Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối. Có một người đàn ông nằm trên một con hẻm nhỏ vắng vẻ.

Không xong rồi… Máu chảy không ngừng. Tần Dạ nghĩ, một nụ cười khổ nhăn nhó hiện ra trên khuôn mặt điển trai. Vết thương trên bụng không thể nào tự tiến hành trị liệu, thảm hại hơn nữa là, cảnh vật trước mắt ngày càng mờ nhạt, có lẽ anh sắp bất tỉnh.

Có phải cuộc sống của anh sẽ chấm dứt? Nếu đúng thế thì cũng không có gì để nuối tiếc…

Từ khi anh được sinh ra, dường như không có bất kỳ ai muốn anh có mặt trên đời này, cũng không có ai đối xử tốt với anh, đối với người nhà thì anh chỉ là một người thừa thãi mà thôi.

Bây giờ nhớ lại, bố ghét anh cũng không phải là không có nguyên do, bản thân anh nhiều lắm cũng chỉ là vật để bố anh củng cố thế lực, nên mới cưới mẹ.

Người ta bảo bố anh không có chút tình yêu nào với mẹ, nên mẹ sau khi sinh anh ra vì khó sinh mà qua đời. Ít lâu sau bố anh cưới một người phụ nữ khác, người ta nói là bạn thanh mai trúc mã của bố anh, từ nhỏ đã rất thân nhau.

Lúc người phụ nữ kia bước vào cửa nhà anh, hình như đã có mang khoảng chừng ba tháng, khi đó anh và bố chưa đoạn tuyệt quan hệ. Bảy tháng sau, bà ta sinh được một người con trai, đặt tên là Tần Nguyệt.

Em trai của anh, Tần Nguyệt.

Trong gia đình này ai cũng biết, con trai cả không được cưng chiều, ngoại trừ người giúp việc ra thì người nhà đều đối xử lạnh nhạt với anh, gần như là coi thường sự tồn tại của anh. Ngược lại, tất cả mọi người đều yêu thương Tần Nguyệt, đặc biệt là bố anh. Có trời mới biết Tần Nguyệt giống bố nhiều như thế nào, cho dù là vẻ bề ngoài, tính tình hay là trí tuệ thông minh và chín chắn, Tần Nguyệt đều giống bố y như đúc.

Có lẽ là anh ghen tỵ với Tần Nguyệt.

Anh đã từng làm sai điều gì sao? Thậm chí anh chưa kịp làm bất kỳ điều gì, chỉ là sinh ra, sau đó đã được định trước là thờ ơ với cuộc sống. Có lẽ bởi vì anh thật sự quá giống mẹ đẻ của anh.

Khi còn bé, bố luôn ôm ấp Tần Nguyệt, nói chuyện với con trai nhỏ bằng giọng điệu ấm áp và dịu dàng, mà người vợ xinh đẹp im lặng đứng ở một bên, mỉm cười nhìn hai bố con bên nhau hòa thuận vui vẻ, bức tranh đó, hòa hợp và đẹp đẽ lạ lùng.

Từ cánh cửa khép hờ nhìn thấy cảnh tượng ấy, lòng Tần Dạ đau thắt lại.

Cho dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai, mặc kệ bức tranh hoàn hảo đó ấm áp cỡ nào, bên trong, vĩnh viễn cũng không có chỗ để anh nương mình. Từ khi anh được sinh ra từ trong bụng mẹ cho đến nay, số mệnh đã định trước là anh sẽ không chiếm được tình thân hay yêu thích.

Vết thương không ngừng chảy máu, Tần Dạ hoàn toàn không có ý định cầm máu, mà có muốn thì anh cũng không đủ sức lực. Nếu như chết rồi, sau khi sang thế giới bên kia, liệu có thể có một cuộc sống tốt đẹp hơn không? Tần Dạ mông lung nghĩ. Chết đi cũng tốt, biết đâu sang cõi âm rồi, anh có thể được hưởng thụ tình yêu của người mẹ chết sớm của mình.

“Anh gì ơi, anh làm sao vậy?” Một cô gái nhẹ nhàng cẩn thận cúi người xuống, lúc này mới thấy trên người Tần Dạ thấm đẫm máu, đầu tiên là thét chói tai, sau đó cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi 911.

Một lát sau, xe cứu thương rú còi inh ỏi chạy đến hẻm nhỏ, nhân viên cứu thương nhanh chóng vận chuyển người đang mất ý thức lên xe, sau đó xe đi thẳng đến bệnh viện.

Tiếng chuông đồng hồ treo tường ngân vang, kim phút vừa lúc trùng với kim giờ, chàng trai ngồi trước bàn làm việc đang cầm bút viết ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn đồng hồ, rồi đem sổ bệnh đã điền hoàn chỉnh đặt vào khe kẹp hồ sơ, duỗi thắt lưng, khuôn mặt đẹp trai lộ vẻ mệt nhọc.

Tần Nguyệt miễn cưỡng dựa người vào ghế, kéo ngăn kéo lấy ra một khung ảnh, trầm ngâm ngắm nhìn.

Người trong bức ảnh hoàn toàn không phát hiện là mình bị chụp trộm, mà đang thảnh thơi tựa trên lan can, giữa hai ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, vẻ mặt rất thờ ơ.

Lặng lẽ hồi tưởng chuyện quá khứ, Tần Nguyệt khẽ nở một nụ cười đượm chút u buồn.

Người trong ảnh là anh trai cậu.

Khoảng mười năm trước, anh trai cậu bỗng dưng mất tích, mặc dù cậu là người cuối cùng biết được tin tức này, nhưng Tần Nguyệt vẫn rất buồn. Buồn vì người nhà đối xử không công bằng với anh trai, buồn vì anh trai cậu không duyên cớ bị đối xử bất công.

Từ nhỏ, người nhà rất lạnh nhạt với anh trai, do anh trai và cậu khác mẹ, cho nên cậu vẫn có thái độ thù địch với anh.

Tựa như những người xa lạ, cậu luôn đối xử với anh trai như vậy, lạnh lùng và xa lánh, quan hệ của hai người chẳng qua chỉ là hai người lạ ở cùng một mái nhà mà thôi.

Nhưng cái nhìn của cậu với anh trai bắt đầu chuyển biến vào năm cậu mười sáu tuổi.

Hôm đó cậu để quên điện thoại di động ở trường học, đi đến cổng trường mới nhớ, vì vậy vội vàng trở về phòng học.

Lấy được điện thoại, cậu rời khỏi phòng học, đang muốn về nhà thì thấy anh trai đang ngồi xổm ở vườn hoa phía sau phòng học. Vốn muốn bỏ đi, nhưng không biết tại sao trong phút chốc cậu trở nên như bị thôi miên.

Anh trai ngồi xổm ở chỗ kia, cho một con chó hoang không biết chạy vào khuôn viên trường lúc nào ăn, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông nó. Dưới ánh mặt trời, mặc dù khuôn mặt ấy có chút cô đơn, nhưng vẫn tràn đầy dịu dàng. Cậu trước giờ đều không biết rằng anh trai cũng có biểu cảm như thế, từ trước đến nay anh trai đều hờ hững đối xử với cậu, thế nhưng tại giờ phút này, cậu đột nhiên ghen tỵ với một con chó hoang, thật quái lạ!

Sau đó, Tần Nguyệt mới bắt đầu nghiêm túc tìm hiểu về anh trai, nhưng càng tìm hiểu, Tần Nguyệt lại càng phát hiện bản thân cậu sai rất nhiều.

Anh trai đã làm sai cái gì sao?

Kì thật anh trai không làm sai gì hết, đánh nhau chút ít cũng chỉ để chịu đựng sự thờ ơ và xa lánh của mọi người, chỉ là như thế mà thôi.

Tiểu học, là một cậu bé trầm tính, yên lặng đọc sách viết chữ, cho dù có đạt được thành tích tốt, người trong nhà cũng sẽ không thèm liếc nhìn anh trai một chút.

Lên cấp hai, anh trai trở nên hư hỏng, đánh nhau, đua xe và uống rượu, không có gì là không làm, náo loạn đến mức lên cả đầu đề báo xã hội, nhưng người nhà không thèm quan tâm đến sự tồn tại của anh trai, lén lút nói chuyện về anh trai thì càng thêm phần khinh thường.

Anh trai chắc hẳn rất cô đơn. Lúc đó Tần Nguyệt nghĩ như vậy. Người nhà của mẹ anh hầu như không còn quan hệ với người nhà cậu, cho nên nói cách khác, anh chẳng khác một đứa trẻ mồ côi là mấy.

Có mấy lần, Tần Nguyệt lấy can đảm muốn cùng anh trai ở nên thân thiết hòa thuận, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của anh trai khiến lòng dũng cảm của cậu bị tiêu diệt toàn bộ. Anh không có bất luận biểu cảm gì ngoại trừ sự lạnh lùng đối với cậu, mà trước kia cậu cũng đối xử như thế với anh.

Ngày qua ngày, Tần Nguyệt cuối cùng cũng thề sẽ chân thành xin lỗi anh trai, nhưng ngay lúc đó anh trai liền mất tích.

Mất tích là một từ khiến gia đình xảy ra sóng gió, nhưng đối với gia đình họ Tần, mọi người đều hờ hững với tin mất tích của anh trai, giống như anh chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của họ. Trong cái gia đình này, sự coi thường và lạnh nhạt của họ với anh trai chưa từng thay đổi cho dù anh có mất tích hay không.

Tần Nguyệt không hề cảm thấy may mắn vì anh trai mất tích, ngược lại, sau khi anh mất tích mười ngày cậu đi đến một trụ sở trinh thám khá nổi tiếng ở Đài Loan, gửi rất nhiều tiền để công ty đó tìm kiếm anh.

Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến mất tích, rất có thể do bọn buôn lậu người bắt cóc anh do bọn chúng thích vẻ đẹp trai anh tuấn của anh trai; cũng có khả năng anh trai bị kẻ thù bắt đi rồi phân thây, sau đó bị ném xuống eo biển Đài Loan; hoặc giả anh trai muốn bỏ đi, anh trai đã không thể chịu đựng nổi cái gia đình vô tình này rồi chăng?

Mặc dù mấy điều trên không phải là không có khả năng, nhưng có lẽ khả năng lớn nhất là anh trai tự mình muốn bỏ đi, tuy nhiên Tần Nguyện không muốn nhìn thẳng vào sự thật. Thà rằng anh trai bị bọn buôn lậu người bắt cóc hoặc bị kẻ thù phân thây ném biển, còn hơn phải chịu đựng sự đau khổ do biết anh trai muốn từ bỏ quan hệ huyết thống với cậu, sau đó nở một nụ cười thật rạng rỡ, một mình bỏ đi. Nghĩ thế làm lòng cậu nặng nề đau xót, cảm giác khổ sở khiến cậu cảm giác dường như bản thân đang trần trụi đứng giữa trời đông tuyết phủ, lạnh lẽo buốt giá, có đường đi nhưng vĩnh viễn không có điểm dừng. Cho nên cậu không muốn nghĩ như vậy.

Đang trầm tư trong suy nghĩ, bỗng nhiên bị một đợt âm thanh trầm bổng cắt ngang. Tiếng điện thoại di động của Tần Nguyệt vang lên.

Cậu lấy điện thoại ra, sau khi thấy hiển thị trên màn hình, ấn nút trò chuyện.

“A lô.”

“Nguyệt, tớ nhớ cậu.” Một giọng nam trầm vang lên, tràn đầy nhung nhớ.

“… Mẹ nó, tớ nói nhiều lần rồi, đừng dùng cái giọng điệu này nói chuyện với tớ. Tớ không phải là mấy cái đứa bạn gọi đi gọi đến của cậu.” Âm điệu của Tần Nguyệt không được tốt.

“Ái chà chà, sao lại nói với tớ thế chứ? Tốt xấu gì tớ vừa xuống máy bay liền gọi cho cậu đó nha.” Giọng nói đùa cợt.

“Xuống máy bay? Cậu bây giờ đang ở đâu?” Tần Nguyệt nhướng mày.

“Sân bay quốc tế. Thế nào, tớ đúng là bạn chí cốt chứ? Đi công tác xong vội vàng quay về Đài Loan thăm cậu đó.” Giọng nói cậu ta rất vui vẻ.

“Cậu không có việc gì quay về Đài Loan làm gì?”

“Ông bạn, cậu quên thật hay giả vờ quên đấy? Giáng Sinh đến rồi, không phải từ trước đến nay cậu và tớ luôn tổ chức với nhau sao?” Cậu ta yên lặng vài giây. “Chà chà, không phải cậu có niềm vui mới rồi đó chứ? Tớ thật sự nhìn nhầm người rồi!” Cậu ta trách móc, mặc dù Tần Nguyệt hoàn toàn không quan tâm.

“À ờ, tớ quên mất.” Lễ Giáng Sinh, sắp tới rồi.

Từ lúc anh trai bỏ đi, quan hệ của cậu và người nhà cũng ướp đá, cậu không thể chịu đựng được thái độ coi thường anh trai của người nhà. Bởi vậy sau khi lên đại học, cậu chuyển ra ngoài, dần dần xa cách với người nhà cậu.

Trong thời gian học đại học, cậu kết bạn với cậu bạn đang cùng cậu nói chuyện điện thoại này, cậu ta bao giờ cũng cười đùa tí tửng như vậy, sau đó không hiểu vì nguyên nhân gì, hai người trở nên hợp nhau một cách kỳ lạ, tình bạn thân thiết vẫn kéo dài đến hiện tại, hơn nữa liên tục không hề bị cắt đứt. Có thể là do mặc dù cách nhìn sự việc của đối phương không giống nhau, nhưng trong nội tâm, họ đều là loại người không có tình yêu thì sẽ chết.

Tình yêu có nông có sâu, có nhiều có ít.

Cậu chàng phía bên kia đầu dây cắt tình yêu của mình ra hàng nghìn phần, sau đó đem phân phát cho mỗi người một ít, những thứ đó cùng lắm chỉ là tình ý hoặc thương cảm; mà Tần Nguyệt thì ngược lại, cậu quý trọng tình yêu của mình, chưa bao giờ muốn làm tổn thương người khác, cũng không tùy tiện trao cho ai, trái lại toàn bộ đều giữ cho một người đàn ông vững vàng chiếm giữ trái tim cậu.

Tần Nguyệt… yêu anh trai cậu.

“Này này, cậu có nghe tớ nói chuyện không vậy?” Cậu chàng bất mãn lên tiếng.

“… Ừm.” Tần Nguyệt thoát khỏi mạch suy nghĩ của mình, đáp lời.

“Ngày mai gặp nhau, nhớ đừng đi đâu hết, ở trong bệnh viện chờ tớ.” Cậu ta dặn dò.

“Cậu vui vẻ là tốt rồi. Thôi nha.” Tần Nguyệt ấn nút chấm dứt cuộc gọi, thẳng tay đặt di động lên bàn làm việc.

Đúng lúc này điện thoại chuyên dụng trên bàn làm việc vang lên. Tần Nguyệt vội vàng nhấc điện thoại, biết được có một bệnh nhân bị thương được đưa đến bệnh viện. Cậu nhanh chóng chạy đến phòng mổ, đơn giản tắm rửa khử trùng rồi mặc áo phẫu thuật màu xanh nhạt đi vào phòng phẫu thuật, dưới sự hỗ trợ của y tá tiến hành khâu hai vết thương tạo thành do bị đạn bắn của bệnh nhân.

Bệnh nhân mặc dù bị thương ở bụng nhưng may mắn là đạn không làm bị thương cơ quan nội tạng bên trong ổ bụng, chỉ chọc thủng cơ thịt, cho nên lúc vết thương khép miệng cơ bản sẽ không để lại nhiều hậu quả. Đạn cũng không mắc trong vết thương, nên Tần Nguyệt xử lý vết thương khá dễ dàng, không gặp phải khó khăn gì.

Cẩn thận khâu mũi cuối cùng, Tần Nguyệt cắt đứt chỉ, để y tá ở một bên lau sạch vết máu ở vùng lân cận vết thương, sau đó tỉ mỉ băng bó. Thực hiện xong phẫu thuật, Tần Nguyệt dặn dò y tá một số chuyện cần chú ý, sau đó đổi lại quần áo ban đầu, rửa sạch hai tay rồi thong thả trở về phòng làm việc của mình.

Lúc này mặc dù cơ thể rất mệt nhọc, nhưng tinh thần cậu rất tốt.

Từ trước đến nay cậu luôn duy trì tập tính cú đêm này, cho dù có trực ca đêm vành mắt cũng không bị thâm quầng, vì thế các nữ y tá đều rất ghen tị với cậu.

Trong phòng làm việc không có gì để làm, Tần Nguyệt không chịu nổi liền đứng dậy rời phòng, đi xem xét bệnh nhân mình phụ trách.

Đi tuần tra đến phòng bệnh nhân vừa được cậu khâu vết thương do đạn bắn. Người bệnh này ngủ trong phòng đơn, Tần Nguyệt nghĩ, tám phần mười là bởi vì bị súng bắn nên mới bị đưa đến phòng đơn. Nếu như có kẻ thù tìm đến, liên lụy đến bệnh nhân cùng phòng thì không tốt. Tần Nguyệt đi đến giường bệnh, liếc mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của người nọ, ngây ngẩn cả người.

Những đường nét quen thuộc, lông mày dài rậm, sống mũi cao thẳng, hai mắt khép kín, làn môi mỏng hơi hồng… Người đàn ông này, chắc chắn là anh trai cậu, Tần Dạ!

Tần Nguyệt run rẩy một lúc lâu mới đưa tay lên nhéo mặt mình. A đau! Cảm giác nóng rát trên mặt khiến Tần Nguyệt mới tin đây không phải là mơ, mà là thật.

Cảnh tượng này xuất hiện trong những giấc mơ của cậu vài lần, trong mơ, lúc thấy anh trai hiển nhiên là cậu rất hạnh phúc, nhưng tỉnh dậy, sự cô độc càng trở nên rõ ràng trong trái tim băng giá.

Bây giờ không phải nằm mơ… Anh trai thật sự xuất hiện trước mặt cậu…

Tần Nguyệt cảm thấy khóe mắt có chất lỏng nóng hổi rớt xuống. Cậu khóc. Vì cậu có thể lần nữa nhìn thấy anh trai mất tích gần mười năm của cậu, anh trai mà cậu rất yêu thương.

Nước mắt tạo thành từng dòng thi nhau chảy xuống, Tần Nguyệt chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm anh trai mình, không có ý định lau đi nước mắt.

Cậu tìm anh mười năm, nhưng khi cậu gần như đã tuyệt vọng thì anh đột nhiên xuất hiện.

Tần Nguyệt kéo ghế, ngồi cạnh giường bệnh. Cậu muốn tỉ mỉ ngắm thật kỹ anh.

Lúc này đây, cậu sẽ không để anh biến mất khỏi cuộc sống của cậu nữa. Không bao giờ.

Hết chương 1

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang