• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc linh khí thiên địa được hấp thụ vào cơ thể đang chuyển động không ngừng, ánh sáng hình giọt máu trong cơ thể Diệp Đông cũng sáng dần lên theo thời gian, đồng thời phạm vi bao phủ của ánh sáng ngày càng lớn, cho đến khi bao lấy toàn bộ cơ thể hắn.

Lúc này, trong cơ thể Diệp Đông bất ngờ xuất hiện một giọt máu lớn mờ ảo, bên trên đạt bách hội, cho tới đáy chậu.

Bên trọng giọt máu như đang dậy sóng tỏa ra từng tầng ánh sáng màu đỏ, làm dịu từng bộ phận trên cơ thể Diệp Đông, thậm chí đan điền vỡ nứt cũng dần khép lại theo tốc độ mà mắt thường cũng nhìn thấy được.

Thời gian dần trôi qua, trước mặt Diệp Đông xuất hiện một huyết hải mênh mông cuồn cuộn màu đỏ thẫm, không biết đâu là điểm cuối!

Trong huyết hải có vô số bóng người không nhìn rõ mặt đang kêu la thảm thiết, nhưng lại không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Bọn họ liều mạng huơ hai tay mình như muốn thoát khỏi huyết hải này, nhưng huyết hải như có lực hấp dẫn vô tận, hút chặt lấy cơ thể bọn họ.

Nhưng mà đúng vào lúc này, một mũi kiếm huyết sắc đâm ra từ trong huyết hải, dù mũi kiếm đi với tốc độ rất chậm, nhưng lại dần phá ra ngoài với nghị lực cứng cỏi.

Mũi kiếm, thân kiếm, chuôi kiếm, cho đến khi toàn bộ thanh kiếm thoát ra khỏi mặt huyết hải, lơ lửng trên không trung!

Ngay sau đó, một cánh tay thon dài mạnh mẽ nhô ra từ trong huyết hải, nắm thật chặt chuôi kiếm.

Theo sự xuất hiện cánh tay ấy, chủ nhân cánh tay cũng là một bóng người cao lớn nhuốm máu đứng lên từ trong huyết hải!

Ngay sau đó, huyết hải vốn tĩnh lặng lại bất chợt cuộn trào, trong nháy mắt, sóng máu ngập trời, mưa máu rơi như trút nước, gió tanh nổi lên bốn phía, mà tất cả đều nhắm vào bóng người nhuốm máu bước ra từ huyết hải kia.

Bóng người nhuốm máu ấy nâng bảo kiếm lên, hai chân đạp trên mặt biển, sừng sững như ngọn núi cao.

Bỗng nhiên, trên cơ thể bóng người nhuốm máu kia xuất hiện những đường cong màu vàng giăng chằng chịt khắp nơi, từ đầu cho đến chấn, mà trên đường cong ấy, cách một khoảng nhất định sẽ có một điểm sáng nho nhỏ đại diện cho từng huyệt vị trên cơ thể.

Lòng Diệp Đông run lên, hắn chợt mở mắt, tất cả cảnh tượng cũng biến mất theo.

Những cảnh tượng đó bắt nguồn từ cuốn "Huyết Hải Chiến Thiên Đạo" kia, nhưng điều khiến Diệp Đông thức tỉnh là một chuyện mà hắn nhìn thấy lúc còn bé.

Tương truyền trời sinh cửu trọng, chia thành Cửu U, dưới Cửu U có một huyết ngục vô tận, nơi đó chỉ có đại dương huyết hải mênh mông, giam giữ vô số người cực kỳ hung ác.

Một khi vào huyết ngục sẽ không bao giờ ra được bên ngoài, nhưng đến một ngày, quy luật này đã bị một người phá vỡ.

Người này dùng một nhát kiếm vùng lên khỏi huyết hải, chạy ra khỏi huyết ngục, đánh thẳng từ dưới lên trên, chấn động Cửu U, quét ngang cửu trọng, trải qua vô số trận chiến, cuối cùng đã bước vào cảnh giới Vĩnh Sinh tối cao!

Diệp Đông không khỏi nuốt nước miếng, chẳng lẽ giọt máu mà mình có được này liên quan đến người trong truyền thuyết kia?

Cách thức tu luyện huyệt vị đặc biệt này có phải do người đó sáng tạo ra hay không?

Nếu như thật sự là vậy thì mình có thể được như hắn ta, cũng chấn động được Cửu U, quét ngang cửu trọng sau khi có được huyệt hải hay không?

Diệp Đông lắc đầu, hắn không dám nghĩ tiếp, mà đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng Diệp Nguyên Quân hỏi thăm hạ nhân: "Đông Nhi tỉnh rồi sao?"

"Bẩm lão gia, một khắc đồng hồ trước tiểu nhân vừa mới vào xem, Đông thiếu gia vẫn chưa tỉnh, để tiểu nhân vào xem lần nữa!"

"Không cần đâu, nó bị thương nặng như vậy, có lẽ chưa thể tỉnh lại trong thời gian ngắn được. Ngươi chú ý một chút, phải luôn để ý tình hình của Đông Nhi, nếu Diệp Đông xảy ra chuyện gì, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"

"Vâng, thưa lão gia!"

Nói thật, lúc này Diệp Đông thực sự không biết nên đối mặt với gia gia của mình với thái độ gì.

Mặc dù trước đây, Diệp Nguyên Quân luôn yêu thương Diệp Đông hết mực, nhưng hành động từ bỏ Diệp Vân Phi của Diệp Nguyên Quân đã khiến Diệp Đông sinh lòng bất mãn.

Nhưng Diệp Đông cũng biết, gia gia làm vậy cũng là bất đắc dĩ, bởi vì sau khi tự trải nghiệm sự tàn độc của người điện Diêm La, hắn tin rằng cho dù gia gia có đồng ý đổi "Tinh Vân Quyết" cũng đổi được tính mạng của phụ thân mình, hơn nữa nếu không cẩn thận thì đến cả chính gia gia cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Nghĩ đến chuyện phụ thân đã chết trong tay người điện Diêm La, Diệp Đông vừa mới vui mừng được một chút đã trở nên u ám hơn, hai tay hắn vô thức siết chặt thành nắm đấm, đầu ngón tay đâm sâu vào trong da thịt.

"Cha, cha yên tâm, con nhất định sẽ dùng toàn bộ điện Diêm La để tế người!"

Sau khi có được "Huyết Hải Chiến Thiên Đạo", Diệp Đông càng có lòng tin vào việc báo thù.

Lúc này, cửa phòng bật mở, hạ nhân kia đi đến, khi nhìn thấy Diệp Đông đang trợn mắt đầy căm hận, tên hạ nhân kia chợt giật nảy mình: "Thiếu gia, người, người tỉnh rồi!"

Diệp Đông lập tức thu lại sự phẫn nộ của mình, buông hai tay ra, gật đầu đáp: "Ừ, ta tỉnh rồi!"

"Quá tốt rồi, thiếu gia, lão gia mới vừa tới thăm người đó, ta đi báo với lão gia!"

"Khoan đã!" Diệp Đông gọi hạ nhân lại, đứng dậy từ trên giường rồi nói: "Ta tự đi gặp lão gia!"

Cho dù có gì bất mãn với gia gia, mình cũng không thể mãi mãi không nhìn thấy ông, gặp muộn không bằng gặp sớm, có một số chuyện nên giải quyết càng sớm càng tốt!

Diệp Đông không để hạ nhân dìu, mặc dù bây giờ hắn chưa khôi phục tu vi như cũ nhưng cơ thể đã không sao nữa.

Hắn đi đến bên ngoài phòng Diệp Nguyên Quân, không đợi Diệp Đông gõ cửa, bên trong đã vang lên tiếng kêu của kinh ngạc của Diệp Nguyên Quân, ngay sau đó cửa được mở ra.

"Đông Nhi, sao cháu lại chạy đến đây? Cái đứa nhỏ này, mau vào đi, vết thương của cháu còn chưa lành, sao lại xuống giường vậy hả, mau lên giường gia gia nằm đi."

Bề ngoài ông cao lớn nhưng rõ ràng đã thấy được dấu vết thời gian, hắn cảm nhận được sự quan tâm hết mực của gia gia, trong lòng Diệp Đông cũng cảm thấy chua chát, lắc đầu nói: "Gia gia, cháu không sao."

Vẻ mặt Diệp Nguyên Quân đầy nghi ngờ, xem xét từ trên xuống dưới Diệp Đông một lượt rồi mới gật đầu đáp: "Đúng là vết thương đã lành hẳn, không sao là tốt rồi, ài, đều tại gia gia đã làm liên lụy đến cháu. Cháu yên tâm, Đông Nhi, gia gia nhất định sẽ nghĩ cách chữa trị đan điền cho cháu!"

Bởi vì trên đan điền Diệp Đông được giọt máu bao phủ nên Diệp Nguyên Quân không phát hiện ra tình hình hiện tại trong đan điền của hắn.

Câu nói này khiến Diệp Đông cảm thấy ấm áp trong lòng, ai cũng biết, mặc dù chữa trị đan điền không phải là không thể nhưng dẫu vậy cũng sẽ phải trả cái giá rất đắt, mà sợ rằng cái giá đó sẽ khiến Diệp gia táng gia bại sản.

Nhưng Diệp Đông cũng không định nói cho gia gia biết cơ duyên tình cờ của mình ngay lúc này, nên hắn bèn đổi chủ đề, nói vào trọng điểm: "Gia gia, phụ thân cháu chết rồi!"

Nghe được câu này, cơ thể cao lớn của Diệp Nguyên Quân khẽ chấn động, sau giây phút im lặng, ông hạ giọng nói: "Đông Nhi, gia gia biết, chắc chắn cháu hận gia gia không cứu phụ thân cháu. Nhưng gia gia cũng có nỗi khổ tâm trong lòng, hơn nữa, theo phân tích của gia gia, có lẽ phụ thân cháu cũng chưa chết!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK