Đầu rất đau, như thể bị ai đó bóp mạnh đến nỗi sắp nứt ra.
Hắn mở mắt ra, thấy mình đang đứng trước một cánh cửa, tay cầm chìa khóa, nhắm vào lỗ khóa tra vào.
Đây là đâu?
Mạc Thiệu Khiêm lắc lắc đầu, sau đó một mảng ký ức lớn tràn vào trong đầu hắn, khiến nó như sưng lên vì đau.
Hắn nhớ ra rồi…
Chất lượng giấc ngủ của hắn giảm sút, cộng với việc liên tục tăng ca khiến hắn như người thất thần, đang đi trên đường thì bị một chiếc ô tô chạy quá tốc độ đâm phải.
Và khi hắn mở mắt ra, chính là khung cảnh hiện tại.
Mạc Thiệu Khiêm cẩn thận nhìn cánh cửa trước mặt, đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc.
Hắn kinh ngạc nhìn lên số nhà.
Đây là... nhà của hắn và Đồng Khiết.
Suy nghĩ của Mạc Thiệu Khiêm đang rất rối, bây giờ trên người hắn không có bất kì vết thương nào, cũng không cảm thấy đau.
Vậy là hắn đã chết rồi?
Đây là thiên đường?
Hắn quyết định xem xét tình hình trước, mở cửa bằng chìa khóa đi vào.
Một bóng người xuất hiện ở cửa.
Đồng Khiết?
Đồng Khiết tiến lên giúp hắn cởi áo khoác, "Cơm nước đã chuẩn bị xong, em đi hâm nóng cho anh."
Hình như hắn đã gặp cảnh này ở đâu rồi.
Giống hệt như cái đêm ký đơn ly hôn.
Mạc Thiệu Khiêm sững người, nhìn chằm chằm Đồng Khiết không chớp mắt.
Cảm giác mọi thứ đều rất thật.
Như thể Đồng Khiết đã thực sự trở lại.
Đồng Khiết bị ánh mắt của hắn làm cho kinh ngạc, "Mạc Thiệu Khiêm?"
Biểu cảm của Mạc Thiệu Khiêm rất kỳ lạ và phức tạp, ánh mắt hắn u ám rà soát cả người cô như thể hắn muốn xé nát cô ra.
Đồng Khiết rùng mình.
Mạc Thiệu Khiêm bất ngờ lao tới, ôm chầm lấy người phụ nữ mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Hắn ôm cô thật chặt, như thể muốn hòa nhập cô vào máu thịt của chính mình.
"Mạc Thiệu Khiêm! Anh bị làm sao vậy?"
Mạc Thiệu Khiêm thở phào nhẹ nhõm, mũi cay cay, đôi mắt đỏ hoe, thì thầm bên tai cô: "Đồng Khiết, đừng rời xa anh."
Hắn trọng sinh rồi! Trở lại đêm hôm đó vào ba năm trước.
Đồng Khiết chưa nh.ảy xuống biển t.ự t.ử, vì vậy vẫn còn thời gian.
Là bởi vì ông trời thương hại hắn, muốn cho hắn một cơ hội bù đắp sao?
Đồng Khiết im lặng.
Một lúc sau, giọng nói trong trẻo của cô chậm rãi vang lên bên tai hắn, "Đồng Tinh Nguyệt lại bị bệnh? Lần này anh cần gì ở em?"
Mạc Thiệu Khiêm như bị nghẹn ở cổ, run rẩy nói: "Cái gì..."
"Anh đột nhiên ôm em nói như vậy, còn nói mấy câu đó, là cần em làm gì nữa à?"
Vẻ mặt của Đồng Khiết rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta đau lòng.
Cô cảm thấy rằng lòng tốt của Mạc Thiệu Khiêm đối với cô là có mục đích.
Mạc Thiệu Khiêm nắm chặt tay, cố nén đau đớn và nói: "Không, anh không có..."
Làm thế nào Đồng Khiết mới có thể tin rằng hắn đã ăn năn hối hận rồi?
"À, đúng rồi, em có một món quà cho anh."
Đồng Khiết rời khỏi vòng tay hắn và đứng dưới ánh đèn khuôn mặt tái nhợt nở một nụ cười.
"Nó nằm trên cái bàn đằng kia, anh đến xem đi.”
"Không! Anh không xem."
Mạc Thiệu Khiêm nghiến răng, đó nhất định là cái thỏa thuận ly hôn kia...
Lần này, hắn sẽ không ly hôn với cô nữa.
Đồng Khiết bước tới lấy tờ giấy và đưa cho Mạc Thiệu Khiêm.
"Đây là thỏa thuận ly hôn, Mạc Thiệu Khiêm, chúng ta ly hôn đi."
Cô nhấn mạnh từng chữ một: "Em mệt mỏi rồi, anh có thể đi tìm Đồng Tinh Nguyệt, từ nay về sau, anh được tự do rồi."
Câu nói như cơn ác mộng đó đã hoàn toàn chọc điên Mạc Thiệu Khiêm.
Hắn trực tiếp giật lấy tờ thỏa thuận ly hôn và xé nó hai lần rồi ba lần.
Những mảnh giấy vụn trắng xóa rơi xuống sàn.
"Không, anh không đồng ý!"
Hắn gầm lên như một con thú, "Em không thể ly hôn với anh!"
“Em không thích anh nữa, Mạc Thiệu Khiêm.” Đồng Khiết thở dài, “Đã ba năm rồi, anh vẫn luôn như vậy, nếu như không phải trái tim của anh có hơi ấm, thì có lẽ nó chính là cục đá lạnh.”
"Đồng Khiết, anh biết anh sai rồi, em đừng đi đâu hết có được không? Anh thề sẽ đối tốt với em, sau này nhất định sẽ đối tốt với em!"
Đồng Khiết buồn bã cười, "Mạc Thiệu Khiêm, đừng nghĩ rằng em là một kẻ ngốc. Hôm qua anh chỉ vào mặt em và nói một cách lạnh lùng rằng em không xứng được so với Đồng Tinh Nguyệt. Hôm nay, anh đến để nói với em rằng đừng đi đâu cả."
Mạc Thiệu Khiêm nắm lấy tay cô, sợ rằng cô sẽ biến mất trong giây tiếp theo. "Gọi anh là Thiệu Khiêm, làm ơn... đừng gọi anh là Mạc Thiệu Khiêm nữa, anh muốn nghe em gọi anh là Thiệu Khiêm một lần nữa."
"Mạc Thiệu Khiêm, em nghĩ anh sẽ nói rằng em đề nghị ly hôn là chỉ để giở trò lạt mềm buộc chặt trước mặt anh."
"Không nghĩ tới Mạc thiếu gia như anh cũng bắt đầu học mánh khóe."
"Mạc Thiệu Khiêm, bất kể lần này là chuyện gì, cho dù Đồng Tinh Nguyệt có chết bệnh ở bên ngoài, em sẽ không đi xem cô ta nữa, và em sẽ không cứu cô ta trừ khi anh gi.ết em."