Căn nhà có khoảng sân rộng trồng đầy hoa anh đào bỗng chốc trở lên cô tịch vắng vẻ.
Winner đã tiếp nhận toàn bộ giấy tờ về những món nợ còn chưa đòi được. Và cô quyết định giải quyết tất cả gọn gàng trong ngày mùng bốn Tết. Cũng đáng thương cho những con người bị đòi nợ ngay vào những ngày đầu năm. Thế nhưng cô chẳng thể làm gì khác hơn. Đây là công việc của cô. Bọn họ cũng đã được tiêu xài số tiền mà họ mượn. Giờ chỉ là trả lại những gì còn thiếu. Cô chẳng phải cướp của họ. Tiền lời công nhận khá cao nhưng chính họ cũng đã đồng thuận từ đầu. Chẳng ai có lỗi với ai!
Bạch Hồ thời gian này có vẻ nhàn rỗi. Bà thường ở trong phòng đọc sách và thưởng trà. Không mấy quan tâm đến chuyện Winner đang làm gì với mớ giấy tờ bà giao.
Hôm nay trời đẹp hơn những ngày trước rất nhiều. Nắng ươm vàng mặt đất trong cái ấm áp mơn man da thịt. Gió nhẹ nhàng mang hương thơm cỏ cây trộn vào không khí. Cảnh vật khoác lên mình một vẻ mơ màng dịu dàng.
Dưới ánh nắng, hoa anh đào rực rỡ hơn bao giờ hết. Từng cánh hồng nhỏ nhắn như bờ môi thiếu nữ căng mọng. Rất đẹp! Rất lôi cuốn!
Trời vào trưa vẫn không chút gay gắt. Winner trở về nhà trong dáng vẻ mệt mỏi. Hơn một nửa công việc đều đã được giải quyết trong ngày hôm nay. Các con nợ đều ngoan ngoãn giao tiền ra. Một số hẹn khi ngân hàng làm việc lại sẽ chuyển khoản. Có thể xem hôm nay là một ngày thành công.
Uể oải vươn vai, cô lười biếng ngồi dựa mình vào một gốc cây anh đào đang đón nắng. Nắng trưa hôm nay không gắt chút nào. Có chút dịu dàng e ấp như cô gái đang vào mùa yêu.
Một cơn gió khẽ khàng thổi qua, lay nhẹ từng cánh hoa mỏng manh buông lơi. Một cơn mưa hoa anh đào lác đác trút xuống. Một số vương lại trên tóc và trên bờ vai Winner.
Trước không gian đẹp mĩ miều như tiên cảnh, Winner cao hứng... mồi một điếu thuốc. Rất nghiêm túc ngồi hút từng hơi chậm rãi rồi ngửa đầu nhả khói lên cao, mắt nheo nheo nhìn lên bầu trời trên kia.
Trời xanh quá. Cứ như trên đó cũng là một vùng biển sâu thẳm và trong xanh. Nhìn thôi đã có cảm giác mát rượi. Nếu được chạm vào đó chắc sẽ tuyệt lắm.
"Có vẻ hôm nay tâm trạng con khá tốt." – Giọng nói của Bạch Hồ bất ngờ vang lên như nhát búa đập tan mọi điều trong đầu Winner.
Không trả lời bà, Winner giữ im lặng, tiếp tục tập trung hút thuốc. Cô biết đó không phải là một câu hỏi. Ai thèm quan tâm cô đang cảm thấy thế nào.
"Con đã bắt đầu làm từ hôm nay?" – Bạch Hồ có vẻ không phiền lòng về thái độ của Winner.
"Dạ."
"Tốt chứ?"
"Dạ cũng không tệ." – Từ đầu đến cuối, Winner vẫn không nhìn Bạch Hồ một lần.
"Tốt. Hãy làm mọi việc thật hoàn hảo." – Bạch Hồ có vẻ vui hơn.
"Con hiểu rồi." – Winner nói qua hơi thở.
Không còn gì để nói, Bạch Hồ lặng lẽ quay người trở về phòng đọc sách.
"Cô sẽ giữ lời hứa chứ?" – Tiếng Winner ở phía sau giữ chân bà lại.
Hơi xoay người lại, Bạch Hồ cười như không cười, đôi mắt sáng lên nhìn về khoảng đất trước mặt Winner.
"Chỗ này nên có một hồ sen. Một hồ sen trắng bên những cánh anh đào hồng. Rất đẹp! Rất đẹp!" – Sau khi cười lớn tiếng đầy đắc ý, Bạch Hồ rời đi, hoàn toàn không có ý trả lời câu hỏi của Winner.
Đến lúc này, Winner mới quay nhìn bóng bà từ phía sau. Bà đang mặc một bộ Yukata trắng. Tấm lưng vì thế càng trở nên mờ ảo xa xăm. Như thật như hư. Cả đời cũng không nắm được.
Có một cảm giác quen thuộc nhấn chìm cô.
Ngày mẹ cô bỏ đi, bóng áo bà cũng trắng loang lổ trong cái nắng gay gắt. Hư ảo như không hề tồn tại. Một ảo ảnh làm người ta khao khát có được nhưng lại không dám chạm tay tới vì sợ sẽ biến tan. Mỏng manh là thế nhưng lại đủ sức đập tan tất cả hạnh phúc mà một đứa trẻ đáng được có.
Trời xuân ấm áp như nụ hôn của tình nhân, ướt át thơm lành nhưng sao Winner thấy toàn thân mình lạnh buốt. Ngồi ngay dưới ánh nắng, cô vòng tay ôm lấy chính mình, đôi mắt tối đen tuyệt vọng nhìn vào khoảng không trước mặt.
*
Những người biết về Bạch Hồ hay nói với nhau thế này: "Điều Bạch Hồ muốn, ông trời cũng không thể không cho." Chính vì thế mà chỉ trong vòng chưa đầy một tuần, một hồ sen đã chễm chệ xuất hiện ngay vị trí mà bà muốn.
Hồ rất trong và rất sâu, sen trắng e ấp từng cụm nhỏ ngay giữa hồ, thỉnh thoảng rung mình trong gió thật mỏng manh. Mặt nước như một tấm gương chân thật phản chiếu bầu trời. Hồ càng sâu lại càng tĩnh lặng.
Cùng với sự ra đời của cái hồ đẹp mơ màng, Kim cũng ngoan ngoãn trở về nhà chuẩn bị quay lại trường học sau kỳ nghỉ Tết. Chẳng ai hiểu vì sao con bé đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như thế. Và cũng chẳng ai rỗi hơi cố tìm ra lí do cho sự thay đổi này. Mọi người đang bận rộn hài lòng khi thấy con bé ngang ngược ngày nào bỗng chốc hiền lành và lễ phép.
Hay ho nhất, không phải chỉ thái độ của Kim thay đổi. Tất cả người làm trong nhà đều trở nên săn đón và niềm nở với Winner hơn. Họ mỉm cười và cúi chào khi thấy cô, thỉnh thoảng nhà bếp làm bánh còn tốt bụng mang lên tận phòng cho cô, quần áo cô đôi khi chưa kịp tự giặt lấy đã thấy sạch sẽ phẳng phiu treo trong tủ.
Winner một chút mảy may cảm động cũng không có. Càng không dư sức cảm thấy coi thường những con người đó. Họ làm gì, nghĩ gì là chuyện của họ. Cô chẳng việc gì phải để trong lòng. Con người ai cũng có một thời để sống và một thời để nghĩ. Việc để làm cô không thiếu, hoàn toàn không có nhã hứng can thiệp vào quá trình trưởng thành trong suy nghĩ của một người. Vì thế mọi săn đón nổi da gà, cô mắt nhắm mắt mở xem như không hay không biết. Có lẽ chính vì vậy mà cô đặc biệt được mọi người ghét.
Nhưng có ghét cô thì tốt nhất cũng chỉ nên để trong lòng, nói ra không khéo rước họa vào thân. Winner bất bại thế nào mọi người mỗi ngày đều được trải nghiệm rõ ràng. Công việc làm ăn được cô giải quyết gọn nhẹ trong tích tắc chỉ bằng cái đầu mà không dùng đến nắm đấm. Đám đàn em bây giờ thậm chí đi đòi nợ tay không. Mặt mũi hiền lành như người trông trẻ.
Mọi người trong nhà đều bắt đầu âm thầm đánh giá lại Winner. Con người luôn lờ đờ, không rõ là không thèm để tâm hay chẳng biết gì trên đời hóa ra không hề đơn giản như họ nghĩ. Những món nợ mà Bạch Hồ tưởng như đã phải cho không vào tay Winner đều hoàn thành một cách xuất sắc.
Thế nhưng bản thân Winner lại không thấy vui chút nào. Mọi người hoàn toàn không thể thấy cô cười. Gương mặt ấy vẫn không cảm xúc nay lại lạnh thêm vài phần. Chẳng ai hiểu rằng băng tuyết trong tim cô đang lan ra.
Có lẽ người duy nhất có thể chịu lạnh và kiên nhẫn ở lại bên cô chỉ có Đăng. Anh vẫn đến tìm cô mỗi khi rảnh rỗi, kéo cô ra ngoài chỉ cho cô thấy những điều tuyệt vời mà cô chưa bao giờ trải nghiệm, đưa cô đến những quán ăn ngon mang không khí ấm áp.
"Em ăn thêm đi!" – Đăng đẩy tô hủ tíu mà Winner có ý định bỏ lại gần cô hơn.
"Em no rồi."
"Em mới ăn có một phần tư tô thôi mà no gì?" – Đăng chau mày.
Chẳng thèm để ý đến anh, Winner mồi một điếu thuốc, thơ thẩn nghịch khói.
"Em biết nạn đói năm 1945 ở Việt Nam không? Người ta khổ lắm ấy, không sướng như em bây giờ đâu. Hồi đó ăn còn không có mà ăn, không có cái để bỏ đi kiểu như em đâu." – Đăng bắt đầu lên lớp.
"Cái năm 1945 đó anh đã ra đời đâu mà nói như đúng rồi thế? Lúc đó mẹ anh cũng chỉ mới là trái trứng trong bụng bà ngoại anh thôi. Anh còn chưa kịp là trứng nữa đấy." – Winner nhất quyết cãi lại.
"Khi đó anh là trái trứng trong bụng một trái trứng. Thông minh bẩm sinh nên biết hết đấy." – Đăng bật tay cái "tách", mặt rất tự mãn.
"Phải rồi! Trứng thông minh! Từ sau này em sẽ gọi anh là Trứng." – Winner bất cười, đầu gật gù ra kiểu không thèm cãi. Vẫn luôn chỉ có Đăng mới có thể làm cô mỉm cười.
Người có thể làm cô khóc trên thế giới này nhiều lắm, nhưng chỉ có anh mới có thể khiến cô dù đang khóc cũng bật cười. Chỉ là, tình cảm của anh, cô biết. Tình cảm của cô, cô giấu. Tương lai của cô, mới nhìn qua chỉ thấy mù mịt. Nhìn kỹ rồi sẽ nhận ra nó tối như đêm đen. Làm sao có thể kéo anh vào đó cùng với cô? Anh xứng đáng có được nhiều hơn như thế.
Người ta cứ nói chỉ cần yêu nhau là đủ. Người ta vẫn mất nhau vì hết yêu. Nhưng có những con người, vì quá yêu thương nên không thể đến được với nhau.
Khi người ta đủ yêu để chỉ nghĩ cho đối phương, khi người ta đủ thương để quên mất bản thân cũng có cảm giác. Họ sẽ chỉ muốn những điều tốt nhất đến với người mình quan tâm. Còn bản thân, ba chữ "sao cũng được" nghe dễ dàng mà cay đắng quá.
"À, anh có cái này cho em." – Đăng sực nhớ ra gì đó, với tay lấy balô bên cạnh mở khóa lấy ra một gói kẹo.
"Em không thích ăn ngọt." – Winner nhăn mặt.
"Kẹo chíp chíp rất ngon. Em ăn là sẽ thích thôi. Không hút thuốc, không cắn lắc nữa nhé. Khi nào mệt mỏi, lấy kẹo ra ăn và gọi cho anh. Em làm được chứ?" – Giọng Đăng rất tha thiết nhưng đôi mắt đang ghì chặt lấy Winner hoàn toàn không có vẻ gì đang thuyết phục. Đây là một quyết định hoàn toàn áp đặt và anh chẳng hề muốn thấy cô lắc đầu.
Và cô cũng không lắc đầu. Một cái gật đầu rất nhẹ nhưng mở ra trong lòng Đăng một niềm vui cuộn trào như cơn song thần không thể dừng lại.