Hoài Thu sợ run cả người, đột nhiên nhớ lại lời đồn về Lương tiên sinh.
Lương tiên sinh rất lạnh lùng vô tình, xem mạng người như cỏ rác, cho dù Lương tiên sinh hôm nay giết cậu, thì chỉ cần lấy một cái chiếu cuốn thân thể cậu lại, ném tới bãi tha ma là xong việc.
Xử lý thi thể đối với Lương tiên sinh mà nói cũng không phiền phức gì, nhưng cậu thì sao? Cậu mới yên ổn sống chưa được bao lâu, lại phải phơi thây nơi đất hoang mặc cho chó gặm cắn sao?
Hoài Thu nghĩ mà sợ, cậu cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng Lương tiên sinh.
Lương tiên sinh đưa tay kiềm cái cằm Hoài Thu lại, khiến cho cậu ngẩng đầu lên.
Khí lực của Lương tiên sinh rất lớn, lớn đến mức Hoài Thu cho rằng cái cằm của mình sẽ bị Lương tiên sinh bóp nát, đôi mắt theo bản năng ứa nước, lông mi run rẩy, nước mắt theo hốc mắt trượt xuống, chảy lên ngón tay của Lương tiên sinh.
Lương tiên sinh nhìn chằm chằm Hoài Thu, đột nhiên nở nụ cười.
“Giống y? Em xứng sao?” (chỗ này y là chỉ người, tui cũng ko rõ nữa chương trước là nói về con chó mà nhỉ)
Hoài Thu cảm thấy trong lòng thật khó chịu vì bản thân quá già mồm nông cạn. Cậu luôn tự nói với mình phải biết thân biết phận, phải biết rõ vị trí của mình ở đâu, để không phạm sai lầm.
Là cậu quá an nhàn, an nhàn đến nỗi nghĩ mình có thể trèo cao, có thể một bước đi lên trở thành người thượng đẳng.
Cậu là tiểu ăn mày được Lương phu nhân từ ven đường nhặt về, đưa vào biệt thự làm nô bộc cho Lương gia. Cứ coi như cậu bò lên giường Lương tiên sinh, thì cũng chỉ là một người hầu, chứ không phải chủ nhân.
Hoài Thu ngập ngừng nói, mang theo tiếng khóc nức nở run rẩy: “Thật xin lỗi tiên sinh, thật xin lỗi, em sai rồi… Là em sai…”
Lương tiên sinh cười lạnh một tiếng buông tay ra, Hoài Thu run rẩy cúi người, ngậm chặt tính khí Lương tiên sinh, dùng môi lưỡi để trấn an cảm xúc nổi giận của Lương tiên sinh.
Hoài Thu liếm ôn nhu cẩn thận, đầu lưỡi theo trụ thể chậm rãi lướt qua, sau đó ngậm lên đỉnh.
Tính khí ban đầu còn đang mềm trong miệng cậu chậm rãi phồng lên. Đỉnh đầu kẹt lại trong cổ họng Hoài Thu. Dị vật xâm lấn khiến cậu theo bản năng muốn nôn mửa, cổ họng thít lại đem Lương tiên sinh quấn càng chặt.
Cậu rất khó chịu, sự khó chịu khiến cậu hận không thể lập tức chết đi. Đây không phải khẩu giao, đây là cực hình.
Rốt cục, Hoài Thu không chịu nổi nữa, miệng há lớn lui về sau, muốn thở một chút. Nhưng Lương tiên sinh tàn nhẫn cười một tiếng, đè cái ót Hoài Thu lại, thẳng lưng đỉnh vào càng sâu. (tội thằng nhỏ (◔ д◔))
Đau quá, khóe miệng và yết hầu thật đau. Đau đớn khiến suy nghĩ Hoài Thu trở nên rõ ràng, ở nơi này vĩnh viễn luôn bị tra tấn, Hoài Thu cảm thấy toàn thân dần dần mất đi cảm giác, chỉ còn biết há miệng.
Cậu cảm giác mình hiện tại cũng không tính là người, cậu chỉ là một công cụ, một công cụ để phát tiết của Lương tiên sinh mà thôi.
Hoài Thu muốn cười, bây giờ cậu cảm thấy thật bi ai.
Cậu nói giống y chỉ là lừa gạt Lương tiên sinh, trong biệt thự nhiều người như vậy, Lương tiên sinh lại chọn cậu là có lý do. Lương tiên sinh hận Lương phu nhân như thế, chẳng lẽ là bởi vì Lương gia bức bách sao? Giữa hắn và Lương phu nhân nhất định có một người khác tồn tại.
Là người yêu chân chính của Lương tiên sinh.
Không có người nào sinh ra đã lạnh lùng vô tình, chỉ là sự nhiệt tình tràn đầy ôn nhu của Lương tiên sinh đều trao cho một người khác.
Thì ra thật sự có sự tồn tại của một người khác, y là vảy ngược của Lương tiên sinh, là bảo bối trong lòng Lương tiên sinh, là ánh trăng mà Lương tiên sinh hết lòng ẩn giấu.
Hoài Thu biết Lương tiên sinh yêu người kia, là yêu thương nồng đậm khắc cốt ghi tâm.
So với ghen ghét Lương phu nhân, cậu càng ghen ghét người mà cậu không biết kia.
Nếu dáng dấp cậu cùng người kia có mấy phần giống nhau, vậy cậu có thể lấy được một chút chân tình cùng mấy phần ôn nhu của Lương tiên sinh hay không?
Tại sao không?