Mặc kệ là loại động vật nào thì nó vẫn luôn nhạy cảm với đồng loại của mình… Rùa con đã tìm được thú vui mới rồi.
Ông lão sát vách có nuôi một chú rùa lớn. Ngày chủ nhân mang Rùa con về cũng là ngày ông lão mang Rùa lớn về. Từ khi trở thành con người Rùa con chưa từng nhìn thấy đồng loại, vì vậy khi thấy Rùa lớn sát vách, Rùa con kích động đến nỗi xuýt quên mình đang ở trong hình dáng con người.
Rùa con bò đến gần Rùa lớn rồi ngẩng cái đầu nhỏ, “Ah, Xin chào… cháu là rùa nhà kế bên…” Đến đây cậu liền ngừng lại, thật sự không biết nói gì tiếp theo.
Rùa lớn chậm rãi nhấc mí mắt nhìn cậu, “…”
Ưhm… Đây là tỏ ý không muốn nói chuyện đó sao? Rùa con xấu hổ ha ha cười hai tiếng, nếu không muốn nói vậy cùng phơi nắng đi ha… Không chừng phơi nắng xong rồi thì sẽ tìm ra điểm chung…
Nhưng mà hơi nắng một hồi rồi đến tối mịt, Rùa con vẫn chưa tìm được lời nào để nói…
-x-
“Sao Rùa lớn không nói lời nào!” Rùa con men theo cây gỗ bò về, rầu rĩ oán giận với chủ nhân nhà mình.
“Có lẽ người ta lớn tuổi nên không muốn nói… Em xem, không phải có câu ‘chủ nào tớ nấy hay sao’?” Nam nhân xoa xoa mái tóc Rùa con, thoải mái nói.
“Ưhm…” Một niềm tin hiện lên trong đầu Rùa con.
Kể từ chủ nhật, mỗi ngày Rùa con đều theo cây gỗ bò qua nhà bên, tự nói một mình rồi cùng Rùa lớn nằm dài phơi nắng.
Rùa con nghĩ, dù một kẻ có khó tính đến đâu thì cũng sẽ không nỡ từ chối lời mời cùng nhau phơi nắng thân thiết như vầy! Ừhm… Tuy chủ nhân đối với việc làm này vô cùng coi thường…
“Rùa lớn sớm nha ” Rùa con vẫn như thường lệ bò qua rồi úp sấp bên cạnh Rùa lớn, “Ánh nắng hôm nay thật tốt ”
“…” Rùa lớn liếc mắt, chậm rãi phun ra vài từ, “Cháu… khỏe…”
“!” Thấy được thành quả sau những nỗ lực của mình, Rùa con hưng phấn dạt dào hô to “Xin chào”, Rùa lớn đã chịu mở miệng rồi nha.
“Bác… là… rùa nhà sát vách…” Rùa lớn chậm rãi nói xong lại cụp mí mắt, lười biếng nằm bất động…
……………..
-x-
“Em đã phát hiện nguyên nhân Rùa lớn không có phản ứng cả một tuần nay rồi à?” Nam nhân một bên gõ bàn phím, một bên nghe Rùa con ở phía sau nói.
“Cái gì thế này cái gì thế này, a a a! Thì ra không phải là do lạnh lùng cao quý khó tiếp cận mà là phản ứng trì độn nhân đôi!! Cái gì thế này!!” Tất cả nhiệt tình suốt một tuần qua của Rùa con đều tan thành từng mảnh…
“Phụt… Khụ khụ…” Nam nhân liều mạng nhịn cười rồi quay đầu nhìn Rùa con đang chán nản ngồi bẹp dưới đất, “Không phải tộc rùa các em đều như vậy sao. Ngẫm lại thì… Rùa… Phụt… Phản ứng chậm cũng là bình thường, ừhm, bình thường mà…”
“…Anh đây là loại phản ứng gì hả đồ khốn! Không được cười!!” Rùa con kháng nghị rồi bất ngờ bị nam nhân kéo thắt lưng lật ngửa.
“Này!!!!! Lật em lại ngay!!!” Rùa con giãy dụa, khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy Rùa lớn đang nằm úp sấp trong phòng nhà mình…
“…Rùa lớn, sao bác lại ở đây??” Rùa con quên luôn giãy dụa, hai mắt trợn tròn nằm ngửa trên đất.
Nam nhân đem Rùa lớn đến gần, “Chắc là đến tìm em chơi, nhìn xem…” Rùa con nhìn nhìn vẻ mặt vô tội của người ta, nháy mắt cảm động, “Rùa lớn…”
Nam nhân sờ sờ cái mai của Rùa lớn, bỗng nhiên tâm tính đùa dai nổi lên, anh đưa tay lật ngửa Rùa lớn dưới sàn. Rùa con lập tức giãy đành đạch kêu la, “Anh làm gì người ta thế này!!!!! Sao lại ăn hiếp R…” Rùa con còn chưa nói xong đã thấy Rùa lớn chầm chậm, chầm chậm chống chân trở mình, sau đó cái bụng thành công tiếp đất.
“Ah…!” Nam nhân kinh ngạc nhỉn cả quá trình Rùa lớn trở mình rồi lại liếc liếc Rùa con đang nằm chổng vó.
Rùa con hóa đá tại chỗ, hai mắt đăm đăm nhìn vào Rùa lớn, chậm rãi mở miệng, “….Sư phụ a…”
“…Rùa con, có phải… Rùa lớn mới là thần tiên hay không…”
-Toàn văn hoàn-