền hậu ấy được ông trời ban cho một đôi tay thiên tài mà bất kì bác sĩ nào theo ngành giải phẫu đều mơ ước. Thế nhưng, đôi tay thiên tài ấy giờ đây đầy vết sẹo ngang dọc do đi rừng, chai cứng lại. Bỏ mặc đôi mắt đầy nước mắt vì xót xa của mẹ, Thiên Anh vẫn vững vàng giữ lập trường của mình. Anh không muốn cuộc sống bị sắp đặt bởi những trưởng bối trong gia đình, mà luôn khao khát tự mình bay lên, tự mình tạo ra cuộc sống cho bản thân. Nhìn anh giờ đây đã không còn nét thư sinh yếu đuối như những ngày đầu nữa, mà giống hệt một chàng trai vùng biển. Nước da anh cũng sạm lại, ngấm đẫm vị mặn mòi của gió và nước Cát Bà.
Thủy triều bắt đầu lên cao, Thiên Anh thu cần câu lại, thả đám tôm và cá nhỏ xuống biển rồi lên thuyền con trở về. Hôm nay anh có một cuộc hẹn thú vị nên phải về sớm hơn thường lệ.
Không cần lên tiếng hỏi cô y tá, anh nhận ra khách của mình đã tới, ngay khi vừa trông thấy một vali lớn để chình ình ở giữa phòng. Rồi anh nghe có tiếng nói chuyện oang oang ở trong phòng của mình:
-Mày đùa hả Vincent? Cái bộ dạng của mày mà chịu trói chân ở cái xứ khỉ ho cò gáy đó hả?
-...
-Tao về thì về thôi, chứ bà già đừng hòng ép tao lấy vợ. Tao đang ở ngoài Cát Bà.
-...
-Chừng vài tuần. Hết cái chơi thì tao chuồn lên chỗ mày.
-...
-Ha ha. Tao chỉ tò mò xem ông thày nào cao tay điệu được thằng như mày lên đó thôi.
-...
-Vậy đi, tao có việc rồi, tao sẽ gọi lại sau nhé!
Thấy Thiên Anh bước vào, gã trai đang ngồi vắt chân đong đưa trên ghế thong thả cúp máy, rồi giơ tay lên chào anh đầy kiểu cách.
-Cậu ở đây cũng thật an nhàn nhỉ?- Người đó đưa mắt nhìn quanh căn phòng, cười thích thú.
Mặc dù người đó để tóc dài hơn, ăn mặc trau chuốt đúng kiểu cách của một công tử được nuông chiều, nhưng nếu nhìn kĩ có thể nhận ra anh ta và Thiên Anh khá giống nhau.
Người này là Thiên Nguyên, em họ của anh. Mặc dù là anh em họ nhưng do bằng tuổi, lại cùng học với nhau từ nhỏ nên hai người xưng hô như bạn bè bằng vai phải lứa. Thiên Anh ngồi xuống ghế, điềm nhiên hỏi lại:
-Cậu về đây, còn em gái tôi ai trông?
-Trời đất. Con bé đó nó còn chưa quản tôi là may cho tôi lắm rồi. Nó đúng là ghê gớm và quái chiêu mà.
Thiên Nguyên rụt cổ, lè lưỡi khi nghĩ đến bà chị họ tinh ranh, cũng chính là em ruột của Thiên Anh. Thiên Anh khẽ cười, không cần hỏi anh cũng biết Nguyên ở với em gái mình chắc đã chịu không ít thiệt thòi. Ngay từ bé em gái anh đã bộc lộ tính ngang ngạnh, ma quái và nghịch ngợm như con trai rồi. Nói là Nguyên quản lý nó, nhưng 10 phần thì có đến 7, 8 phần là Nguyên bị bà chị họ bắt nạt.
-Tôi nghe nói mẹ cậu gọi cậu về lấy vợ?- Thiên Anh tủm tỉm cười.
-Ha ha, ép được tôi lấy vợ thì đã không để đến bây giờ.- Nguyên cười- Tôi quyết định ở lại đây vài tuần, cũng lâu rồi anh em mình không gặp nhau mà.
-Được thôi.
-Tôi ra khách sạn đặt phòng đã. Cho tôi mượn con xe của cậu.
-Không vấn đề gì.- Thiên Anh lôi từ ngăn kéo ra một chùm chìa khóa, đáp cho Nguyên- Dù sao tôi cũng ít dùng đến nó.
-Mà cậu vẫn đua xe đấy à?
-Thỉnh thoảng thôi. Về khách sạn đi rồi quay lại đây, tối nay tôi và cậu làm một bữa nhậu.- Thiên Anh dặn dò.
Bước ra đến cửa, chợt nhớ ra, Nguyên quay lại cười đầy láu cá:
-Mà hình như người của hội đua xe có thẻ VIP ở khách sạn mà, cho tôi mượn luôn đi, tiết kiệm được kha khá mà.
Thiên Anh lắc đầu cười khổ rồi quay vào trong. Lát sau, anh mang ra một tấm card màu đỏ, trên in chữ VIP rất to, đưa cho cậu em họ, nói tiếp:
-Đây, dù sao tôi chũng chẳng dùng đến nó bao giờ.
-He he, thanks.
-Vứt thứ tiếng tây nửa mùa của cậu đi. Nhanh đó, 7 giờ quay lại đón tôi.
-OK.
Thiên Nguyên xách chiếc vali ra ngoài, trước khi đi còn kịp buông vài câu chọc ghẹo cô y tá làm cô này đỏ bừng cả mặt.
***
Ung dung ngồi sau tay lái của chiếc Porcshe màu xanh lam tuyệt đẹp, miệng khẽ huýt sáo một cách nhàn nhã, Thiên Nguyên khẽ cười thích thú khi nghĩ đến vẻ mặt khó coi của mẹ và “cô dâu” chưa biết mặt của mình. Là người có tư tưởng tự do, lại ở nước ngoài trong thời gian dài nên Nguyên không ưa gì kiểu hôn nhân được sắp đặt này. Anh tôn thờ tuyệt đối chủ nghĩa độc thân, cần thì kiếm một vài cô nàng vui vẻ là được, bản thân anh chưa bao giờ nghĩ đến việc lập gia đình.
Tối nay theo sự sắp xếp của mẹ, Nguyên phải đi gặp gia đình cô gái (và cả cô ta) mà theo lời bà thì đã được chỉ định từ thời ông nội anh, mặc dù Nguyên chưa một lần gặp mặt. Nguyên trốn đi thế này kiểu gì cũng làm mẹ giận điên lên, nhưng anh biết một thời gian rồi sẽ lại đâu vào đấy, khi mà bà không chịu nổi nỗi nhớ cậu con quý tử của mình. Nguyên tự đắc với ý nghĩ đó nên phấn khích tăng tốc xe lên cao hơn.
Chiếc xe đua thể thao này có tên là Saphia- tên của một loại đá có màu tương tự. Trong trào lưu chơi xe thể thao mới manh nha ở Việt Nam, thì nó là một trong những chiếc xe đẳng cấp nhất hiện nay. Nếu như không tính Windy vốn thuộc về một tay đua cự phách người Thụy Sĩ thì Saphia có thể được tính là số một. Ngoài khả năng tăng tốc kinh hoàng vốn là truyền thống của các dòng xe Porsche , Saphia còn mang một vẻ đẹp mê người. Chỉ cần nhìn xe cũng đủ biết người chọn nó tinh tế đến cỡ nào. Và quả thật, Thiên Anh là một người tinh tế đến hoàn mỹ.
Không giống với các công tử khác của hội đua xe, Thiên Anh chọn cho mình một lối sống riêng, giản dị nhưng luôn tràn đầy những tìm tòi, mạo hiểm. Đời sống của anh phong phú đến độ những người bạn chí cốt phải phát ghen lên.
Thiên Nguyên cũng rất đố kị khi anh họ- đồng thời là bạn từ thuở thiếu thời của mình có thể tự do lựa chọn lối sống phóng khoáng này, trong khi anh thì phải ra nước ngoài học theo sự sắp xếp của ông nội, và sau này phải thừa kế việc kinh doanh của gia đình. Nhìn bề ngoài Nguyên có vẻ tự do, phóng túng hơn Thiên Anh, nhưng kì thực, Thiên Anh mới là người cố chấp và bướng bỉnh hơn. Một mình Thiên Anh chống lại cả gia tộc để lựa chọn cuộc sống này. Nhà cửa của Thiên Anh đều bị thu hồi lại, thứ duy nhất anh được giữ lại bên mình chính là chiếc Saphia. Thiên Anh tới Cát Bà, tự thân lập nghiệp mà không nhận bất kì sự hỗ trợ nào từ gia đình. Đây là chuyện mà Thiên Nguyên cảm thấy bội phục người anh em của mình nhất.
Thiên Nguyên dừng xe trong tầng hầm rồi đi lên đại sảnh của khách sạn. Paradise- thiên đường của những giấc mơ- một nơi cực kì biết cách móc hầu bao của khách.
-Tôi cần một phòng.- Nhẹ nhàng đặt thẻ VIP lên bàn, anh nháy mắt với nữ tiếp tân.
Cô gái đứng sau quầy tiếp tân nhận tấm thẻ, nhìn qua nhìn lại một lúc vẫn không nói gì, ánh mắt lại đầy sự kì quái.
-Có gì không đúng sao?- Anh ngạc nhiên vì thái độ chần chừ đó.
-Xin lỗi, nhưng đây là tấm thẻ của quý khách sao?
-A, thì ra vấn đề ở chỗ đó.- Thiên Nguyên cười- Nói là của tôi thì cũng không phải, một người bạn, chủ nhân của nó đã tặng cho tôi. Sao, khách sạn quy định thẻ này không được đem cho mượn à?
-Xin lỗi, một vài trường hợp đặc biệt thì chúng tôi phải tiến hành xác minh lại, thưa quý khách.
-Cần xác minh?- Nguyên cau mày lẩm bẩm- Sao hắn không nói với mình là cần nhiều thủ tục đến thế?
Nhân viên lễ tân nhấc máy gọi điện một chút rồi sau đó quay ra cười với anh:
-Xin lỗi đã để quý khách chờ lâu. Quý khách có thể nhận phòng theo chế độ VIP của chúng tôi.
Nói rồi cô đặt lên trước mặt anh một chùm chìa khóa. Nguyên nhận lấy, nhìn số phòng rồi mỉm cười nhã nhặn:
-Cảm ơn. Các cô làm việc chu đáo thật.
Bóng Nguyên vừa khuất sau cánh cửa thang máy, một người đã xuất hiện ngay cạnh bàn lễ tân:
-Người vừa rồi là ai vậy?
Người hỏi là một thanh niên có vẻ ít tuổi hơn Nguyên, khá trẻ và đẹp trai, lại pha chút ngang tàng, phóng túng. Nữ nhân viên lễ tân cười đáp:
-Anh ta sử dụng thẻ VIP của anh Thiên Anh. Bọn em vừa xác nhận, người này là em trai của anh ấy.
-Thảo nào…- Người thanh niên nhịp nhịp ngón tay xuống bàn- Nhìn thấy Saphia mình đã nghi ngờ rồi.
-Anh còn cần gì nữa không?
-Được rồi, các cô cứ làm việc của mình đi.- Người thanh niên lắc đầu và đi ra phía cửa, trên tay còn tung hứng một chùm chìa khóa rất nhịp nhàng.
Bãi biển càng về tối càng nhộn nhịp. Người đi dạo trên bãi biển hóng gió rất đông khiến cho không gian ở đây cũng vì thế mà vô cùng sôi động. Ở một góc, nơi người ta bày ra đủ các thứ hàng khô nướng thơm nức mũi, có hai gã thanh niên đang ung dung ngồi bệt trên cát uống rượu với mực khô. Thoạt nhìn hai người khá giống nhau, là hai anh chàng rất đẹp trai nên thu hút không ít ánh mắt nhìn của các cô gái đi qua. Thiên Nguyên thỉnh thoảng đưa mắt nhìn theo một đôi chân trần trắng nõn, miệng không ngớt bình phẩm, khen ngợi. Đó là thói quen sống của anh, Thiên Anh ngồi bên cạnh chỉ biết cười trừ.
-Thật bất công. Trong khi cậu sống nhàn nhã sung sướng thế này, ngày nào cũng được đi câu cá, ra bãi biển ngồi nhìn các em chân dài xinh tươi lượn qua lượn lại như cá cảnh.- Thiên Nguyên than thở- Còn tớ, vừa về tới nơi đã suýt bị bà già đóng cái gông vào cổ rồi. Cậu nói xem, thế có phải quá ư bất công không?
-Nếu không thích về nhà thì cứ ở đây một thời gian đi. Biết đâu cậu lại bén rễ đất này, rồi không chịu về cũng nên ấy chứ.- Thiên Anh cười lớn.
-Có lẽ tớ chưa có đủ mạnh mẽ như cậu.- Thiên Nguyên lắc đầu- Cũng ở một thời gian thôi, phải kiếm việc mà làm chứ. Lông bông mãi cũng chán.
-Nếu thích thì dọn về ở với tớ.- Thiên Anh thân mật vỗ vai người em họ mà lâu nay anh coi là bạn thân nhất.
-Thôi, cái văn phòng của cậu bé xíu. Với lại, tớ mà về đó, cậu làm gì có thời gian mà tán gái chứ?
-Cái thằng này…- Thiên Anh giơ chân đạp vào chân Thiên Nguyên- Đầu óc lúc nào cũng tăm tối như mực ấy.
-Được rồi, được rồi.- Thiên Anh kêu lên- Tớ biết là cậu thuần khiết được chưa? Siêu cấp thuần khiết đại ca…
Hai người chợt thấy mình như trở về thuở còn đi học, lúc nào cũng đi cùng nhau, trêu chọc nhau, ganh đua nhau. Lâu rồi cả hai mới được cười nhiều và thoải mái đến vậy.
-Thế nào, mai có chương trình gì hay cho tớ không?- Thiên Nguyên chợt hỏi.
-Sáng mai tớ dẫn cậu vào trong ban Kiểm lâm chơi. Chiều mai tớ dẫn cậu đi câu, có một chỗ này hay cực?
-Được, dù sao thì tớ cũng chẳng có việc gì làm cả. Để xem cái gì đã bắt cậu ở lại đây lâu đến thế.
-Ha ha, là số phận thôi. Càng ở đây lâu tớ càng cảm thấy bản thân gắn bó với nó…- Thiên Anh cười đáp.
Thiên Nguyên lại nhìn ra phía biển. Một tiếng còi tàu từ xa rúc lên một tiếng thật vang. Dù rất ồn ào, nhưng tại sâu trong tâm hồn anh lúc này, cảm giác bình yên đến lạ.