Đứa bé đã mười sáu tuổi, nhìn dáng vẻ lại như mười một mười hai tuổi. Gầy như mèo, xương sườn lòi hết cả ra, đôi mắt đen trắng rõ ràng, nhìn vào khiến người ta yêu thương.
Lương phu nhân lòng dạ nhân hậu, bình thường mà thấy chó con hay mèo con bị thương sẽ rơi lệ mà khóc hơn nữa ngày, trên đường trở về thấy đứa trẻ áo rách quần manh đang moi rác tìm cái ăn, liền kêu xe dừng lại, đem đứa trẻ vào trong xe.
Những phu nhân khác biết được chuyện này đều mắng Lương phu nhân suốt ngày chỉ biết diễn kịch, giả vờ làm người tốt từ bi. Hiện tại trong thói đời loạn lạc này, khó tránh khỏi nổ ra chiến tranh bất cứ lúc nào, trên đường đều là dân lưu lạc, trẻ em rách rưới cùng chó hoang giành ăn loạn thành một đống nhiều biết bao nhiêu, sao không thấy nàng ta mang về đi.
Lương phu nhân này diễn như vậy không phải để Lương tiên sinh chú ý tới sao. Lương tiên sinh tâm ngoan thủ lạt, giết người không chớp mắt, Lương phu nhân thì suốt ngày ở trong nhà thắp hương bái Phật, nói muốn thay Lương tiên sinh giải nghiệp tích đức.
Hai vợ chồng này một giết người một bái Phật, nói ra còn không sợ làm trò cười cho người ta.
Lương phu nhân mặc kệ người khác chê cười, nàng đặt tên cho đứa trẻ là Hoài Thu. Mang về nhà làm một người hầu nhỏ để sai sử.
Hoài Thu nhìn thì nhỏ, nhưng làm việc rất cẩn thận, nói cũng không nhiều, một ngày nói chưa đến năm câu. Nếu không phải ngày đầu tiên Hoài Thu như con mèo nhỏ nói câu cảm ơn, Lương phu nhân còn tưởng rằng nàng nhặt về một người câm.
Lương tiên sinh không thường về nhà, Lương phu nhân cả ngày trong nhà chăm sóc hoa cỏ, không thì hẹn người nào đó tới biệt thự chơi mạt chược. Tiểu Hoài Thu một ngày làm việc cũng không nhiều, cơm có thể ăn no, gương mặt từ từ đầy đặn lên.
Hoài Thu chưa từng thấy Lương tiên sinh, chỉ nghe người hầu trong biệt thự nhắc qua, nói Lương tiên sinh không thường về nhà, nhưng mỗi lần về đều mang một thân mùi máu, quần áo cũng dính máu, dọa người vô cùng.
Trừ đó ra, Hoài Thu cũng nghe không ít về chuyện riêng của Lương tiên sinh cùng Lương phu nhân.
Lương tiên sinh không thích Lương phu nhân nên không có ý định cưới nàng, nhưng trái tim Lương phu nhân lại toàn bộ trao cho Lương tiên sinh, mẹ nàng có gia thế lớn, không biết là đưa ra điều kiện gì mà hôn sự này cứ thế mà thành. Mặc dù đã kết hôn, nhưng qua nhiều năm như vậy, Lương phu nhân vẫn không sinh hạ được một đứa bé nào.
Người hầu trong biệt thự nói là Lương tiên sinh cố ý không để Lương phu nhân sinh con.
Hoài Thu đối với việc vì sao Lương tiên sinh không cho Lương phu nhân sinh con không có hứng thú, đối với chuyện của Lương gia cũng không hứng thú, cậu không có hứng thú với cái gì cả, cậu bây giờ chỉ muốn sống cho tốt mà thôi.
Phải sống cho thật tốt.
Vào một đêm đầu thu, Hoài Thu nhìn thấy Lương tiên sinh.
Đầu thu ban đêm lạnh, cửa sổ phòng khách không đóng kỹ, bị gió thổi phát ra tiếng vang thùng thùng.
Hoài Thu ngủ không sâu, cậu bị tiếng vang đánh thức, buồn ngủ đi đến phòng khách chuẩn bị đóng cửa sổ lại.
Trong phòng khách có người đang đứng, Hoài Thu thấy không rõ mặt của hắn, chỉ có thể nhờ vào ánh trăng mông lung mới thấy được hình dáng người kia.
Người kia rất cao, so với Hoài Thu cao hơn hai cái đầu, tuy cách rất xa nhưng Hoài Thu vẫn có thể ngửi ra mùi máu tanh nồng nặc. Đôi mắt hắn đen vô cùng, rất có tính xâm lược, khiến tâm Hoài Thu không khỏi rung động.
“Tiên sinh.” Cậu rụt rè hô.
Đêm khuya có người xuất hiện bên trong biệt thự, trên thân còn mang theo huyết khí, trừ cậu ta cũng không thấy ai bên cạnh Lương tiên sinh.
Lương tiên sinh liếc nhìn Hoài Thu một chút, sau đó đi đến cạnh ghế sa lon ngồi xuống. Hoài Thu đứng tại chỗ do dự một hồi, cuối cùng vẫn từ từ tiến lên, thanh âm cực nhỏ hỏi: “Tiên sinh, có cần em gọi phu nhân xuống không?”
“Không cần.”
Đây là câu nói đầu tiên Lương tiên sinh nói với Hoài Thu.
Thanh âm Lương tiên sinh trầm thấp lạnh lẽo, chỉ nghe tiếng thôi cũng làm cho người ta như rơi vào hầm băng. Hoài Thu muốn rời đi, nhưng dưới chân như mọc rễ, cho dù trong đầu cậu nghĩ như thế nào, cũng thể chuyển động được.
Ngay lúc Hoài Thu đang xoắn xuýt, Lương tiên sinh nói với cậu câu thứ hai.
“Tới đây.”
Hoài Thu thận trọng bước tới trước mặt Lương tiên sinh, Lương tiên sinh liếc xéo nhìn cậu, ánh mắt thoáng nhìn xuống dưới.
Con mắt Hoài Thu nhìn theo xuống, nhưng trên sàn nhà sạch sẽ không có cái gì, cậu đoán không ra ý tứ của Lương tiên sinh.
Mũi chân Lương tiên sinh chỉ hai lần, nhưng Hoài Thu vẫn không hiểu, cậu mở to hai mắt nghi hoặc hỏi: “Tiên... Tiên sinh, ngài?”
Lương tiên sinh thấy cậu vụng về, không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Quỳ xuống.”
Hoài Thu không hiểu, nhưng vẫn nhu thuận quỳ xuống, quỳ gối bên chân Lương tiên sinh, cậu ngẩng đầu, đôi mắt đen trắng rõ ràng, trong veo như nước.
Lương tiên sinh xoay người nắm cằm Hoài Thu, quan sát cậu một lúc, sau đó đột nhiên kéo cổ áo Hoài Thu ấn cậu xuống dưới hông mình.
Hoài Thu nhất thời không chú ý bị kéo tới, đầu cậu chôn ở giữa háng Lương tiên sinh, chóp mũi quanh quẩn hương vị xạ hương nồng đậm của nam nhân. Da đầu của cậu rất đau, phần cổ bị một cái tay bóp lấy.
Mặt cậu giãy dụa cọ ngay bộ vị ở giữa hai chân đang từ từ lớn lên, tiếng hít thở của Lương tiên sinh trở nên thô nặng, hắn buông cái tay đang khống chế Hoài Thu ra, kéo quần thả cái của mình ra ngoài.
Hoài Thu nhìn thấy cái cây lớn trước mặt, bị hù dọa đến chân mềm nhũn nói không ra lời.
Đêm nay Lương tiên sinh đối với Hoài Thu nói ra câu cuối cùng.
“Tới đây, liếm cho tốt vào.”