“Anh tỉnh rồi!” Một giọng nói mừng rỡ của đàn ông vang lên.
Tần Dạ vô thức quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Một người đàn ông rất đẹp trai, nhưng mà hình như có cảm giác quen thuộc…
“Anh hai, anh không nhận ra em sao?” Chàng trai cười nồng nhiệt, Tần Dạ bây giờ mới để ý đến cậu đang khoác chiếc áo blouse trắng, rõ ràng là bác sĩ.
… Anh hai…?
Cách xưng hô này chỉ có một ý nghĩa…
“Cậu là… Tần Nguyệt” Anh nhớ ra rồi. Những đường nét quen thuộc trên khuôn mặt đó thuộc về người em trai cùng cha khác mẹ của anh.
“Anh, mười năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh đột nhiên mất tích?” Tần Nguyệt không kiềm nén được tâm tình kích động, hỏi anh thắc mắc đã lâu trong lòng.
Tần Dạ im lặng. Cảm thấy khó hiểu vì thái độ nồng nhiệt và thân thiện của em trai, hoàn toàn đối nghịch với sự lạnh lùng năm đó.
“Anh… Đừng im lặng như thế chứ…” Thấy anh trai lưỡng lự, Tần Nguyệt nhẹ giọng êm ái nói, “Mấy năm nay, em vẫn luôn tìm anh.”
“Tìm tôi?” Tần Dạ cảm thấy hoang mang nghi hoặc. Trong trí nhớ, anh và Tần Nguyệt không thân thiết, tại sao Tần Nguyệt lại muốn tìm anh?
“Em vẫn luôn muốn xin lỗi anh, anh hai. Trước đây là do em không hiểu chuyện, không hiểu sao vẫn coi anh như kẻ thù mà đối đãi, bây giờ nghĩ lại, anh căn bản không làm chuyện xấu gì với em hết.” Sự áy náy hiện lên trên khuôn mặt thanh tú của Tần Nguyệt. “Anh, thật sự xin lỗi.”
Tần Dạ vì lời xin lỗi bất ngờ của Tần Nguyệt mà sửng sốt một chút.
“Anh đồng ý… tha thứ cho em không?” Tần Nguyệt nhìn thật sâu vào mắt Tần Dạ.
“A, được.” Tần Dạ phục hồi lại tinh thần, thuận miệng trả lời.
“Cám ơn anh, thật sự cám ơn.” Tần Nguyệt cúi đầu, cho nên Tần Dạ không thấy được nét mặt như buông được một tảng đá nặng trong lòng của cậu.
“Đây là nơi nào?” Tần Dạ hỏi.
“Bệnh viện thuộc đại học Y. A, đúng rồi, anh, sao anh lại trúng đạn?” Tần Nguyệt đột nhiên nhớ đến nguyên nhân nằm viện của Tần Dạ.
Tần Dạ lại im lặng.
“Không muốn nói cũng không sao, nhưng anh hai, anh nhất định phải dưỡng thương thật tốt.” Tần Nguyệt quan tâm nói, “Đừng lo lắng, có lẽ nằm một hai tháng là có thể xuất viện.”
Hai tháng? Sao anh có thể ngoan ngoãn nằm viện hai tháng?
“Tôi muốn xuất viện sớm hơn.” Sắc mặt Tần Dạ không thay đổi, anh mở miệng nói.
“A? Nhưng vết thương của anh do đạn tạo nên…” Tần Nguyệt chọt chọt lông mày suy nghĩ.
“Tôi xin cậu.” Tần Dạ nói, giọng điệu vẫn lạnh lẽo như trước, đầu lông mày hơi nhíu lại.
“Nếu… anh đồng ý tĩnh dưỡng trong một tháng, em liền cấp giấy xuất viện cho anh.” Tần Nguyệt thỏa hiệp nói.
“Không được, tối đa là hai tuần.” Tần Dạ kiên quyết nói.
Tần Nguyệt cúi đầu đau khổ suy nghĩ, đột nhiên cậu lóe lên một ý tưởng.
“Nếu chỉ có thể nằm viện hai tuần, vậy khi xuất viện em phải theo anh, đến khi xác nhận vết thương của anh hoàn toàn hồi phục mới thôi.” Vẻ mặt Tần Nguyệt nghiêm túc.
Nét mặt Tần Dạ lộ vẻ bất ngờ, sau đó chuyển sang suy tư.
Cậu ta ngụ ý muốn theo anh đến lúc vết thương lành?
Suy đi nghĩ lại, Tần Dạ phát hiện anh căn bản không thể từ chối. Trong vòng ba tuần anh phải trở lại Châu Âu, nếu không có sự giúp đỡ của Tần Nguyệt, anh không thể trở về lấy tài liệu và hành lý, sau đó lên máy bay quay về Châu Âu được.
“Tôi đồng ý với cậu.” Vết thương tốt đa hai tháng sẽ lành, cho Tần Nguyệt theo cũng không có vấn đề gì.
“Ưm.” Tần Nguyệt cười rạng rỡ, khiến Tần Dạ giật mình một chút.
Vui vẻ bước ra khỏi phòng bệnh, Tần Nguyệt không che dấu tâm trạng rất tốt của mình.
Hì hì, kế tiếp cậu vẫn có thể ở bên cạnh anh trai. Mặc dù không có khả năng có tiến triển thực chất gì với anh, nhưng có thể ở bên cạnh chăm lo cho anh đã là hạnh phúc lắm rồi.
Tần Nguyệt đi đến trước cửa phòng làm việc, vừa muốn đẩy vào thì cửa mở, một người bổ nhào về phía cậu.
“Nguyệt Nguyệt…”
Tần Nguyệt theo phản xạ kéo người đó xuống.
“Bạch Mi, cậu làm cái gì vậy?” Tần Nguyệt nhíu mày.
“Chậc chậc, cậu không nhớ hôm qua chúng ta vừa nói chuyện điện thoại à?” Chàng trai nhuộm tóc màu bạch kim tâm trạng dường như rất tốt đứng trước người Tần Nguyệt nói, một tay tiện thể bắc lên vai Tần Nguyệt, tay kia kéo nắm cửa.
“Ý của tớ là, nơi này dùng khóa khóa lại, cậu sẽ không như lần trước phá hủy toàn bộ sổ ghi chép của tớ chứ?”
“Đương nhiên không. Cùng một chiêu trò tớ tuyệt đối sẽ không dùng hai lần, đó chính là nguyên tắc của tớ – nhà ảo thuật tài ba đấy.” Bạch Mi kiêu hãnh nói.
“Cậu rốt cuộc đóng cửa phòng tớ làm gì?”
“Bí mật.”
“Không nói thì bây giờ cậu cút cho tớ.”
“A, cái này thôi mà… Tớ cắm vào nó một thanh nam châm, sẽ tạo nên tiếng nhạc.”
“Nhạc gì?” Tần Nguyệt gãi lông mày.
“Hì hì, cậu thử thì biết… a! Sao lại đánh tớ!”
“Thử đi.”
Vẻ mặt Bạch Mi tràn đầy oan ức, cậu cắn môi dưới, tỏ vẻ tội nghiệp, mở cửa phòng, lắp nam châm vào thiết bị cảm ứng trên cánh cửa.
Thoáng chốc, khoảng không gian yên tĩnh trong bệnh viện vang lên tiếng nhạc phim hoạt hình Mazinger.
“Chúng tôi là đảng của công lý, chống lại thế lực hung ác, có trí tuệ và can đảm, càng đánh càng kiên cường, vũ khí khoa học mang trên mình, vóc người cao hơn mười trượng, không sợ dao không sợ súng, dũng cảm mà bất khuất.”
Sắc mặt Tần Nguyệt trở nên xám xịt, trừng mắt nhìn Bạch Mi đang ngâm nga theo giai điệu bài hát, người phía sau lập tức dùng đôi mắt ướt át xin tha thứ nhìn Tần Nguyệt nhưng cậu hoàn toàn không cảm kích.
Mấy phút sau, trên trán Bạch Mi trúng vài cuốn sổ ghi chép, vẻ mặt cậu buồn rũ rượi sửa lại thiết bị cảm ứng trở về hiện trạng ban đầu.
“Nguyệt Nguyệt, Lễ Giáng Sinh năm nay cậu muốn đi đâu không?” Bạch Mi đóng chặt cửa, cười hì hì bước đến ngồi lên bàn công tác của Tần Nguyệt.
“Giáng Sinh?” Tần Nguyệt tính toán trong lòng, lễ Giáng Sinh vừa vặn là ngày anh trai rời đi, “Xin lỗi, năm nay tớ có lẽ ở cùng người khác rồi…”
“Với ai?” Vẻ mặt Bạch Mi nghi hoặc. Cậu biết, từ trước đến nay Tần Nguyệt chỉ để ý đến anh trai đã mất tích nhiều năm của cậu.
“Anh trai của tớ.” Tần Nguyệt nở nụ cười, có chút ngượng ngùng.
“A, anh trai cậu trở về rồi sao.” Bạch Mi ngạc nhiên cười. “Quả nhiên… Không uổng công cậu đợi nhiều năm như vậy…”
“Ừm.” Tần Nguyệt vẫn cười.
“A a a!” Bạch Mi bỗng nhiên kêu rên thảm thiết. “Tớ trở về vì muốn nghỉ lễ cùng cậu, đã trì hoãn không biết bao nhiêu cuộc hẹn! Bây giờ chẳng lẽ phải một mình trải qua lễ Giáng Sinh sao?!”
“Không cần lo, với sắc đẹp của cậu, không lo thiếu người đâu.” Tần Nguyệt cười an ủi cậu ta.
“Ô ô… Ước Hàn, Khải Văn, Kiệt Sinh… Anh xin lỗi các em…” Bạch Mi giả khóc.
“Cậu đang gọi ai vậy?”
“Đó là mấy cậu bé dễ thương tớ mới câu được trong quán bar! Vẫn chưa bóc tem được, ôi trời ơi…”
Tần Nguyệt không nói gì. Lẽ nào cậu ta ban đầu dự định một chơi ba trong lễ Giáng Sinh sao?
“Vậy chỉ còn cách ở lại Đài Loan trải qua lễ Noel thôi.” Bạch Mi nhún vai.
“Tìm bạn giường trước đây sao?”
“Không. Chưa từng nghe sao: Ngựa khôn không ăn cỏ cũ.” Bạch Mi đứng lên, đi đến cửa. “Lần này tớ muốn thay đổi khẩu vị. Bye bye~” Cậu ta liền mạch bước ra ngoài.
Tần Nguyệt nhìn hình bóng của người bạn thân, cảm giác rất phức tạp. Cậu từ trước đến nay chỉ yêu một người, nhưng Bạch Mi dường như không yêu bất kỳ một người nào. Ngay từ đầu, Bạch Mi không dùng thái độ nghiêm túc để đối xử với tình cảm của cậu ta, đó chính là khuyết điểm duy nhất của cậu ta – không bao giờ nghiêm túc với bất kỳ thứ gì.
Hai tuần trôi đi rất nhanh, cảm giác như một cái chớp mắt.
Tần Nguyệt thường xuyên ngồi bên cạnh giường bệnh của anh, nói không ngừng nghỉ, nếu không nói thì cũng kiểm tra cơ thể của anh, Tần Dạ cảm thấy có chút không chịu nổi, cậu ta chẳng lẽ không cần làm việc sao?
Nào ngờ, ngày hôm sau Tần Dạ tỉnh dậy, Tần Nguyệt đi tìm viện trưởng, cậu sử dụng một ít thủ đoạn nho nhỏ, xin nghỉ phép một năm.
Tần Nguyệt chỉ cảm thấy hạnh phúc ngập tràn, cho nên có thể ở cùng anh trai, bù đắp tình cảm nguội lạnh của hai anh em trước đây, thật sự rất tốt. Hơn nữa khiến cho cậu càng vui vẻ chính là, mặc dù anh trai có khi sẽ bực mình với cậu nhưng cho đến bây giờ chưa từng bảo cậu im miệng, từ trước đến nay vẫn luôn lắng nghe, thỉnh thoảng lại trả lời một vài câu. Như thế đã khiến cậu rất hài lòng, cho dù anh trai vẫn thể hiện thái độ lạnh băng với cậu.
“Anh, phải đổi băng vải rồi.” Tần Nguyệt nói, trái tim cậu bắt đầu không khống chế được mà đập loạn xạ.
Tần Dạ yên lặng cởi áo bệnh nhân mặc ở trên người ra, để lộ cơ thể quấn băng gạc trắng.
Tần Nguyệt cẩn thận cởi băng vải cũ, đặt ở một bên, giúp anh trai đổi bông băng rồi chậm rãi cầm băng vải mới bó trở lại. Làn da anh trai mặc dù trắng nhưng vân da rõ ràng, cơ thể cũng không quá lớn, mà ngược lại những đường cong đẹp đẽ tạo thành múi cơ nổi trội. Tần Nguyệt nhìn nửa thân trên để trần của anh trai, cảm thấy vành tai nóng lên.
Cậu ta lại ngẩn ra rồi sao? Tần Dạ quay đầu nhìn Tần Nguyệt.
“A, em quấn xong rồi.” Thấy ánh mắt ngờ vực của Tần Dạ, cậu ấp úng nói.
“Tôi muốn nghỉ ngơi.” Đôi mắt lạnh lùng trên khuôn mặt điển trai của Tần Dạ không bỏ lỡ một chút xấu hổ chợt lóe lên rồi biến mất trên nét mặt Tần Nguyệt.
“A… Em làm phiền anh rồi. Anh nghỉ ngơi đi.” Tần Nguyệt nói, lúc rời phòng bệnh, không khỏi cười khổ. Anh trai không tin tưởng cậu. Mặc dù cậu và anh là anh em cùng cha khác mẹ không có chút thân thiết nào, nhưng đến bây giờ anh trai dường như không tháo bỏ sự phòng bị với cậu, vĩnh viễn đều là thái độ xa cách và kháng cự đó, làm cho cậu cảm thấy có chút khổ sở.
Tuy nhiên, ngoài khổ sở ra thì còn có thể làm gì được nữa? Anh trai vốn không cần đáp lại tất cả. Dù sao ngay từ đầu, cậu chính là người đẩy anh rời khỏi thế giới của cậu.
Tần Nguyệt cười tự giễu, chầm chậm bước về phòng làm việc.
“Vào đi.” Giọng nói của Tần Dạ vẫn lạnh lùng như thế, ngay cả vùng giữa đôi lông mày cũng không di động dù chỉ một chút.
“Khi nào thì anh biết tôi ở đây?” Cửa bị đẩy ra, người đàn ông nhuộm tóc bạch kim vẻ mặt vô nghĩa bước vào.
“Cậu ta đi ngay lúc cậu đến.” Lãnh đạm đánh giá người đàn ông, Tần Dạ hoàn toàn không có ấn tượng gì về cậu ta.
“Thật lợi hại.” Cậu ta cảm thán.”Lần đầu tiên gặp mặt, tôi là Bạch Mi. Bạn của Tần Nguyệt.” Cậu lôi ra một cái ghế, ngồi bên cạnh giường bệnh.
Tần Dạ trầm tĩnh nhìn cậu ta, trong lòng âm thầm đề phòng.
“Kì thật tôi biết anh đã gót chín năm rồi, nhưng đây là lần gặp gỡ đầu tiên.” Bạch Mi ngừng một chút, “Anh lớn lên không tệ, có hứng thú chơi đùa với tôi không?”
Bạch Mi vung tay lên, không biết từ đâu biến ra một bông hoa hồng e ấp nở, thuận lợi phóng đến trên giường.
“Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?” Tần Dạ nhìn thẳng vào hai mắt Bạch Mi, phát hiện cậu ta có một đôi đồng tử màu hổ phách rất đẹp.
“Chỉ muốn nói cho anh biết, đừng đối xử tệ với Tần Nguyệt.” Bạch Mi thờ ơ trả lời, trong tay lại biến ra vài nhánh hoa hồng màu sắc khác nhau, “Cậu ấy đối với anh là chân thật.”
Tần Dạ nhíu mày, anh không hiểu. Cái gì của Tần Nguyệt là chân thật?
Bạch Mi lặng lẽ rút một chiếc khăn lụa màu đỏ tía từ trong túi ra, bao lấy những bông hoa hồng cậu vừa mới biến ra, đến khi khăn lụa bị túm lại thì những nhành hoa hồng ban đầu đã trở thành một bó hoa được bọc bởi giấy bó hoa quấn quanh là một dải ruy băng rất đẹp.
“Chúc anh sớm bình phục.” Bạch Mi cười nói, đưa bó hoa cho Tần Dạ.
Tần Dạ nhận lấy bó hoa hồng, không nói gì thêm.
Bạch Mi thấy thế khẽ cười một tiếng rồi đứng dậy rời đi.
“Anh, anh làm sao vậy?” Tần Nguyệt lo lắng nhìn Tần Dạ đang ngẩn ngơ.
“Không có gì.” Tần Dạ vẫn nghĩ đến chuyện về Tần Nguyệt mà người đàn ông tóc bạch kim kia nói với anh.
“Thật không… a, ai mang hoa tới vậy? Thật đẹp.”
Tần Dạ không nói gì, chỉ là rũ xuống hai con ngươi đen đẹp đẽ, im lặng ngơ ngẩn.