Dịch: Mẫn Mẫn.
Về đến nhà, ba người gặp cô hàng xóm ở thang máy dưới lầu. Đối phương ôm một bó hoa, tay thì đẩy xe mua sắm [1], trông giống như vừa đi siêu thị về.
"Tiểu Đường dẫn chồng về nhà ăn cơm à con?" Cô hàng xóm cười tít mắt đánh giá Châu Giang Hành, trong mắt tỏ rõ sự hài lòng.
"Tiểu Đường nè, chồng con có anh chị em ruột nào không? Con trai cô lớn hơn con một tuổi, còn đang độc thân đấy." Vừa nghĩ đến thằng con chỉ biết vùi đầu vào công việc của mình, lòng cô lại sốt ruột không thôi.
"Thằng bé là con một chị ạ, lần trước chị bảo vừa có mối xem mắt cho con trai mà, xem mắt không thành công sao?" Dụ Doãn tiếp lời cô hàng xóm, hai người bắt đầu trò chuyện với nhau.
Đường Uông lặng im đứng bên cạnh anh, huých khuỷu tay vào người Châu Giang Hành.
"Sao ba nhỏ biết anh không có anh chị em vậy?"
"Chỉ là cái cớ để từ chối khéo thôi mà em." Châu Giang Hành thuận theo bắt lấy cánh tay cậu, còn xoa nắn cánh tay đầy thịt một hồi, xúc cảm mềm mại, sờ rất sướng tay.
Lúc mọi người về tới nhà, ba lớn đang tất bật trong bếp, Châu Giang Hành đổi giày, rửa tay, xắn ống tay áo xong xuôi thì cũng đi vào giúp đỡ, còn Đường Uông thì bị ba nhỏ lôi đi cân ký.
"Đường Đường, con ăn uống tiết chế chút đi, béo quá không tốt cho em bé đâu." Mới vài hôm không gặp mà Dụ Doãn lại thấy con trai mình tròn lên trông thấy.
Bây giờ Đường Uông rất ít khi ốm nghén, ăn uống phải gọi là ngon miệng, mỗi bữa ăn cậu thường ăn những hai chén cơm, lại còn không vận động nhiều, ngày nào cũng hốc đồ ăn vặt lẫn trái cây dinh dưỡng, dù có thuộc tạng người khó tăng cân thì cũng có ngày bị "ngải heo quật" thôi.
Cho đến buổi tối, sau khi Đường Uông ăn hết chén cơm thứ hai, cậu tận mắt chứng kiến Châu Giang Hành bị ba nhỏ gọi vào trong thư phòng.
Mười phút sau, cuối cùng Châu Giang Hành cũng được thả, lúc này Đường Uông đã ăn xong, Đường Bình Chiêm thấy anh mang đồ ngủ sang nên bèn hỏi ý.
"Nếu ngày mai không bận gì thì ngủ lại đây một đêm đi, sáng mai ba làm bữa sáng cho hai đứa ăn." Hạng mục mà chú dẫn dắt đang tiến triển theo chiều hướng tích cực, thời gian cũng không quá vội vàng, lâu rồi chưa được gặp con trai nên Đường Bình Chiêm cũng thấy nhớ.
Vì đã có kinh nghiệm ngủ cùng nhau, Đường Uông không cảm thấy lo lắng nữa, nghe vậy liền đồng ý rồi kéo Châu Giang Hành vào phòng ngủ.
Khóa kín cửa xong, Đường Uông tò mò hỏi anh: "Ba nhỏ nói gì với anh vậy?"
Châu Giang Hành chỉ biết thở dài, nhéo đống thịt mềm trên mặt cậu: "Ba nhỏ bảo anh chăm em tốt quá, sau này phải ăn uống tiết chế lại."
"..." Được rồi, cậu ăn ít lại là được chứ gì.
Hai người ở trong phòng hăng say thảo luận biện pháp ăn uống tiết chế, bỗng Đường Uông nghe thấy Đường Bình Chiêm ở bên ngoài gọi mình, cậu mới mở cửa ló đầu ra xem.
"Ba nghe sinh viên ba nói, forum trường con đang đồn đãi gì về con đúng không?" Đường Bình Chiêm rất ít khi chú ý đến những tin đồn trong trường học, nếu chẳng phải do sinh viên lén lút bàn tán thì thật lòng chú cũng chẳng hay biết.
"Forum trường con là như vậy đó ba, toàn bịa đặt vô căn cứ thôi, đã giải quyết êm xuôi hết rồi ạ." Đường Uông không muốn chú biết những tin đồn thất thiệt liên quan tới mình, giải thích xong liền trốn lại về phòng để lướt forum trường.
Lần trước Châu Giang Hành tìm người hack forum mấy hôm, bài viết trên trang bây giờ đa số đã trở lại bình thường, có người còn sợ vô cớ đắc tội người khác nên không dám tung tin đồn nhảm.
Lúc lướt forum, khóe mắt Đường Uông vẫn liếc sang nhìn Châu Giang Hành, người nọ đang cầm điện thoại, ngón tay đánh chữ cực nhanh, cậu xáp tới xem trộm thì Châu Giang Hành thình lình giấu đi, nhưng Đường Uông vẫn thấy được ghi chú hội thoại là "A". Sau ngày hôm đó, cậu đã tìm cơ hội để hỏi anh về chuyện forum, lúc ấy Châu Giang Hành cũng thừa nhận, Đường Uông cũng biết mọi chuyện đều do hacker nước ngoài tên lão A này làm nên.
"Anh đừng tìm người hack forum nữa, Liêu Nguyên Tân bảo nhà trường chuẩn bị bắt tay vào điều tra rồi đấy."
"Anh tìm đối phương hỏi chút việc thôi." Thấy Đường Uông đã xem hết toàn bộ, anh cũng không tiếp tục giấu giếm, "Lúc vợ mang thai, lão A từng nghiên cứu thực đơn món ăn, có vài món dù ăn nhiều cũng không tăng cân, anh đang tìm anh ta xin thực đơn."
"... Làm phiền anh rồi."
Màn đêm dần dần buông xuống, gió mát thổi vào phòng đem đến cảm giác sảng khoái hơn cả bật điều hòa hay quạt điện. Vì mẫn cảm với nhiệt độ nên Đường Uông chọn nằm bên trong. Lần này ngủ chung với anh, cậu nhận thấy mình có tiến bộ hơn, ít nhất thì không còn căng thẳng như lần trước, trái lại còn khá phấn khởi nữa.
Khi ở nhà, Đường Uông thường bắt gặp Châu Giang Hành mặc đồ ngủ, nhưng ngủ cùng Châu Giang Hành mặc đồ ngủ thì lại là lần đầu tiên. Chả biết chất vải bộ quần áo này là gì, sờ vào chỉ thấy mát lạnh trơn bóng rất sướng tay, ngón út Đường Uông móc lấy cánh tay Châu Giang Hành không buông.
"Đừng nghịch nữa Đường Đường, cũng trễ rồi, ngủ đi em." Anh xoay người, mặt đối mặt với cậu.
Đường Uông lập tức rụt tay về, nương theo ánh trăng, cậu si mê nhìn Châu Giang Hành, tầm mắt không kiềm được dừng trên cánh môi anh. Ngửi thấy mùi thuốc Đông y hòa lẫn với hương sữa tắm, Đường Uông bất giác chui vào lòng anh rồi dụi lấy dụi để.
"Tôi hơi lạnh." Ỷ vào việc Châu Giang Hành đang nhắm mắt, Đường Uông nhanh nhảu nói dối.
Sau khi người ta ôm vào lòng, cậu lại giả vờ không biết gì, tiếp tục dụi vào lòng anh, cánh tay Châu Giang Hành ôm chặt vòng eo cậu, chẳng biết là cố ý hay vô tình mà ngón tay Châu Giang Hành thọc trúng hõm eo đối phương. Đường Uông bị chọc trúng chỗ mẫn cảm nên run lên mấy lần như điện giật.
Lần này Đường Uông nghiêm chỉnh hơn, ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ, mong rằng trong giấc mơ, Châu Giang Hành sẽ mặc cho cậu thích làm gì anh thì làm.
Ngày hôm sau, Châu Giang Hành bị Đường Uông sờ đến độ tỉnh giấc, đôi bàn tay cậu châm lửa khắp người anh, thế mà ai đó lại vùi đầu lòng mình, chẳng chịu lộ mặt ra ngoài.
"Đường Đường?" Châu Giang Hành hoài nghi Đường Đường đang giả vờ ngủ để "hành hung" anh.
Nếu là giả vờ ngủ thật, chỉ cần mình gọi một tiếng thì chắc chắn cậu sẽ xấu hổ nằm im, nhưng sau khi Châu Giang Hành cất lời, tay Đường Đường vẫn sờ đi lung tung, cuối cùng anh chỉ biết bất lực chịu thua.
Nhéo nhẹ lỗ tai mềm mại của Đường Uông xem như trừng phạt xong, Châu Giang Hành đẩy hai tay cậu ra, rời giường đi tắm nước lạnh.
Không còn người thật để sờ soạng, Đường Uông choàng tỉnh khỏi cơn mơ, thấy vị trí bên cạnh trống không, cậu chớp mắt rồi hồi tưởng lại giấc mơ ban nãy. Trong mơ, Châu Giang Hành mặc áo ngủ, từ từ cởi hết cúc áo trước mặt Đường Uông, cơ bụng của anh là thứ mà cậu thèm thuồng bấy lâu, tay Đường Uông sờ lấy sờ để, sờ mó kiểu gì đánh thức bản thân luôn.
"Sao lại dậy sớm thế không biết?" Đường Uông rù rì một câu, cậu còn đang định tranh thủ lúc anh đang say giấc, tranh thủ sờ mó tiếp mà.
Đường Uông ôm tâm trạng thất vọng tràn trề định ngủ thêm chốc lát, khoảnh khắc nhắm hai mắt lại, cậu đột nhiên nhận ra gì đó, hai tai tức thì đỏ như gấc. Cậu nghe thấy có tiếng nước chảy trong phòng tắm, mới sáng bảnh mắt, tại sao Châu Giang Hành lại đi tắm?
Đầu óc Đường Uông bắt đầu phiêu dạt theo hướng không lành mạnh, nghe thấy có tiếng mở cửa, cậu lập tức rút về trong chăn.
Châu Giang Hành từ phòng tắm đi ra, trên người còn mang theo hơi lạnh, Đường Uông chẳng cảm nhận được độ ấm nào, càng khẳng định suy đoán của mình hơn.
Tiếng đóng cửa vang lên, cơn buồn ngủ của cậu cũng bay biến, điện thoại đặt bên gối khẽ rung, vừa hay Đường Uông đang cần người giúp mình phân tán lực chú ý, thế là hớt hải lôi điện thoại theo vào trong chăn.
Có người gửi lời mời kết bạn với cậu, ghi chú là "Lục Dịch Đình".
Ai vậy nhỉ? Đường Uông đăm đăm nhìn cái tên nọ, ba giây sau liền nhớ ra ngay, ngoài bạn trai của Từ Văn ra thì còn ai vào đây nữa.
Cậu nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn chấp nhận yêu cầu kết bạn của đối phương.
[Lục Dịch Đình: Anh rảnh không? Có thể gặp mặt nói chuyện chứ?]
[Tiệm chè: Hiện tại đang ở nhà dưỡng bệnh nên không thể ra ngoài, cậu có việc gì cứ nhắn thẳng với tôi đi.]
Điểm giao nhau của cậu và Lục Dịch Đình chỉ có mỗi Từ Văn, Đường Uông sợ ra ngoài gặp đối phương lại phải chạm mặt hắn. Đường Uông ngỡ rằng Lục Dịch Đình sẽ hỏi quan hệ giữa cậu và Từ Văn là như thế nào, lại không ngờ điện thoại bỗng rung lên liên tục, đều là thông báo tin nhắn Lục Dịch Đình mắng chửi Từ Văn.
[Lục Dịch Đình: May mà anh không thích gã, ánh mắt rất tinh tường, nhìn thôi cũng biết bạn trai anh tốt hơn Từ Văn gấp bội rồi.]
Cuối cùng Lục Dịch Đình còn đúc ra kết luận, cậu chắc chắn sẽ banh mắt ra mà tìm cho kỹ người bạn trai tiếp theo.
Lúc Châu Giang Hành vào phòng, anh bắt gặp Đường Uông đang ngồi tựa người vào đầu giường, tay thì cầm điện thoại, trông nét mặt còn nghiêm túc hơn cả lúc học hành.
"Đường Đường? Dậy ăn cơm thôi em?" Châu Giang Hành đóng cửa sổ lại, bên ngoài đang tăng nhiệt độ, không khí nóng đều chui lọt hết vào phòng.
"Vâng." Đường Uông cầm điện thoại vào phòng tắm, vừa vệ sinh cá nhân vừa đọc.
Tính cách dám yêu dám hận này của Lục Dịch Đình khiến Đường Uông vô cùng tán thưởng, lần đầu gặp mặt cũng có ấn tượng rất tốt, chẳng mấy chốc Đường Uông cũng thân quen với đối phương.
Hóa ra vào một lần ra ngoài mua đồ, điện thoại của Lục Dịch Đình đột nhiên hỏng, thời điểm ấy Từ Văn đã đứng ra giúp đỡ cậu chàng. Lục Dịch Đình xin phương thức liên lạc của hắn để tiện bề trả lại tiền, còn mời đối phương đi ăn tỏ lòng biết ơn, qua lại nhiều lần tự khắc thân quen. Lục Dịch Đình thích con trai, vốn cũng có thiện cảm với Từ Văn, qua nhiều lần tiếp xúc thì quyết định tỏ tình với hắn.
Chẳng ai ngờ rằng khoảng thời gian đó Từ Văn đang theo đuổi Đường Uông, sau khi biết Đường Uông có bạn trai, hắn bực tức không thôi, được Lục Dịch Đình tỏ tình là đồng ý ngay tắp lự.
Nên là Lục Dịch Đình cứ ngỡ cả hai đều thích nhau, nhưng vào cái hôm cùng ăn cơm ấy, cậu chàng tình cờ nghe được đối thoại giữa Đường Uông và Từ Văn, lúc này mới biết rằng Từ Văn nghĩ mình đến với hắn là vì tiền nên đâm ra rất khinh thường cậu. Sau ngày hôm đó, cậu tìm sinh viên ở trường hắn để hỏi thăm, cuối cùng mới biết hóa ra tình cảm mình đã bị chó táp sạch.
Đường Uông an ủi cậu chàng, còn lôi chuyện mình đã gặp phải Tiết cặn bã ra sao kể cho Lục Dịch Đình nghe, phải biết rằng khi cảm thấy mình xui xẻo nhưng lại có người xui xẻo hơn thì tâm trạng sẽ thư thái hơn đôi chút.
[Tiệm chè: Ai mà chả phải gặp mấy tên đểu cáng, cậu xem, tôi vừa thoát một gã thì tìm được bạn trai hiện tại ngay, chắc chắn sau này cậu cũng sẽ tìm được thôi.]
Đường Uông trả lời tin nhắn xong, bỗng có cảm giác một luồng khí nóng phả thẳng lên cổ mình, cậu nghệch đầu nhìn, ba lớn và Châu Giang Hành đều đang đứng sau lưng Đường Uông.
"Ăn cơm đừng chơi điện thoại." Đường Bình Chiêm vẫn giữ thái độ nghiêm nghị như mọi khi, dặn dò xong xuôi bèn vào trong bếp chuẩn bị thêm một phần cháo khác.
"Hai người thấy hết rồi à?" Đường Uông thì thầm hỏi Châu Giang Hành.
"Anh đọc hết rồi, còn ba lớn thì không nhìn rõ đâu." Châu Giang Hành cực kì khoái chí với cái câu "Bạn trai tôi" của Đường Uông, vì chuyện này mà còn len lén nhét cho cậu nửa gói ô mai sấy.
"Hôm nay chỉ giảm một nửa, sau này từ từ giảm bớt lại."
Đường Uông gật đầu lia lịa, tiếp tục nhắn tin với Lục Dịch Đình.
"Ba đi đưa cơm sáng cho ba nhỏ đây." Đường Bình Chiêm xách hộp cơm giữ nhiệt, cầm theo sữa đậu đã làm nóng rồi đi ra ngoài.
"Rạng sáng ba nhỏ nhận được cuộc gọi của bệnh viện, đã đi từ sớm rồi." Chẳng cần Đường Uông hỏi, Châu Giang Hành đã chủ động giải thích với cậu.
[Lục Dịch Đình: Tối nay tôi sẽ đi bar ngắm trai đẹp.]
[Lục Dịch Đình: Bạn tôi nói MIU bar ở đường Hòa Trường nhiều trai đẹp lắm!]
Lúc trả lời tin nhắn, tay Đường Uông có hơi run, sao cậu có cảm giác hành động sau khi chia tay đi bar ngắm trai cứ như từng xuất hiện ở đâu đó vậy nhỉ?
[Tiệm chè: Có gì uống ít rượu thôi, rượu vào dễ hỏng việc.]
[Lục Dịch Đình: Không sao, có anh khóa trên đi với tôi, anh ấy đô mạnh lắm, hứa với tôi nếu tôi uống say thì sẽ đưa tôi về nhà an toàn.]
[Tiệm chè: Thế thì được, ngắm trai thỏa thích đi nhé.]
[Lục Dịch Đình: Ngắm thì ngắm thế, nhưng họ có bảnh bao bằng bạn trai anh đâu, ngày hôm đó dù chỉ lướt qua một giây nhưng tôi vẫn có ấn tượng rất mạnh, đúng là "hàng xịn" mà!]
[Tiệm chè: Chứ còn gì nữa.]
"Đường Đường, bạn trai em là ai thế?"
"Châu Giang..." Đường Uông khựng gấp, từ từ ngẩng mặt lên.
Châu Giang Hành tựa gần cậu, anh lấy tay chống đầu, nghiêng đầu nhìn Đường Uông rồi chớp mắt.
"Châu Giang gì cơ?"
"Châu Giang bất lực!" Bị ép tới bước đường cùng, Đường Uông buột miệng thốt lên mà chẳng buồn suy nghĩ.
(Hành trong tên công là 行 - phiên âm là "xíng". Ghép thêm chữ không (不) vào thì sẽ thành 不行 (không được). Đàn ông mà "không được" thì là "bất lực" nhó =)))) Quá trời quá đất cái nách thâm)
__
Lời tác giả:
Đường Uông: Đừng ép tôi.
Châu Giang Hành: Ha.
__
[1] Xe mua sắm: