Trời tháng bảy năm nào cũng thế, không khí chứa đầy hơi nước.
Ngày đó trời vừa mưa xong, Rùa con bị dòng nước cuốn từ ao ra ngoài.
Lúc Rùa con mở mắt thì phát hiện mình đã không còn ở trong cái ao quen thuộc.
Rùa con luôn tin rằng mình rất là thông minh bởi vì mẹ Rùa nói chỉ có những ai thông minh mới có thể biến thành hình người.
Nguyện vọng lớn nhất của Rùa con là đạt được mục tiêu đó, mà cậu cũng luôn làm theo những gì mẹ dạy, mỗi ngày đi với thầy Rùa chăm chỉ học tập những chuyện liên 1iên quan đến thế giới con người.
Vì vậy Rùa con rất nhanh liền phát hiện, bây giờ mình đang ở trên cái thứ mà con người thường gọi là đường lớn, bốn phía còn có xe cộ vù vù qua lại. Rùa con trước giờ chưa từng rời xa nhà mình nên có chút sợ hãi, cậu không biết mình phải đi đâu. Đang lúc muốn chui đầu ra khỏi mai rùa thì bị ngọn đèn chiếu thẳng vào mắt, cậu sợ đến mức không dám động đậy.
Một giây trước khi Rùa con bị cán thì tiếng phanh xe chói tai vang lên. Rùa con chui ra khỏi mai, cậu còn chưa hết hoảng sợ vì mình suýt chết thì đã nghe được một giọng nam êm tai mang theo ý cười từ trên vọng xuống, “Trên đường mà có rùa này…”
“Anh, cũng may anh thấy nó đó, em xém chút đã chạy qua luôn!” Cửa xe bị mở ra, một giọng nữ từ xa truyền đến.
Đây là lần đầu Rùa con được tiếp xúc với loài người, bởi vì thầy giáo từng nói giống rùa không thể đến gần bọn họ bởi vì sẽ bị bắt đi, rồi còn bị nhốt trong những cái ***g đáng sợ… Người này cũng như vậy sao? Rùa con còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy ngay tại khe nhỏ xuất hiện một gương mặt, có lẽ là anh đang cúi xuống nhìn cậu. Rùa con bị dọa sợ nên vội rụt đầu.
“Làm sao bây giờ… Hay là… chúng ta mang nó về đi?” Nam nhân đưa tay chọt chọt mai rùa, “Này nhóc con liều lĩnh, mày lạc đường sao? Thôi theo tao về nha, chạy trên đường lớn nguy hiểm lắm đó…” Nam nhân đặt Rùa con trong tay, “Ráng chờ một chút, tao sẽ đem mày về.”
Này này này, không được chọt mai của tôi!! Còn nữa còn nữa, đặt tôi trong tay của anh làm gì! Tôi ngã xuống bây giờ!!!!!
Rùa con duỗi bốn chân giãy dụa nhưng lại không ngờ tự biến mình thành tư thế ngã ngửa.
Oa… Cười cười cái gì, còn không mau lật lại!!! Rùa con một bên đạp đạp bốn chân một bên trừng mắt nhìn nam nhân.
Nam nhân có lẽ nghĩ dáng vẻ giãy dụa của Rùa con rất vui nên không những không giúp nó lật lại mà còn cười to, “Này, lần đầu tao được nhìn kĩ như vậy, đôi mắt thật nhỏ … Chân cũng ngắn ngủn… A, còn biết tự lật nữa sao?”
Thấy vậy còn không biết lật lại giùm!!! Tên khốn này, đừng có cười nữa!!
Nam nhân đưa tay vuốt vuốt bụng của Rùa con, nhẹ nhàng kéo đến bên sườn rồi từ đó lui ngược trở về.
Không thèm… Không thèm tên khốn anh giúp lật lại nữa!! Rùa con tủi thân muốn rụt đầu lại nhưng rồi… Này… Này là sao vậy…? Cảm giác vuốt qua vuốt lại… hình như rất thoải mái…
Không rảnh suy nghĩ thêm nữa, Rùa con vừa trải qua quá nhiều hoảng sợ nên dứt khoát trở vào cái mái ấm áp, theo độ run nhè nhẹ của xe mà ngủ luôn trên tay nam nhân.
Lần thứ hai mở mắt thì thứ đầu tiên mà cậu nhìn thấy là một căn phòng sạch sẽ rộng lớn không có bóng người, trước cửa được trải thật nhiều đá cuội giống như ao nhỏ nhà mình… Rùa con cảm thấy mọi thứ vô cùng quen thuộc nên ló đầu ra, không có ai sao…? Cậu duỗi bốn chân đi thử vài bước…
Ah? Đây là cái gì?? Rõ ràng trước mặt trống không nhưng sao không tới được nữa…? Oa oa oa oa!!! Tại sao vậy tại sao vậy?! Rùa con đem chân trước đạp đạp vách ngăn trong suốt một trận rồi lại lui lui vài bước thì thấy phía sau cũng có. Aaaa?! Đây là cái gì vậy?! Rùa con chạy loanh quanh một hồi rồi cụt hứng nằm phịch xuống đất.
Không ra được…
“Vật nhỏ này sao rồi? Sao không có chút tinh thần nào vậy?” Giọng nói của nam nhân truyền đến, Rùa con lập tức đứng lên dùng ánh mắt kháng nghị: Con người kia, anh đem tôi nhốt vào cái nơi kì quái này làm gì!! Thả tôi ra ngay!!
Nam nhân bật cười, đem cậu nâng tới trước mặt, “Hình như có vẻ không vui?”
Đương nhiên là không vui rồi, bị nhốt thì sao mà vui cho được!! Rùa con giãy dụa muốn leo xuống, nam nhân nhìn nhìn hồ cá em gái đem tới, “Chẳng lẽ là ghét bị nhốt? Cũng đúng, lúc trước mày ở hồ lớn cơ mà… Ở quen chỗ rộng nên không thèm hồ cá chứ gì…”
Đúng vậy đúng vậy, biết rồi thì mau đem tôi thả ra! Rùa con nhích tới nhích lui, thoáng liếc cái hang vừa giam giữ mình rồi chán ghét quay đi.
“Được rồi, được rồi… Biết mày không thích rồi…” Nam nhân bật cười đem Rùa con thả xuống đất, vừa xong thì Rùa con liền mạng chạy tới chỗ đá cuội.
“Chờ đã.” Nam nhân đưa ngón trỏ đè lại mai rùa.
Đè tôi làm gì!!! Cái người này, đã nói không được tùy tiện chọt mình rồi mà!! Rùa con quay đầu, rất muốn cắn một cái vào ngón thon tay dài của anh, nhưng mà do Rùa con rất thông minh nên đương nhiên biết rằng mình sẽ cắn không tới.
Nam nhân đưa tay, sờ sờ hai bên mai rùa một chút.
…Này!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Lật ngửa tôi làm gì!!!!!!!!! Quay lại mau đồ khốn!!
Ƹ̴Ӂ̴Ʒ Ƹ̴Ӂ̴Ʒ Ƹ̴Ӂ̴Ʒ