Có vay có trả là luật đời nhân quả, còn vay một trả mười là luật của phường cho vay nặng lãi. Những kẻ như thế, người ta gọi chung là…
“Lũ khốn!” - Nhi căm phẫn hét lên, tay đỡ người mẹ vừa ngã sóng soài dưới sàn nhà. Căn nhà nhỏ bé xinh xắn với những giỏ hoa khô và những món đồ lưu niệm kết từ quả thông giờ tan hoang.
“Gọi đúng tên đấy!” - Winner hai tay xỏ túi quần, vẻ mặt vô cùng trơ trẽn. Bị chửi mãi nghe cũng quen, giờ được ai gọi là người tốt chắc cô sẽ bàng hoàng lắm.
Cái cơ nghiệp cho vay nặng lãi này hơn ăn cướp được mỗi điểm là phải bỏ vốn ra, nhưng mà suy cho cùng, đó vẫn cứ như là ăn cướp.
Đám đàn em Winner vẫn tiếp tục đập phá mọi thứ một cách thành thạo. Quy trình đòi nợ luôn là dằn mặt, đập phá rồi hăm dọa.
Trong tiếng đồ đạc rơi vỡ nổi bật lên tiếng khóc tuyệt vọng của người phụ nữ bất hạnh và cô gái trẻ. Nước mắt họ đã rơi xuống bao năm nay vẫn không bao giờ là đủ khi mà trong nhà có gã nghiện ngập, mê cờ bạc, suốt ngày đi vay tiền. Cuộc đời họ từ lâu đã gắn liền với những cảnh thế này, ấy vậy mà vẫn không khỏi bàng hoàng. Chỉ khi nào người đàn ông đó chết đi, Nhi và mẹ cô mới hết khổ.
“Các người dừng tay lại! Tôi báo công an bây giờ!” - Nhi gào lên, bất chấp tất cả chạy đến bảo vệ những món đồ lưu niệm làm bằng tay đang bị đập phá. Đó là đồng tiền bát gạo của mẹ con cô, đập nát chúng ra rồi lấy gì bán đây?
Winner đang đứng nhàn rỗi hút thuốc, thấy đàn em bị làm phiền, tiện tay nắm tóc Nhi giật ngược lại.
Da đầu như muốn tróc ra từng mảng, Nhi đau đớn vùng vẫy, nước mắt ứa ra đầy uốt ức.
“Mày có đứng im không hay đợi tao dí thuốc vào mặt?” - Winner hút thuốc không yên nên phát cáu, giật mạnh nắm tóc trong tay rồi buông ra làm Nhi ngã xuống sàn. Một mảnh vỡ sắc nhọn vừa vặn đâm vào lòng bàn tay cô bật máu. Nhi đau đớn khẽ kêu lên, đôi mày liễu nhíu sát lại.
Ôi trời! Máu! Nhi là cô gái sợ nhiều thứ, nhưng mà riêng máu thì đặc biệt sợ vô cùng. Giống như khi người ta thấy ma, dù sợ hãi vẫn không thể rời mắt ra được, Nhi lúc này cũng thế, mắt nhìn chăm chăm vào dòng máu đang từ tay mình chảy ra. Đôi đồng tử giãn to hết cỡ rồi dại dần, cuối cùng mi mắt khép lại, đánh dấu khoảnh khắc cô ngất lịm.
Winner vừa rít thuốc vừa nhìn biểu hiện của Nhi cho đến khi thân thể Nhi rũ rượi dưới sàn nhà, trong lòng ngơ ngác không hiểu gì. Một đứa con gái không sợ trời không sợ đất như cô vốn không hình dung ra trên đời này có căn bệnh sợ máu.
Thấy Nhi ngất xỉu, bà Thủy hoảng hốt đến quên cả cách đi như thế nào, vội vàng bò đến bên con mình mà lay mạnh.
Winner lại được thêm một phen ngạc nhiên. Chỉ là xỉu thôi mà, có cần phải cuống quýt lên như thế không? Với một đứa không có ai yêu thương từ nhỏ, bị thương thì một mình chịu đựng cho đến khi lành như Winner, hành động của bà Thủy chẳng khác nào siêu nhân biến hình. Lạ lẫm vô cùng!
Cánh cửa nhà bất ngờ bị đạp tung, va vào tường tạo nên thứ âm thanh ầm ĩ, đánh thức Winner khỏi sự ngây ngốc.
“Lũ chó tụi mày dừng lại ngay không thì đừng có trách!” - Vương từ bên ngoài lao vào, ầm ầm quát tháo.
Nhìn Nhi đang nằm dưới sàn nhà, đôi mắt Vương giận dữ hằn đỏ những tia máu phẫn nộ.
“Mày làm gì Nhi?” - Winner là người đứng gần nhất, hiển nhiên phải chịu trận.
Hành động của Vương không quá bất ngờ, nếu Winner muốn tránh thì cũng chẳng khó. Nhưng cô không tránh, đứng im lãnh trọn một đấm mạnh đến mức khóe môi bật máu.
“Chị hai!” - Đám đàn em sửng sốt hét lên. Cũng chỉ biết hét thôi, Vương là con trai của Bạch Hồ, bọn họ có xót xa cho đại ca thì cũng vẫn muốn giữ lại cái mạng.
Mà nói chung Winner cũng chẳng cần ai xót. Một đấm thế này thì có là gì! Chỉ là cô quên không nghiến răng nên cắn phải môi thôi chứ nó chẳng thấm thía vào đâu. Đã từng có những vết thương còn đáng sợ hơn thế này.
Nhìn dòng máu rỉ từ khóe môi Winner, đáy mắt Vương khẽ động nhưng chỉ là thoáng qua. Cơn giận lớn hơn lòng nhân từ nên chẳng thể cảm thấy xót thương.
“Cút ngay!” - Vương nghiến răng.
“Vậy cậu chủ nhớ cầm tiền về nhé!” - Winner cợt nhả, ngón tay cái miết lên môi lau đi dòng máu chưa kịp khô. Máu được đà lem ra làn da trắng xanh nhợt nhạt khiến người ta nghĩ đến vẻ đẹp uể oải kiều diễm của một cô nàng ma cà rồng no máu.
Vương tức đến trợn mắt nhưng Winner đã tỉnh bơ đi ra ngoài. Cái gì chứ? Mang tiền về? Con ranh đó nghĩ anh đến đây đòi nợ thay nó? Nó thừa biết anh đang qua lại với Nhi, ấy thế mà còn dám đến đây gây sự đập phá. Anh sẽ không bỏ qua lần này. Nhất định... sẽ cáo mẹ!
Đám đàn em thấy chị hai bỏ đi thì cúi đầu đi ra ngoài. Căn nhà nhanh chóng trở về vẻ yên tĩnh vốn có nhưng hoang tàn không thể cứu vãn.
Vương thở dài, nhẹ nhàng đỡ bà Thủy lên rồi vòng tay bế Nhi đi theo bà Thủy về phòng. Hóa ra gia đình Nhi là con nợ của mẹ anh. Có lẽ vì sợ anh sẽ vô tình bắt gặp cảnh này nên cô thường từ chối khi anh ngỏ ý đến nhà. Nhi có kể ba cô là một gã thất nghiệp bài bạc và nghiện ngập, nhưng cô chưa bao giờ nói với anh về vấn đề khó khăn tiền bạc.
Xoa nhẹ lên gò má bầu bĩnh của Nhi, Vương thấy bình yên đã quay lại với mình. Người con gái này có đôi mắt trong sáng như nước biển dưới nắng, gò má bầu bĩnh đáng yêu. Một vẻ đẹp trẻ con nhưng lại có sức hút mãnh liệt, khiến anh xưa nay không hề rung động trước kiều nữ lại luôn cảm thấy nhớ nhung.
***
Khu vườn trồng rất nhiều hoa anh đào.
Đang mùa nở rộ, vùng trời rộng phủ một màu hồng nhàn nhạt non nớt.
Cánh hoa rụng, cả một thảm hồng tràn lan khắp sân.
Hoa anh đào mỏng manh bay bay trong gió, mờ ảo như chốn thần tiên.
Nằm so le một góc vườn là con đường rải sỏi trắng xóa dẫn vào ngôi nhà gỗ kiểu cách đậm chất Nhật Bản.
Sỏi lạo xạo báo hiệu có người đang đi vào.
Vừa kéo cánh cửa gỗ bọc giấy dầu ra, Vương thấy Winner đang ngồi trên sàn gỗ, vắt chân lên chiếc bàn thấp chỉ đến đầu gối anh, tay lăn quả trứng lên má.
Liếc nhìn qua, Vương bật cười mỉa mai trong lòng. Ôi cái gương mặt gầy trơ xương ấy, có tí thịt nào để sưng lên đâu mà phải lăn trứng? Vô tận những đêm vùi mình cắn lắc đến sáng, cả người đều gầy rạc, không chút sức sống, Vương nhìn qua đã thấy không vừa mắt. Từ cái nước da trắng nhợt nhạt, đôi mắt thâm quầng đờ đẫn, dáng người khẳng khiu như khúc củi cho đến mái tóc lù xù chả bao giờ biết đến cái lược, mọi thứ đều làm anh ghét.
“Mẹ đâu?” - Vương cộc cằn hỏi.
“Chết rồi.” - Winner chun mũi trả lời, mặt làm như đáng thương lắm nhưng đôi mắt chẳng chút đau khổ.
“Tôi hỏi mẹ tôi, không hỏi mẹ cô.” - Vương biết rõ mình đang bị cợt nhả.
“À! Đi gặp ai rồi ấy mà.” - Winner nét mặt bớt ngây ngốc, như người vừa tỉnh ngộ, gật gù trả lời.
Thấy Vương im lặng, cô liếc mắt đến chiếc vali anh cầm trên tay.
“Tiền đấy á?” - Đôi chân gầy đến xơ xác vụt một cái đã rời mặt bàn, đặt khoanh gọn gàng trên sàn, Winner mắt sáng rực nhìn Vương.
Trời ơi! Sao anh ghét cái con ranh này thế! Nó cứ điên điên khùng khùng, thấy tiền là mắt sáng rực.
“Tiền của gia đình Nhi. Từ nay còn đến đó làm loạn thì coi chừng!” - Vương nghiến răng.
“Bỏ lên đây đếm lại coi!” - Winner đập đập tay xuống chiếc bàn ban nãy còn gác chân.
Vương cũng không hiểu sao bản thân là một người khá nhã nhặn nhưng lại chẳng bao giờ giữ được bình tĩnh khi đối mặt với Winner. Máu trong người sôi lên sùng sục, anh tức giận ném thẳng cái vali về phía cô.
Vali rất cứng, thiết kế chuyên để đựng tiền.
Winner không tránh. Ở khoảng cách gần, lực lại mạnh, đầu cô đón cái vali kêu “cốp” một tiếng khá to.
Vương hả hê quay mặt bỏ về phòng mình, không hề hay biết phía sau anh có một dòng máu đỏ đang từ từ chảy xuống.
Winner đưa tay quệt lên mặt, một chuỗi nóng ấm dẻo quánh dây dưa.
***
Căn nhà được xây theo hình chữ U, chính giữa là khoảng vườn trồng đầy hoa anh đào, phía trên có một khoảng trời rộng rãi thoáng đãng. Con đường rải sỏi dẫn đến gian phòng khách, hành lang gỗ sẫm màu thông đến các phòng còn lại.
Phòng Vương nằm ở dãy chính giữa, nhìn ra là cả một bầu trời ngập hoa anh đào.
Ban đêm, khu vườn le lói ánh đèn từ những cột điện hai bên con đường rải sỏi.
Sương xuống mờ ảo.
Gió thổi tung những cánh hoa anh đào rụng rơi dưới đất bay lên nhè nhẹ.
Mọi thứ yên tĩnh đến cô tịch nhưng khung cảnh thật đẹp.
Vương vừa nói chuyện điện thoại với Nhi, xem ra cô đã ổn, chỉ là bị thiếu máu nên xây xẩm khi thấy máu. Một sự yếu đuối đáng yêu! Phụ nữ yếu đuối kích thích bản năng che chở của đàn ông mà.
Bước chân vô tình dẫm nát những cánh hoa bị gió tước khỏi cây ném xuống đất, Vương thanh thản dạo vòng quanh khu vườn.
Người ta vẽ ngôi nhà này theo ý mẹ anh, bà gần như chính là người thiết kế ra nó.
Mẹ anh là người Nhật, một phụ nữ Nhật khó tính, uy quyền. Anh không biết điều gì mang bà đến Việt Nam này, nhưng nếu không có bà, có lẽ anh đã chết từ mười tám năm trước.
Ba anh vốn là dân xã hội đen. Vương không thể hình dung ra cái thế giới đầy máu me ấy có gì hấp dẫn khiến ông say mê đến thế. Khi phải chọn giữa quyền lực đen tối và mẹ ruột của anh, ông đã không chọn bà. Bà bỏ đi, mang theo đầy đủ hành lý, để quên mỗi anh.
Năm đó Vương vừa tròn tám tuổi.
Năm anh chín tuổi, ba anh lấy người mẹ hiện tại. Bà có một cô con gái khá đáng yêu, suốt ngày tíu tít bên cạnh anh nói những câu tiếng Nhật mà anh không hiểu. Sau này khi cả hai mẹ con họ cùng học và nói sõi tiếng Việt, cô bé mới nói cho anh hiểu rằng cô rất quý anh trai. Vương cũng yêu quý mẹ con họ.
Mười tuổi, Vương khốn khổ rơi vào cảnh bị truy lùng. Năm đó ba anh và một ông trùm khét tiếng tranh chấp một lô vũ khí. Và theo luật của thế giới ngầm, họ sẽ đấu sinh tử.
Không có những pha bắn súng hoành tráng như trong phim hành động vẫn thấy, họ giải quyết đơn giản thôi. Mỗi người một con dao, tay người này sẽ được cột chặt vào tay người kia. Và họ bắt đầu đấu. Đấu đến chết.
Và ba anh là người thua.
Một con rắn khổng lồ mất đầu, ắt sẽ vô số kẻ thừa cơ xâu xé thịt nó. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, đám người đó quyết tìm giết cả gia đình anh. Anh cùng mẹ gian nan chạy trốn lên Đà Lạt, vượt qua bao nhiêu nguy hiểm.
Đến khi ổn định, mẹ anh - người hiện tại được mọi người gọi là Bạch Hồ - đã lén liên lạc với những đàn em trung thành của ba anh, gây dựng lại mọi thứ ở đất Đà Lạt này.
Một lần nữa Vương khẳng định, nếu không có bà, giờ này mộ anh chắc cũng đã xanh cỏ.
Một tràng ho nặng tiếng vang lên kết thúc dòng hồi tưởng trong Vương. Anh nheo mắt nhìn, bắt gặp Winner đang ngồi dưới đất, dựa vào một gốc anh đào. Vài cánh hoa rụng xuống vướng trên mái tóc bù xù.
Winner cũng là người Nhật. Mẹ anh mang cô về và nói là con của người bạn cũ. Hai vợ chồng người bạn ấy đều đã qua đời, bà thấy cô một mình đáng thương nên cưu mang.
Không ai biết tên thật của Winner. Hình như cô cũng chẳng có giấy tờ tùy thân. Không đến trường, không nghề nghiệp. Cô được mẹ anh mời thầy dạy tại nhà, đồng thời huấn luyện trở thành kẻ đòi nợ tàn nhẫn, gần như quân cảm tử không sợ chết. Và bà gọi cô là Winner - người chiến thắng. Cô tuyệt đối không được thất bại.
Ngay từ khi mới đến Winner đã như một con gà chọi, luôn hăm dọa bất cứ ai đến gần mình. Thời gian đầu, vì không biết tiếng Việt nên cô chẳng nói chuyện với ai, cũng chẳng hiểu ai đang nói gì. Chính vì lý do đó mà khi chàng thiếu niên Minh Vương có ý tốt rủ cô bạn mồ côi đáng thương ra ngoài chơi cho khuây khỏa đã bị cô đánh thừa sống thiếu chết ngay khi vừa chạm vào vai cô. Lần đó, Winner bị mẹ anh dùng roi mây đánh đau đến mức hành sốt, nhưng anh vẫn chẳng cảm thấy đủ. Ghét từ đó đến giờ.
Vương quay đầu bỏ về phòng. Cảnh có đẹp thế nào mà gặp phải con ranh này thì mọi tâm trạng phấn khởi đều sẽ bốc hơi đi hết. Lần đó Vương bị đánh đau lắm thì phải, cho nên giờ đừng nói là Winner, chỉ cần là thứ thuộc về cô thì anh đều thấy ghét.
Nhưng một tràng ho khác làm anh dừng bước. Trời se lạnh trong khi con nhỏ đáng ghét ấy chỉ mặc mỗi cái áo thun trắng, tay dài nhưng xắn lên đến khuỷu tay.
Xét về một khía cạnh nào đó, Winner là đứa con gái đáng thương mặc dù nhìn chung là đáng ghét. Không có tên, không giấy tờ tùy thân, vậy chẳng khác nào không hề tồn tại. Nói chung nếu anh là cô, anh sẽ rất tủi thân.
Nghĩ thế, Vương mủi lòng đến gần dùng chân đá nhẹ vào chân cô, gọi cô đi vào nhà.
Winner đang đeo tai phone, giữa tiết trời se lạnh mà trán ướt nhẹp mồ hôi, trên một góc trán có vết thương chưa băng bó.
Nhìn là biết lại đang “bay”. Vương bực mình đá mạnh vào chân Winner.
“Đứa chó nào đấy? Chị mày đang phiêu!” - Winner làu bàu, gỡ một bên tai phone ra, đôi mắt mơ màng hé mở.
“Bay thì cút vào bar mà bay, không thì ở trong phòng bay nhảy sao thì tùy. Có cần phải ra vườn ngồi thế này không?” - Vương bực tức trừng mắt.
“Nóng!” - Winner khép mắt, nhét tai phone trở lại, tay xua xua ý nói Vương biến đi.
Vương hai tay bỏ túi quần, ánh mắt nhìn xuống đầy vẻ chán ghét. Càng nhìn càng gai mắt! Sao mẹ anh không cho nó căn nhà cấp bốn nào rồi tống cổ nó đi? Sống chung một nhà nên gần như ngày nào anh cũng nổi điên vì con ranh này.
Hình như trời mưa to, Winner thấy nước ở đâu xối thẳng xuống đầu mình. Không lẽ mưa to đến thế?
Lờ mờ mở mắt ra, cô thấy anh chàng Minh Vương đang hả hê cầm cái xô đứng trước mặt mình.
“Còn nóng không?” - Vương khoan khoái hỏi.
Winner không trả lời, vẻ cợt nhả hàng ngày cũng không thấy đâu, chỉ còn lại một bóng dáng nhỏ bé liêu xiêu đi về phòng.
Người ướt sũng, điện thoại dính nước cũng đã hư, phòng không có loa có nhạc. Cô lỡ dùng thuốc lắc quá liều nên mới phải chạy ra đó ngồi để tỉnh táo hơn. Giờ không có nhạc, cô chết mất!
Cả người Winner lạnh buốt như bị ném vào vùng băng tuyết, lồng ngực căng cứng muốn nổ tung, hai mắt tối đen không thể nhìn rõ, hai tai lùng bùng không nghe được âm thanh gì.
Cô nằm trong chăn, người tím dần, đôi mắt chỉ còn lại lòng trắng, cả cơ thể run lên bần bật.
Rồi cô nôn thốc nôn tháo. Bao nhiêu sữa trong bụng ban chiều uống đều được tống ra ngoài. Trộn trong sữa còn váng những gợn máu.
Trong cơn mơ màng, cô vẫn có thể nhìn thấy máu mình ói ra.
Khóe môi tím tái co giật tạo thành một nụ cười nhạt nhòa. Gần như lần nào gặp Vương cô cũng chảy máu.