Hạ Chi chỉ dự tiệc của lễ ra mắt tới chiều, sau đó cô tranh thủ lên trung tâm thăm Princess và chăm sóc mấy gốc lan mới được lai tạo. Khi cô trở lại khách sạn thì bữa tiệc vẫn còn tiếp diễn nhưng cô cũng không còn sức nào mà tham gia nữa. Cô cũng không quen hòa nhập với những người xa lạ ở đây. Họ tới với nhau khi thì vì quan hệ làm ăn, khi thì vì con đường thăng tiến, khi thì vì quan hệ xã hội, những con người dù tay bắt mặt mừng nhưng lại nhìn nhau bằng đôi mắt vô hồn.
Sau khi tắm xong, cô lại mở máy gọi cho Quân một lần nữa. Nếu tới hôm nay cũng không gọi được thì có lẽ Quân đã đi khỏi Cát Bà này rồi. Và những lời anh đã nói với cô, cô cũng sẽ không nghĩ thêm nữa. Không ngờ lần này lại có chuông đổ, và chỉ sau mấy hồi thì Quân đã bắt máy.
Một tiếng a lô lạnh lùng vang lên, nhưng Hạ Chi cũng không quá chú tâm, cô hỏi ngay:
-Anh Quân, mấy hôm nay sao anh tắt máy? Anh đang ở đâu vậy, còn ở Cát Bà không?
Nhưng đáp lại cô chỉ có sự im lặng khó hiểu. Một hồi lâu sau, Quân vẫn lặng im. Cô ngạc nhiên hỏi:
-Anh Quân, anh có nghe em nói đấy chứ?
Lần này thì đầu dây bên kia có tiếng đáp lại, nhưng giọng nói này lại khiến cho Hạ Chi giật mình sợ hãi tới mức suýt rơi cả điện thoại:
-Cô đang tìm nó sao?
Hải Long?
Cái chất giọng Hà Nội ngang tàng và đầy cao ngạo này cô chỉ nghe một lần là nhớ mãi. Chính là giọng của Hải Long. Nhưng đáng lẽ giờ này anh vẫn phải đang ở bữa tiệc chứ? Tại sao anh lại cầm máy của Quân? Cô không có số của Long nên không thể đổ tội cho việc mình bấm lộn số được.
Cô phải làm gì đây? Gọi lại để hỏi chuyện? Hay đi tìm Thiên Anh để nhờ Thiên Anh nói chuyện giúp, dù sao thì quan hệ giữa Thiên Anh và Long rất tốt? Nhưng Hương và Thiên Anh chỉ còn rất ít thời gian để ở bên nhau, cô cô không muốn lúc này phá đám họ. Những suy nghĩ chồng chéo này làm cho Hạ Chi nghĩ mãi cũng không biết bản thân phải làm gì nữa.
Đang lúc cô còn phân vân chưa biết phải làm gì thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa. Ban đầu Chi hơi ngạc nhiên vì giờ này làm gì còn ai tới tìm cô làm gì chứ? Nhưng cô vẫn đứng dậy và ra mở cửa. Đứng ngoài cửa là một anh chàng mặc áo màu đen có thêu chữ V, thấy cô, anh chàng nói ngay:
-Em tới đón chị. Chị chuẩn bị đi thôi.
-Đi đâu?- Cô sửng sốt hỏi.
-Anh Long gọi điện nói chị có việc muốn gặp anh ấy nên bảo em tới đưa chị qua chỗ anh ấy thôi. Chị chuẩn bị đi, em đợi ngoài này.
Hạ Chi chần chừ một chút rồi khẽ gật đầu:
-Anh chờ tôi một lát nhé!
Sau khi đóng cửa lại, Hạ Chi lại đứng chần chừ thêm một lúc. Cô không biết Long muốn làm gì, nhưng có lẽ không phải muốn hại cô, nếu không hôm qua anh đã bỏ mặc cô rồi. Chỉ là cứ nghĩ tới đôi mắt lạnh lùng ấy là cô lại sợ. Cô muốn gọi cho Thiên Anh nhưng rồi gạt bỏ ngay ý nghĩ đó. Muốn gọi cho Trung, nhưng rốt cục nghĩ rằng không nên kéo anh vào rắc rối của riêng mình.
Cuối cùng, thay một bộ đồ đơn giản, đút điện thoại vào túi quần, cô mở cửa và đi ra theo anh chàng kia. Không biết mọi chuyện sẽ đi tới đâu, nhưng chí ít cũng phải đối mặt đã.
Anh chàng này đưa Hạ Chi đi hết nửa vòng quanh đảo, cuối cùng dừng ở một ngôi nhà lớn kề biển, xung quanh vô cùng vắng vẻ, le lói ở tít đằng xa mới thấy điện hắt ra từ căn nhà liền kề. Tiếng sóng biển vỗ bờ rì rào, tiếng gió thổi từ ngoài khơi len lỏi qua những hàng phi lao cao vút tạo ra một chuỗi những âm thanh nghe vừa du dương, vừa êm dịu. Sống ở đây cũng một thời gian nên Hạ Chi có thể định hình được nơi mà mình được đưa tới chính là khu biệt thự ven biển nổi tiếng và đắt giá nhất ở Cát Bà. Đây là một ngôi biệt thự có khuôn viên vườn lớn, xung quanh là hàng rào sắt cao, ở phía trước cửa nhà có một thảm cỏ rộng, trên đặt rất nhiều chậu cảnh đẹp. Điện thắp sáng khắp vườn nhưng cũng không thể xóa đi cảm giác u tối, tịch mịch.
Cánh cổng tự động mở ra cho xe qua, sau đó xe đi thẳng xuống tầng hầm cũng đã mở sẵn. Không ngờ dưới tầng hầm lại có nhiều xe tới vậy, cả xe máy, cả ô tô, chứng tỏ trong căn nhà lúc này cũng có rất nhiều người. Nhìn cánh cửa tầng hầm sau lưng từ từ khép lại, Hạ Chi đột nhiên rùng mình một cái, cảm giác lạnh lẽo xâm chiếm khắp người. Cô có linh cảm mình sắp phải đối mặt với một chuyện kinh khủng lắm.
Sau khi dựng xe vào một chỗ gọn gàng, cậu thanh niên mà trên đường đi Hạ Chi đã hỏi qua tên và tuổi này dẫn cô đi theo lối cầu thang bộ từ tầng hầm lên lầu một. Vừa đi lên khỏi cầu thang là tới một phòng khách lớn. Trong căn phòng khách đó lúc này có bốn người khác đang ngồi đánh bài một cách vui vẻ, một màn hình ti vi lớn treo ở góc vẫn đang chiếu một bộ phim truyền hình nào đó mà cô không biết tên. Thấy Minh- tên của cậu thanh niên- dẫn cô lên tới đây, bọn họ quay ra chào rất thân thiện rồi lại quay vào đánh bài tiếp. Thực tình thì Hạ Chi cũng thấy những người này không quá đáng ghét như những gì người ta vẫn nói về họ, chỉ là họ ít khi thể hiện thật bản chất của mình trước mặt người khác mà thôi.
Đã vào đến đây rồi nên Hạ Chi cũng không còn có cảm giác hơi run sợ là bồn chồn như lúc đầu nữa. Lúc này cô rất vững dạ, giống như có thể đối mặt với cả thế giới vậy.
Hai người đi thẳng lên cầu thang, sau đó Minh dẫn cô đến trước một căn phòng đang khép kín cửa. Đứng ở bên ngoài, cô có thể nghe rõ những tiếng huỳnh huỵch như đang đánh nhau ở bên trong. Minh mở cửa, một căn phòng sáng trưng và đầy người hiện ra trước mắt Chi. Bên trong toàn là những người mặc võ phục, và nếu cô không nhầm thì đó là võ phục của Karatedo, có đủ các màu đai, nhưng nhiều nhất vẫn là đai đen. Trong này không ngờ lại nhiều cao thủ như thế.
Hạ Chi đứng mãi ngoài ngưỡng cửa, không biết có nên vào hay không? Thấy cô chần chừ, anh chàng dẫn đường quay lại nói:
-Chị vào đi, anh Long ở trong này.
Cô giật mình, vừa nhớ ra lý do mình tới đây thì chợt người cao to ở giữa quay ra. Thì ra là Hải Long. Ánh mắt anh ta lúc này còn đáng sợ hơn những lần mà cô từng gặp, giống như đối mặt với anh không phải là những người đồng môn mà chính là kẻ thù. Mặc dù đã từng chứng kiến Long ra tay với ba tên bắt cóc cô ngày hôm qua nhưng nhìn thấy cảnh anh đấm đá một cách liều mạng ở đây, cô vẫn cảm thấy giật mình. Tất cả những đòn đánh đều không hề có một phần nương tay, và nếu những người ở đây không có chút bản lĩnh và con số quá ít, chắc chắn bị thương bởi tay Long chắc chắn là vô cùng kinh khủng.
Thấy cô đi tới với vẻ mặt giống như lâm trận gặp đại địch thì anh chợt cười, một kiểu cười vừa như chế giễu, lại vừa có chút ý vị.
-Sao? Cô muốn động tay động chân một chút phải không? Hôm qua nhìn cô ra đòn tôi biết cô cũng rất khá…
-Em tới đây không phải để làm bao cát cho anh, anh biết mà.- Hạ Chi hít vào một hơi rồi đáp.
Nhìn vẻ mặt đó, nếu không phải anh ta còn khỏe hơn mình thì cô đã không ngần ngại cho vài cú đấm rồi.
-Là anh cho người đón em tới đây mà.
-À à…- Long vỗ vỗ trán- Xin lỗi tôi đãng trí, hình như cô đang cần gặp ai đó ở đây thì phải?
-Anh Quân ở đây sao? Hai người là bạn?
-Bạn? Tôi không có nhiều bạn…- Long nhún vai- Và chưa từng có người bạn nào tên Quân cả… Cô muốn gặp hắn cũng được thôi, đợi chút đi.
Hải Long cũng không nói gì nữa mà bỏ mặc cô đứng ở đó, anh đi ra khỏi phòng. Một lát sau, khi trở lại thì anh đã thay bộ võ phục bằng bộ đồ thường mặc. Lúc anh quay lại, một người tiến tới nói:
-Anh Long, nó đã tỉnh rồi.
-Ừm, tỉnh là tốt rồi.
Nói xong anh quay sang nhìn cô và nói tiếp:
-Đi nào, đi gặp vị cứu tinh của cô.
Không hiểu sao Hạ Chi rất ghét cách ăn nói ngang ngược đó của Long, nhưng cũng chỉ biết nín nhịn, cô còn không ngốc tới mức gây chuyện với một anh chàng như thế. Long dẫn cô đi ra khỏi căn nhà lớn, đi vòng ra phía sau, tới một dãy nhà cấp bốn ở góc vườn, đèn điện bên ngoài sáng trưng, có vài bóng người đứng ngay ngoài cửa. Nhưng những người này nhìn không giống những người vừa luyện võ cùng Hải Long trong ngôi nhà, họ có vẻ nhiều tuổi hơn, và mặt mũi cũng bặm trợn hung dữ hơn nhiều.
Thấy Long tới cùng một cô gái, bọn họ cũng có chút ngạc nhiên, nhưng cũng đã quen với việc phải giả câm giả mù nên họ không hỏi nhiều mà trực tiếp mở cửa để Hải Long và Hạ Chi đi vào. Bên trong gian phòng này khá bừa bộn và độc một mùi ẩm mốc. Đi qua gian phòng thứ nhất, Hạ Chi chỉ thấy để những thứ đồ linh tinh, hộp xốp vất ngổn ngang. Ở ngay giữa cửa thông căn phòng này với phòng bên trong có hai người đàn ông đang ngồi trên ghế đánh tá lả. Thấy Hải Long vào, hai người họ đứng dậy chào. Hải Long không bước vào trong ngay mà dừng lại hỏi:
-Nó thế nào rồi?
-Tỉnh rồi đại ca.
-Anh Năm đâu?
-Đang ngồi ở trong đó đợi anh.
-Ừm, tao hy vọng nó đủ tỉnh táo để nói chuyện với tao. Thằng Năm lần này ra tay dữ quá!
Hải Long nói một câu này khiến cho Hạ Chi rùng mình. Hình như tình hình của Quân còn tệ hơn cô nghĩ. Nhưng ngoài việc Quân từng ngăn cản cô tiếp xúc nhiều với Long ra thì cô không nghĩ ra được thêm lý do gì để họ trở thành kẻ thù của nhau. Hoặc trước đó họ đã từng quen biết và ở hai bờ chiến tuyến rồi cũng không biết chừng?
Hải Long cũng không nói gì nữa mà trực tiếp đi thẳng vào trong. Căn phòng bên này rộng rãi hơn và cũng sạch sẽ hơn. Bên trong có kê một cái bàn gỗ và vài cái ghế cũ. Ngoài ra thì chẳng còn gì nữa. Trên ghế lúc này có ba người đang ngồi, một chai rượu màu đen đã khui nắp cùng mấy cái chén để trên bàn. Rượu trong ba cái chén cũng đã cạn, dường như đang đợi lượt rót tiếp theo.
Ngồi quay lưng ra cửa là một gã đàn ông có vẻ không cao lớn lắm, nhưng trên người thì đầy những hình xăm trổ gớm ghiếc. Người ngồi ở bên tay trái của hắn là một tên còn khá trẻ, đầu tóc dựng đứng lên, lại nhuộm màu đỏ ánh tím, thoạt nhìn có chút buồn cười. Còn người ngồi đối diện với gã đàn ông xăm trổ đầy mình, quay mặt ra cửa là một người mà Hạ Chi quen- Quân. Quân vẫn mặc nguyên bộ đồ như hôm gặp cô, nhưng bộ đồ này cho tới hôm nay đã ngả sang một màu khác, có chỗ rách toạc cả ra, có chỗ lại lốm đốm những màu nâu đen. Gương mặt Quân sưng vù, hai mắt cũng thâm đen, hõm xuống, dường như bấy lâu nay anh không được ngủ.
Thấy có người đi vào, cả ba người trong căn phòng đều hướng ra phía cửa. Vẻ mặt Quân khi nhìn thấy Hạ Chi và Long là kích động nhất. Nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, anh ta thậm chí còn không dám đứng lên hay nói gì cả. Người đàn ông xăm trổ đầy mình đứng dậy, uể oải vươn vai rồi nói với Long:
-Cuối cùng cũng thoát nợ rồi. Chăm nó còn hơn chăm ông nội, chẳng đã tay chút nào. Với lại tôi cũng sợ gây ra rắc rối cho anh với mấy tên công an.
-Tôi thì chả sao, chỉ là Thiên Anh… Mà thôi, ngày mai rút quân về Hà Nội đi…
-Không xử lý cả băng của cha con hắn sao?- Năm Đại Bàng ngạc nhiên hỏi lại.
-Các anh là xã hội đen chứ không phải hiệp sĩ. Chuyện của tôi đừng quản.
-Vậy khỏe, ngày mai tôi đưa anh em về Hà Nội.
Năm Đại Bàng nói xong thì khoát tay ra hiệu cho tên đàn em tóc đỏ đi ra ngoài cùng mình. Nhưng hắn chưa ra tới cửa thì đã nghe Long hỏi tiếp:
-Vợ và con anh khỏe chứ.
-Cảm ơn, họ đều khỏe.- Năm Đại Bàng quay đầu lại đáp, không hiểu sao khi nói tới vợ con thì vẻ mặt hung dữ của hắn lại thay đổi hoàn toàn, dịu dàng hơn rất nhiều.
Long không nói gì thêm với hắn nữa, anh thản nhiên ngồi xuống ghế mà Năm Đại Bàng vừa ngồi, Hạ Chi cũng ngồi vào ghế bên cạnh, hai mắt thậm chí còn không dám nhìn Quân. Cô cảm thấy hình như chính mình là nguyên nhân gây ra tai họa này cho Quân vậy.
Một khoảng thời gian im lìm ghê người cứ thế trôi qua. Ba người không ai nói gì, cũng không ai tỏ ý sẽ bắt đầu trước. Tới khi gã tóc đỏ quay lại và đặt xuống trước mặt Hải Long một tờ giấy. Long cầm tờ giấy lên khẽ liếc qua rồi nói với Hạ Chi:
-Cô rót rượu đi, cho anh bạn này của cô có thêm chút dũng khí để nói chuyện. Hình như hắn đang hơi run và có chút không thoải mái khi thấy tôi.
Hạ Chi cảm thấy phật ý vì cái cách ra lệnh trịch thượng đó, nhưng cô vẫn làm theo. Ở đây anh ta mới là người chủ quản, nếu làm trái ý anh ta, có khi bản thân mình cũng gặp chuyện xui xẻo. Vừa nhìn đã biết đám người vừa rồi chính là đám xã hội đen trong tay Long mà Quân từng nói đến hôm trước. Đã liên quan tới xã hội đen thì chắc chắn chẳng phải người tử tế gì, dù có nể mặt Thiên Anh tới mấy, nhưng nếu cô làm anh ta không vui thì chắc cũng sẽ phải chịu không ít thiệt thòi.
-Phạm Mạnh Quân, 26 tuổi. Nguyên quán: Lê Chân, Hải Phòng. Nghề nghiệp: bán cây cảnh.- Trong lúc Hạ Chi rót rượu thì Hải Long chậm rãi đọc to dòng lý lịch của Quân.
-Bố đẻ Phạm Mạnh Tường, 58 tuổi. Nghề nghiệp: buôn bán tự do. Mẹ Nguyễn Thị Tú, đã mất.
Long đọc đến đây thì ngẩng đầ lên nhìn Quân đang ngồi ở đối diện, hỏi:
-Mày có cần tao đọc tiếp không hay mày tự nôn ra những thứ còn lại?
Quân cau mày vẫn không đáp lại. Một bên má của anh ta sưng húp lên, bầm tím do bị đánh, tóc cũng bê bết không biết là máu khô hay bùn đất bình thường. Nhưng đặc biệt đôi mắt Quân lúc này chỉ toàn là uất hận, căm thù mà thôi.
Rồi đột nhiên Quân quay sang nhìn Chi, gằn giọng hỏi:
-Cô đã bán tôi cho hắn?
-Mày đáng để tao ngã giá sao?- Long cười khinh khỉnh, cũng không buồn nhìn nét mặt lúc trắng lúc xanh của Hạ Chi một lần.
Lặng im vài giây, Long lại hướng Hạ Chi nói:
-Đưa cho tôi cái vòng cổ của cô.
-Anh muốn làm gì?- Hạ Chi giật mình hỏi.
-Cho hắn câu trả lời mà hắn muốn thôi.
Hạ Chi không hiểu lắm ý của Long nhưng vẫn đưa cho anh chiếc vòng đá trên cổ mình. Long cầm lấy rồi tách hai mặt đá ra, chỉ thấy bông hoa lan bảy sắc vẫn nằm im lìm bên trong, vô cùng kiêu kì và lộng lẫy, một mùi hương êm dịu theo đó bay ra. Hải Long không nói không rằng, nhấc bông hoa ra ngoài sau đó cẩn thận dùng tay tách đám cánh của nó ra, dốc ngược nó xuống bàn. Một thứ bé xíu từ bên trong rơi ra, tiếp sau đó lại rơi ra một cái thẻ nhớ được bọc bởi một lớp ni-lông mỏng. Hạ Chi sửng sốt nhìn, hai mắt thiếu điều muốn rơi ra khỏi tròng nhưng cô cũng không hỏi nhiều vì cô biết bây giờ không phải lúc để hỏi những chuyện đó.
-Thiết bị nghe lén công nghệ cao.- Long cầm cái vật bé xíu, nhìn giống như một cái thẻ nhớ nhưng không phải thẻ nhớ giơ lên rồi nhún vai tiếp- Nó bằng cả một gia tài đấy.
-Còn đây chắc là thứ mà ông già mày đang tìm phải không?- Long nhặt tiếp cái thẻ nhớ giơ lên- Bằng chứng tố cáo tội danh làm ăn phi pháp của ông già mày, vô cùng đáng giá đấy. Nhưng tao rất thắc mắc, bằng vào một mình Thanh Lâm thì không thể có được những tư liệu và cảnh quay rõ nét như trong này được. Có kẻ bên trong đã giúp đỡ anh ta thì phải?
Dù không nhớ gì nhưng chỉ cần nghe Long nói vài câu là gần như cô đã đoán ra mọi việc, đoán ra Quân là ai, đoán ra Quân tiếp cận cô để làm gì.
-Anh Long, sao anh không nói với em là có chiếc thẻ nhớ trong đó? Nếu đưa cho bên công an sớm thì có thể đã sớm có tin tức của anh trai em rồi.- Cô bất bình hỏi.
-Tại sao tôi phải nói cho cô biết?- Long nhướng mày- Tôi chỉ có trách nhiệm phải để mắt tới cô, tránh cho cô khỏi vài cái phiền phức không đáng có. Ngoài ra thì tôi không có nghĩa vụ phải báo với cô tất cả những chuyện tôi làm.
-Thì ra vật đó vẫn còn ở đây, nó ở ngay đây.- Bất chợt ở bên kia, Quân thở dài, ánh mắt không còn vẻ căm phẫn mà dường như có một chút gì đó uất hận khó nói.