Đường nét gương mặt thiếu niên kia có góc cạnh rõ ràng, sắc mặt hắn lạnh lùng, bờ môi mím chặt thành một đường thẳng, cơ thể đứng thẳng tắp, mắt nhìn chằm chằm vào cái bóng của mình bị hắt xuống dưới ánh trăng, trông sừng sững như một pho tượng.
Đột nhiên, một tiếng hét dài đầy đau thương vang lên, ngay sau đó một bóng người màu trắng như ma quỷ xuất hiện trước mặt thiếu niên kia.
Người vừa đến là một hán tử trung niên có dáng người vạm vỡ, hắn ta mặc một bộ đồ tang màu trắng, cầm một cây côn trong tay, mặt đỏ như máu, đầu đội một mũ giấy chóp cao, trên đó viết bốn chữ lớn màu đỏ tươi —— cuối cùng cũng đến, mà điều khiến người ta cảm thấy không thể tin nổi đó là trên vai hắn ta khiêng một chiếc quan tài gỗ màu trắng!
Ánh mắt hán tử trung niên lóe lên sự lạnh lẽo âm độc, hắn ta nhìn thiếu niên rồi cất tiếng hỏi âm trầm: "Ngươi chính là người của Diệp gia?"
Thiếu niên dời mắt từ dưới mặt đất lên chiếc quan tài mà người kia đang khiêng, cơ thể khẽ run lên, hai tay hắn siết chặt thành quyền, đáp: "Diệp Đông!"
"Không tệ!" Hán tử trung niên nở nụ cười lạnh lẽo, gật đầu: "Mới mười lăm, mười sáu tuổi mà đã tu hành đến linh ấn lục trọng, tương lai sau này sẽ rất rộng mở. Đồ đâu?"
Diệp Đông từ lấy một khối ngọc giản to khoảng bàn tay ra từ trong ngực: "Đồ ở đây, cha ta đâu?"
Hán tử trung niên chợt ném quan tài trong tay xuống đất, một tiếng “rầm” vang lên cùng lớp bụi mù, nắp quan tài cũng bật mở theo đó.
Người đàn ông trung niên có gương mặt sáng sủa đang nhắm nghiền mắt chính là phụ thân của Diệp Đông, Diệp Vân Phi!
"Cha!" Mặt Diệp Đông biến sắc, bước lên định đưa phụ thân mình ra khỏi quan tài.
Nhưng trước mặt hắn chợt tối sầm lại, hàn tử trung niên đang đứng chắn trước hắn, giơ tay ra nói: "Đưa đồ đây!"
Diệp Đông lui về sau một bước, trong mắt chất chứa muôn vàn sự thù hận, hắn trừng mắt nhìn hán tử kia, ra điều kiện: "Trước hết phải để ta xem tình hình cha ta đã!"
"Ha ha!" Hán tử trung niên chợt nở nụ cười giễu cợt, không nể nang gì: "Một cái xác thì có gì mà xem, đưa đồ đây rồi nhận xác!"
Câu nói đó như một cú đánh trời giáng lên người Diệp Đông, sắc mặt của hắn bỗng chốc tái hẳn đi, chỉ vào phụ thân của mình, run giọng hỏi: "Cha, cha ta chết rồi?"
"Ta chỉ kêu Diệp gia các ngươi đưa đồ đến đây đổi người trong vòng ba ngày, đâu có nói đổi người sống hay người chết, ha ha, vào điện Diêm La của ta rồi thì làm gì còn sống được nữa!"
Khi nhìn gương mặt chân thật kia của phụ thân ở trong quan tài, hắn không còn cảm nhận được bất kỳ hơi thở của sự sống nào từ ông nữa, hai hàng lệ trong mắt hắn chợt tuôn chảy như thác đổ.
Hán tử trung niên thấy vậy bèn nói: "Muốn khóc thì về nhà mà khóc, mau đưa đồ đây, nếu không, hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi đây!"
Trong mắt Diệp Đông lóe lên sự quyết đoán!
"Cho ngươi!"
Hắn vung tay, khối ngọc giản kia lao về phía hán tử như mũi tên, đồng thời, hắn cũng phi đến, giơ cao nắm đấm cùng với luồng không khí trắng bay mù mịt xung quanh, giáng mạnh một đòn vào hán tử trung niên.
"Muốn chết!"
Hán tử trung niên tỏ vẻ vẻ khinh thường, cơ thể hắn ta không hề duy chuyển, một làn sóng khí có thể nhìn rõ bằng mắt thường đã quét sạch xung quanh! Còn khối ngọc giản kia như mọc thêm mắt, rơi thẳng vào tay hắn ta.
"Ầm!"
Diệp Đông ở trên không trung bị làn sóng khí đánh trúng, cơ thể không hề có lực kháng cự mà cứ thế bay về phía sau như một khối đá, vang lên một tiếng “rầm”, văng xa mười mấy thước, sau đó hắn phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể run lên hai lần rồi ngất đi.
"Linh ấn lục trọng mà cũng đòi đấu với ta!"
Hán tử trung niên lắc đầu đầy khinh miệt, hắn ta nhìn khối ngọc giản trong tay, bỗng nhiên, vẻ mặt hắn ta thay đổi, bởi vì ngọc giản rỗng tuếch, không hề có thứ mình muốn!
"Dám lừa ta!"
Vừa dứt lời, trên cánh tay hán tử xuất hiện một con rắn lớn màu trắng thoắt ẩn thoắt hiện được ngưng tụ từ linh khí, hắn ta đưa tay định vẩy sang bên cạnh quan tài.
Ngay lúc này, trên bầu trời vốn đang sáng sủa lại nổi mây giông, gió lớn thét vào, từng đợt sấm dội vang lên đinh tai nhức óc!
Nhìn hiện tượng lạ bỗng dưng xảy ra này, cơ thể hán tử hơi chấn động, bàn tay khựng lại giữa không trung, hắn ta ngẩng đầu nhìn lên trời với vẻ khó hiểu, lúc này ở đằng xa cũng vang lên tiếng thét dài.
Khi nghe thấy tiếng thét, hán tử kia chợt kêu lên đau đớn, bàn tay siết lại thành nắm đấm, đặt quan tài lên vai, quay người định bỏ đi.
Nhưng khi liếc thấy Diệp Đông đang hôn mê bất tỉnh dưới đất, trên mặt hắn ta chợt xuất hiện một nụ cười âm độc: "Tuổi còn nhỏ mà đã đạt đến linh ấn lục trọng, chắc chắn nếu giữ lại kẻ có thiên phú cực cao như ngươi sẽ để lại mối họa lớn, nhưng mà giết ngươi thì quá dễ dàng cho ngươi rồi. Vậy để ta phá nát đan điền của ngươi, khiến nửa đời sau của ngươi chỉ có thể sống như một tên què, ha ha ha!"
Hắn ta tiện tay bắn một luồng sáng phóng thẳng tới bụng Diệp Đông.
Diệp Đông đang hôn mê chợt phát ra tiếng rên rỉ trong miệng, sự đau đớn dữ dội khiến hắn phải tỉnh lại. Còn hán tử kia không còn quan tâm đến tình hình của Diệp Đông, bóng dáng hắn ta lay động mấy lần rồi biến mất.
Cùng lúc đó, bên trên bầu trời xuất hiện một ánh sáng màu đỏ, đánh thẳng về phía Diệp Đông đang nằm dưới đất với tốc độ cực kỳ nhanh.
Diệp Đông dùng sức mở to mắt, còn chưa kịp cảm nhận được trạng thái cơ thể đã nhìn thấy ánh sáng kia càng ngày càng đến gần mình. Khi nhìn kỹ, hắn còn thấy dường như trong ánh sáng kia mang theo một thứ nhìn như giọt nước có màu đỏ tươi như máu!
Một tiếng "phập" vang lên, ánh sáng đỏ kia chui vào trong ấn đường của Diệp Đông, hắn cũng nhắm mắt lại theo phản xạ.
Tia sáng ấy đi vào đã khiến ý thức của Diệp Đông lập tức nổ tung, hắn rơi vào hôn mê một lần nữa!
Nếu như bây giờ Diệp Đông có thể nhìn thấy bên trong cơ thể mình, hắn sẽ phát hiện sau khi giọt nước đỏ như máu này chui vào ấn đường đã hóa thành một điểm sáng to bằng mũi kim rồi biến mất trong mệnh hải.
Kỳ lạ là bầu trời vốn cuồn cuộn mây gió, sắp đổ cơn mưa to lại sáng sủa trở lại một cách bất thường.
Hơn một canh giờ sau, cuối cùng cơ thể Diệp Đông cũng khẽ run lên, hắn chậm rãi mở mắt ra lần nữa, sự đau đớn dữ dội lan khắp cơ thể.
Diệp Đông nhớ đến ánh sáng vừa rồi, hắn cảm thấy hoài nghi, nhưng ngay sau đó, sự hoài nghi đã bị thay thế bởi nỗi tuyệt vọng khôn cùng.
Đan điền của hắn đã bị vỡ nát hoàn toàn, chẳng những hoài phí mười năm tu luyện đến cảnh giới Linh Ấn lục trọng, mà không có đan điền, cũng đồng nghĩa rằng từ nay về sau, mình sẽ không thể hấp thụ linh khí, ngưng tụ linh ấn, chỉ có thể làm một kẻ tàn phế.
Điều này khiến trái tim Diệp Đông như vỡ vụn!