19h30, cô chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, nhưng hắn không về.
20h, cô chuẩn bị cho hắn nước tắm, nhưng hắn không về.
23h, cô chuẩn bị âu phục cho hắn vào ngày mai, nhưng hắn không về.
23h59, cô nhìn bàn cơm đã nguội lạnh, và cả sự trống vắng trong nhà.
Ngoài cửa đột ngột có tiếng động, 0h cuối cùng hắn cũng về nhà.
Trước khi kết hôn, cô đã ra lệnh cho anh, mỗi ngày đều phải về nhà trước nửa đêm. Vì vậy, đêm nào hắn cũng về nhà vào phút cuối cùng, không chậm một giây.
Đồng Khiết tiến lên, giúp hắn cởi áo ngoài như thường lệ: “Đồ ăn em đã nấu xong rồi, để em hâm nóng cho anh.”
Theo điều mục của hợp đồng, Mạc Thiệu Khiêm cúi người hôn cô, vẻ mặt hắn vẫn lãnh đạm như cũ.
“Ngày nào cô cũng làm bộ làm tịch như này không thấy mệt sao? Ngày nào cũng làm mấy món này, biết rõ là tôi sẽ không ăn.”
Sau đó, hắn lấy từ trong túi ra một chiếc hộp rồi ném cho cô.
“Của cô đây, món quà kỉ niệm 3 năm ngày cưới mà cô đã yêu cầu.”
“Ngày hôm kia.” Đồng Khiết nói.
“Cái gì?”
“Kỉ niệm ngày cưới là ngày hôm kia.”
Năm nào hắn cũng mua quà tặng cô như đã thoả thuận trong hợp đồng. Nhưng năm nào hắn cũng phạm lỗi sai, và còn…
Mỗi lần tặng quà, đều là những thứ mà cô không thích.
Trớ trêu thay, người trong lòng hắn lại là Đồng Tinh Nguyệt.
Mặc dù hắn và cô đã kết hôn, nhưng hắn vẫn muốn nhắc nhở cô bằng nhiều cách khác nhau rằng: Đồng Khiết, không biết cô đã dùng phương pháp hèn hạ nào để có được cuộc hôn nhân này. Tôi sẽ chấp nhận tất cả yêu cầu của cô, nhưng tôi sẽ không yêu cô, thậm chí là ghét.
Có lẽ 3 năm qua cô đã chịu đựng quá nhiều tổn thương, Đồng Khiết phát hiện sự khoan dung của cô cao đến mức khiến bản thân kinh ngạc. Cô cất món quà đi, cố gắng cười một cách gượng gạo: “Em rất thích món quà này, nào lại đây cho anh xem quà mà em đã chuẩn bị.”
Mạc Thiệu Khiêm định nói không, nhưng Đồng Khiết lại nói tiếp và kiên quyết: “Em để nó trên bàn, và chắc chắn anh sẽ thích nó.”
Mạc Thiệu Khiêm cau mày, chậm rãi đi đến bàn ăn, nhưng chỉ thấy một…
Thoả thuận ly hôn?
“Mạch Thiệu Khiêm, kỉ niệm ba năm ngày cưới vui vẻ.” Đồng Khiết đứng sau lưng hắn, từng từ từng chữ: “Chúng ta ly hôn đi.”
Mạc Thiệu Khiêm trong mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn: “Cô lại muốn chơi trò gì? Tôi không có thời gian chơi cùng cô.”
“Đi tìm Đồng Tinh Nguyệt đi, từ giờ trở đi, anh được tự do rồi.”
Ba năm trước, Đồng Tinh Nguyệt mắc bệnh bạch cầu và cần được ghép tủy gấp. Là em gái cùng cha khác mẹ, tuỷ của cô sẽ là một lựa chọn hoàn hảo nên Mạc Thiếu Khiêm đã đến cầu xin cô.
Cậu cả Mạc Thiệu Khiêm chưa bao giờ cúi đầu bất kì ai, nhưng vì Đồng Tinh Nguyệt mà đến cầu xin Đồng Khiết.
Khi đó, nhìn thấy Mạc Thiệu Khiêm như thế, mắt cô bất giác đỏ lên, và cô đã đưa ra một điều kiện trao đổi.
Cô có thể hiến, nhưng Mạc Thiệu Khiêm phải cưới cô.
Cô nói: “Sau khi chúng ta kết hôn, anh phải yêu tôi, thương tôi. Dù bận rộn thế nào cũng phải về nhà trước 0h, hôn tôi một lần mỗi ngày và tặng quà vào kỉ niệm ngày cưới. Chúng ta phải như vậy cả đời.”
Cô chỉ nói về những hình dung trong tưởng tượng mà thôi. Nhưng cô không hề nghĩ rằng hắn có thể vì Đồng Tinh Nguyệt mà làm đến bước này.
Hắn im lặng vài giây rồi nói: “Được.”
Hắn ngẩng đầu, trong mắt hằn lên tia máu do phải thức đêm chăm sóc Đồng Tinh Nguyệt mấy ngày nay. “Cô còn muốn gì nữa không? Nhanh nhất có thể, Tinh Nguyệt không thể đợi thêm nữa.”
Khi đó, Đồng Khiết nhìn hắn nhưng không nói một lời nào.
Cô rõ ràng đã có được hắn, nhưng dường như cũng đã mất tất cả.