_
Trước cổng trường Đại học Nam Hoa nguy nga hùng vĩ, một chiếc xe taxi cố ý tránh né ống kính của những người đi đường đang chụp ảnh, sau đó phanh gấp gây ra tiếng ma sát cực kì chói tai.
Đường Uông lê từng bước chân như đang giẫm lên mây, xiên xiên vẹo vẹo thân mình đỡ lấy cửa xe để đi xuống.
Tài xế taxi đón cậu từ sân bay về đến đây, chú vẫn luôn để ý đến cậu trai đẹp này, thấy gương mặt trắng bệch càng lẫn thêm vẻ bệnh tật, sau khi giúp Đường Uông dời hành lý xuống xong, không dằn được lòng đoạn lên tiếng hỏi thăm.
"Đi thêm 1km nữa có bệnh viện đấy, chàng trai, con có muốn đi khám không?"
Đường Uông xua tay tỏ ý không cần, đáp lại một câu cảm ơn với chất giọng khàn đặc rồi đóng cửa xe lại.
Cuối hạ, ánh mặt trời đã không còn nắng cháy hừng hực như những ngày giữa hè nữa, nhưng Đường Uông chỉ đứng có một chốc mà đã bắt đầu hoa mắt chóng mặt. Cảm giác đau nhức trên cơ thể còn tê tái hơn những khi còn nhỏ kéo bè lũ đánh nhau, vừa nghĩ đến việc từ cổng trường đến khu ký túc còn những một đoạn nữa, Đường Uông cắn răng cố nhịn, vịn vào tay kéo hành lý rồi khập khiễng lê từng bước.
Mấy gian hàng bán đồ ăn vặt ở cổng trường có kha khá sinh viên đang tụ tập, mùi hương của các món ăn hòa quyện lại làm một càng khiến cho cậu khó chịu hơn thêm.
"Nghe tin gì chưa, Tiết đẹp trai khoa mình độc thân lại rồi đó!"
"Người ta đồn từ thuở nào rồi, nghe nói người yêu cũ của anh ấy ngoại tình, bị bắt gian tại trận, anh ấy buồn suốt mấy hôm không đến lớp luôn mà, lúc uống rượu giải sầu mới lỡ miệng kể cho mấy Liên chi hội trưởng nghe đó."
Đường Uông bỗng chững bước, cậu ngước mắt nhìn đám sinh viên đang đứng trước gian hàng nào đó vẫn còn tiếp tục lê mách không ngừng.
"Tiết đẹp trai vừa ngon, chân vừa dài, lại còn tốt tính, hồi trước bạn cùng phòng của mình vừa mới tham gia Hội sinh viên, anh Tiết đẹp trai đối xử với sinh viên mới dịu dàng kiên nhẫn lắm. Mình nghe phòng bên cạnh đồn rằng người yêu cũ của anh ấy cấu kết với đại gia đấy."
"Khiếp thế, thương anh Tiết đẹp trai ghê, lúc nãy mình có gặp anh ấy trong Hội sinh viên, dù trông tiều tụy nhưng đẹp trai hơn hẳn luôn đó. Haiz, người gì mà không biết trân trọng, có tiền thì sao chứ, Tiết đẹp trai khoa mình tiền đồ rộng mở là chuyện ai cũng công nhận cơ mà!"
"Người đó có phải sinh viên trường chúng ta không, học ở khoa nào á?"
"Tui hóng trên forum, nghe đồn là khoa tiếng Đức nè, khôi ngô đáng yêu thế này chả phải gu đại gia nhiều tiền thích thì chứ là gì."
"Có ảnh không ấy??"
Ngón tay đang nắm lấy bọc tay kéo vali siết lại thật chặt, phần nhựa bọc dưới ngón tay bị lõm rõ vào trong, Đường Uông cắn bờ môi khô khốc tái nhợt của mình đến rướm máu, cậu sa sầm mặt, bên tai vẫn còn quanh quẩn tiếng bàn luận của đám sinh viên đứng cách đó không xa.
Phẫn nộ phút chốc lan tràn khắp cơ thể cậu, khiến Đường Uông nhất thời quên đi cơn khó chịu trong người, cậu giận đùng đùng kéo vali đi đến tòa nhà ký túc xá dành cho sinh viên, dáng vẻ suy yếu mỏi mệt vừa nãy đã biến mất đâu không còn.
Nửa tiếng đồng hồ sau, trên forum của Đại học Nam Hoa lại có thêm một bài viết kể về chuyện tình từ tình nhân trở mặt thành thù, tát vả nhau ngay trước mặt quần chúng, số bình luận chớp mắt đã vượt hơn mười trang.
Ngay lúc này, Đường Uông – một trong những nhân vật chính của bài viết nọ đã an vị trên giường trong phòng ký túc, áo ngoài bị quăng phắt sang bên, cậu chỉ mặc độc một chiếc áo thun rộng thùng thình, làn da ở phần eo đầy vết xanh đỏ, còn thấp thoáng thấy được dấu tay lờ mờ ở bên hông.
Một tuần trước, Đường Uông tình cờ bắt gặp bạn trai quen được nửa năm của mình – Tiết Hoằng Bác – đang hôn môi với một cô gái xinh đẹp khi đi đến quán cafe cùng gia đình.
Đường Uông buồn rầu hết cả đêm, ngày hôm sau, cậu dứt khoát nhắn tin chia tay với tên Tiết Hoằng Bác nọ, trùng hợp thay, phía trường học cũng vừa gửi tiền học bổng đến cho cậu, thế là Đường Uông thu dọn hành lý, nhân lúc visa còn chưa hết hạn, lập tức xách vali đi du lịch nước ngoài để giải sầu.
Ai mà ngờ sau một tuần đi chơi về, cậu nhịn nhục cái cảm giác đau mông chỉ để ngồi mười mấy tiếng trên máy bay, vừa về đến trường, còn chưa kịp đặt chân đến cổng thì lại hay tin mình ngoại tình???
"Ngoại tình? Còn tiều tụy hốc hác á?" Đường Uông thẳng tay xé hết mấy quyển sách mà tên đểu cáng kia tặng cho bõ tức, đồng thời xỉ vả gã, "Cặn bã, chết mẹ đi cho bố!"
Quyển sách mỏng dính cam chịu số phận bị xé rách như tươm, Đường Uông thầm nghĩ, chờ cậu nghỉ ngơi dưỡng sức đủ thì chắc chắn sẽ đi đấm cho cái tên khốn nạn kia một trận ra trò, sau đó mê mang chìm vào giấc ngủ trong trạng thái mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Trong mơ, dường như cậu lại quay về đêm ngày hôm qua, dưới ánh đèn mờ ảo của hộp đêm, cậu nhìn thấy người đàn ông nọ, đôi mắt sâu lắng, sống mũi cao thẳng cùng với đường cong của cơ bắp dưới lớp quần áo kia đã hoàn toàn hấp dẫn Đường Uông đang ngà men say.
Hương hoa hồng vấn vít trong căn phòng làm cho bầu không khí giữa hai người trở nên ám muội và nhớp nháp, cậu còn nhớ rõ hơi thở nóng bỏng của người nọ phả lên hõm cổ mình và cảm giác run rẩy từng cơn khi đôi bàn tay thô ráp đó lang thang trên da thịt cậu.
Đường Uông như con thuyền Kayak hỏng hóc lênh đênh trên biển cả, chỉ cần một cơn sóng ập tới cũng đủ làm cho cậu ướt át run rẩy, cậu không biết mình đã giãy giụa trong bao lâu, cuối cùng vẫn bị sóng vỗ tàn tạ, trôi dạt vào bờ.
Lúc tỉnh lại, nắng mai trong lành rải rác ngoài cửa sổ, Đường Uông rề rà nhìn điện thoại, chợt nhận ra rằng thì ra mình đã ngủ một giấc đến tận sáng ngày hôm sau.
Tiếng thầm thì khe khẽ của người đàn ông trong giấc mơ khiến Đường Uông bất giác đưa tay lên sờ vành tai của mình.
Mặc dù cậu và tên khốn kia quen nhau hơn nửa năm, nhưng vì một số lý do mà hai người vẫn chưa có tiếp xúc thân mật về thể xác với nhau. Cái ngày gặp được người đàn ông xa lạ kia và cùng người đó phát sinh quan hệ chính là lần đầu tiên của cậu, mặc dù xong việc phải nói là đau nhức nhối, cơ mà sướng cũng khỏi phải bàn. Đường Uông xoa eo, thầm nghĩ tạm thời hôm nay chưa thể tẩn tên khốn kia một trận ra trò được rồi.
Mới sáng ra mà chuông nhắc nhở điện thoại đã vang lên inh ỏi, Đường Uông liếc mắt nhìn, toàn là tin nhắn bạn bè hỏi thăm để nhiều chuyện.
Cậu nhấn vào một đường link trong đó, bài viết gây sốt trên forum trường kể lể dạt dào cảm xúc, cực kì chi tiết về cảnh chia tay của cậu và Tiết Hoằng Bác, lướt xuống dưới xem, bình luận mắng chửi cậu phải nói là nhiều vô số kể.
Đường Uông là người đam mê cái đẹp, lúc đầu cậu chấp nhận Tiết Hoằng Bác theo đuổi mình, trừ lý do gã chu đáo với cậu ra, nửa nguyên nhân còn lại cũng là vì gương mặt của gã. Cuối cùng giờ đây cậu cũng đã hiểu cảm giác khi theo đuổi thú vui trên thể xác còn đáng tin hơn cả yêu đương với trai đẹp rồi.
Quen nhau nửa năm trời, Đường Uông nào hay biết bộ mặt thật của dòng khốn nạn ra vẻ đạo mạo Tiết Hoằng Bác. Dù cho eo có mỏi, lưng có đau đi nữa, thì hôm nay cậu cũng phải đi đấm cái tên Tiết Hoằng Bác mang tiếng đẹp trai nhất khoa, tình sâu nghĩa nặng đi bịa đặt phao tin thất thiệt, nào là chia tay mà vẫn giữ thể diện cho tình cũ, dù lòng đau như cắt nhưng chỉ đành gặm nhấm nỗi buồn một mình kia cho kì được mới thôi.
Vì để đánh bại 7749 tên Tiết khốn nạn, Đường Uông lết cái thân tàn chậm chạp đến gặp huấn luyện viên tư nhân của phòng tập thể hình.
Cách 200m của trường Nam Hoa có một phòng tập, vào giờ này cũng chẳng có mấy ai dậy sớm để tập thể dục, lúc Đường Uông đến, bên trong cũng chỉ mới lác đác vài bóng người.
Huấn luyện viên của cậu có vẻ đẹp trông cũng thích mắt thích tai, chẳng những thế năng lực chuyên môn cũng rất giỏi. Huấn luyện viên giúp cậu tập luyện xoa bóp suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng phần eo của Đường Uông cũng đã đỡ nhức mỏi đi ít nhiều, cậu ngập tràn tự tin quyết định đi tìm Tiết khốn nạn để giao lưu quyền cước.
Phòng tập thể hình ở lầu 4, thang máy đi với tốc độ rất nhanh, chỉ vỏn vẹn vài giây là đã lên đến ngay.
"Ngài Châu, ngài có cần tôi đẩy ngài vào không?"
"Không."
Giọng nói đầy vẻ ân cần của thanh niên trẻ cùng với tiếng mở cửa thang máy vọng vào trong tai, ngay sau đó, câu từ chối lạnh lùng đầy xa cách vang lên khiến cho Đường Uông bất chợt nhớ lại đoạn ký ức nào đó của đêm nọ.
Dù cho đối phương có ngồi xe lăn, đôi chân dài kia vẫn chẳng thể làm người ta phớt lờ đi được, lúc cậu ngồi lên chân của anh, cảm giác thít chặt ấy khiến cho Đường Uông đương cơn mơ màng đã lầm tưởng rằng đối phương có thể đi đứng một cách bình thường.
"Không vào à?"
Chất giọng trầm lắng quyến rũ của người đàn ông lại vang lên, đồng thời kéo Đường Uông trở về từ suy nghĩ đã chu du về phương xa. Cậu nhìn ngón tay hiện rõ các đốt xương đè lên chiếc nút bạc lạnh thấu, cánh tay dưới lớp áo vẫn rắn chắc mạnh mẽ như lần gặp đầu tiên, nhìn lên trên cánh tay, chính là gương mặt điển trai khiến cho Đường Uông mỗi lần nhớ lại đều phải đỏ mặt tía tai, lòng đánh trống ngực.
Tình cờ gặp phải đối tượng tình một đêm của mình thì nên nói gì đây?
Đường Uông ngây ngẩn ngắm nhìn gương mặt của người nọ, khác với vẻ ngoài ôn hòa như lần gặp đầu tiên, hôm nay anh vuốt tóc lộ trán, mày kiếm mắt sao, ánh nhìn quét đến đâu cũng đều lạnh giá sắc lẹm, là hiện thân của bậc bề trên dù có ngồi xe lăn thì vẫn tràn ngập tính công kích khiến cho kẻ khác phải run sợ.
Nếu không phải cậu nhận ra nốt ruồi màu đen cực khó thấy trên ngón trỏ của anh, thì có lẽ Đường Uông đã nghĩ rằng mình gặp được anh em song sinh của đối tượng tình một đêm của mình mất rồi.
Bất kể đối phương là người hoà nhã hay lạnh lùng, Đường Uông chỉ thèm khát mỗi gương mặt điển trai của anh, phần eo vốn đã được huấn luyện viên chữa khỏi lại bắt đầu âm ỉ cơn đau, tựa như đang nhắc nhở cậu về cái đêm điên cuồng đó vậy, nhưng không thể phủ nhận rằng, đàn ông không trầm mê sắc dục và luôn mang lại cảm giác xa cách sẽ càng khiến con người ta thấy rung động nhiều hơn.
"Add WeChat không?" Đường Uông nhìn chăm chăm vào cổ áo cài khuy đến nút cuối cùng của anh, buột miệng tuôn ra một câu.
Cậu vừa dứt lời, thanh niên trẻ mặc âu phục luôn lặng lẽ làm nền lập tức trố mắt, đôi ngươi sau tròng kính lồi ra hệt như cá vàng.
"Tôi cứ nghĩ cậu không muốn gặp tôi." Dưới cái nhìn đầy ngạc nhiên của người mặc âu phục, người đàn ông lấy điện thoại của mình ra để thêm bạn với cậu.
Đường Uông ngượng ngùng gãi đầu, hôm đó tỉnh dậy không thấy anh đâu, mà cậu còn phải đi cho kịp chuyến bay, thế nên mới vội vã bỏ chạy.
"Thế gặp lại sau." Add WeChat xong, người đàn ông nọ lại đưa cho Đường Uông một tấm danh thiếp, điều khiển xe lăn xoay người lại, để lại một bóng lưng đầy tiêu sái cùng với tiếng giới thiệu của người mặc âu phục.
Đến khi vào trong thang máy, Đường Uông mới nhìn tấm danh thiếp màu đen chữ trắng trong tay, bên trên nó chỉ in tên người và một dãy số điện thoại.
"Người này cứ quái quái thế nào ấy nhỉ." Ngồi xe lăn mà lại đến phòng tập thể hình, cậu nhớ phòng tập này làm gì cao cấp đến nỗi có phòng vật lý trị liệu.
Đường Uông lẩm bẩm trong miệng, đổi tên ghi chú trong WeChat của đối phương thành tên thật, cậu tiện tay click vào Moments của anh xem, nhưng cũng chỉ thấy một bức ảnh chụp bàn tay cầm trà sữa, thời gian đăng hiển thị vào ba năm trước.
Hãng trà sữa này là một trong những nhãn hiệu cậu thích uống, Đường Uông hiếu kỳ muốn nhấn vào xem, nhưng tại khoảnh khắc ngón tay đặt lên màn hình, điện thoại lại chợt rung lên vì tin nhắn tới.
[Châu Giang Hành: Đêm nay hẹn không?]
__