Hoa Hạ, thành phố Hoa Hải.
Mùa hè nóng bức, ve sầu râm ran, nơi nơi đều tràn ngập hơi nóng, nhất là buổi trưa rất ít nhìn thấy người đi ngoài đường.
Nhưng ngay buổi trưa nóng nực đó, một người trẻ tuổi có dáng người cao ráo như súng trường, hai con ngươi thâm thúy như đã qua nhiều đời luân hồi, tràn ngập cảm giác tang thương vô tận đang đi chậm rãi trên đường.
Mái tóc đen nhánh của hắn dài đến eo, trên người mặc một bộ Hán phục cổ đại đen như mực, thật sự rất giống những nhân vật thời xa xưa trong ti vi, đồ trang sức kỳ dị thu hút ánh mắt người qua đường, trong mắt bọn họ đầy sự tò mò.
Người này lạ thật đấy.
Đàn ông mà để tóc còn dài hơn cả phụ nữ, hơn nữa bây giờ nóng nực thế này mà đi mặc một bộ Hán phục cổ đại màu đen, chẳng lẽ hắn bị tâm thần ư?
“Năm năm, năm năm dài đằng đẵng, tất cả mọi thứ đều thay đổi nhiều thật.” Nhìn cảnh tượng xung quanh đã hoàn toàn khác trong ký ức, Tiêu Phàm cảm thấy vô cùng xa lạ, không khỏi thở dài.
Nghĩ lại nhà cửa ở đây từng rất thấp rất cũ nát trông rất tan hoang mà bây giờ nơi này đã trở thành khu CBD đang phát triển rồi. Những tòa nhà chọc trời thẳng tắp, lớp kính thủy tinh bên ngoài bị mặt trời chiếu vào khiến người ta chói mắt không mở to được.
“Cha, mẹ, con về rồi đây!”
Bây giờ Tiêu Phàm khó mà nén được sự kích động trong lòng, đồng thời còn khá khẩn trương, lo lắng bất an mang theo đủ loại cảm xúc phức tạp. Hắn bước nhanh đến khu vực ngoại ô bên ngoài nội thành quê mình.
“Ở đây cũng thay đổi rồi…”
Nhìn hoàn cảnh trước mắt, Tiêu Phàm lập tức ngẩn ra, cảm xúc kích động trong lòng cũng hóa thành sự thất vọng nồng đậm.
Nơi này ngựa xe như nước, người đến người đi như nước chảy, nào còn tí vết tích ruộng rau, giếng nướng, ruộng lúa của quê mình ngày xưa đâu? Nếu không phải tin vào trực giác của mình thì hắn sẽ tưởng là mình đến nhầm chỗ, vì mọi thứ đều không còn như xưa nữa.
“Cha, mẹ, bây giờ hai người đang ở đâu vậy? Sức khỏe hai người vẫn ổn chứ? Còn cả em trai nữa, mấy năm nay mọi người sống thế nào vậy?” Sắc mặt Tiêu Phàm ảm đạm, mờ mịt nhìn xung quanh xa lạ, hốc mắt đỏ lên, miệng liên tục nói nhảm.
“Năm năm rồi nhưng cũng là năm ngàn năm ròng rã, cha, mẹ, em trai, mọi người có biết con nhớ mọi người lắm không.” Nước mắt Tiêu Phàm lăn xuống.
Năm đó hắn “mất tích” một cách lạ lùng, trên thế giới này sống không thấy người, chết không thấy xác. Chẳng một ai biết năm năm trước hắn bất cẩn xuyên đến một thế giới tiên hiệp rộng lớn vô biên, tiên thần đầy rạp, yêu ma hoành hành, đồng thời còn sống ở đó năm ngàn năm dài dằng dặc.
Thế giới đó thật sự giống y hệt thế giới Tiên hiệp được miêu tả trong quyển tiểu thuyết mạng mà hắn từng thích đọc nhất, người nào cũng phải chịu khó tu luyện, mục tiêu là trở thành một Võ giả cường đại. Mỗi một Võ giả đều mạnh đến mức khiến người ta kinh ngạc, lên trời xuống đất, bật hơi thành gió, phất tay cắt sông, giơ tay chém núi, có thể phá hủy một tòa thành chỉ trong nhát mắt, chỉ cần lật tay cũng có thể khiến bầu trời nổ tung, mặt đất sụp đổ, gần như là thần.
Tiêu Phàm còn nhớ lúc mình vừa mới tới thế giới kia, hắn bị cảnh tượng mình nhìn thấy làm cho khiếp sợ không nói nên lời, mãi đến rất lâu sau mới tỉnh táo lại.
Mặc dù rất tò mò về thế giới đó nhưng đột nhiên rời xa bạn bè người thân mãi mãi như vậy, hoàn toàn đến một thế giới xa lạ, từ nay về sau rời khỏi quê hương, không thể nào được gặp người thân bạn bè của mình nữa, đến khi già cũng sẽ chết ở đây, trong lòng Tiêu Phàm lập tức tràn ngập cô đơn và sợ hãi. Hắn bắt đầu trầm mặc, chán chường, ban đầu hắn từng giống một tên ăn mày lang thang khắp nơi, lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, không có bất kỳ hi vọng hay ý chí phấn đấu đối với cuộc sống.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Tiêu Phàm đã được chứng kiến một mặt máu me và tàn khốc của thế giới này.
Ở thế giới này, phàm nhân ở tầng lớp thấp nhất chẳng khác gì sâu bọ, bọn hắn bị Võ giả tùy ý xâm phạm, cướp đoạt, sát hại, coi mạng người như cỏ rác.
Tiêu Phàm từng thấy Võ giả tự phong một phương, ép buộc dân chúng nơi đó dâng vợ và con gái lên cho hắn ta vui đùa hằng đêm, cũng từng thấy Võ giả tiện tay phá hủy một thôn trang chỉ vì tâm trạng không được vui, còn từng thấy một tông môn nào đó ép hàng ngàn hàng vạn phàm nhận nhảy vào cạm bẫy, bắt bọn họ dùng tính mạng để phá giải một cái bẫy tuyệt sát ở cấm địa nào đó.
Từng cảnh tượng thảm khốc kích thích đến nội tâm Tiêu Phàm, khiến Tiêu Phàm hoàn toàn tỉnh ngộ ra.
Hắn không muốn ngày nào đó mình cũng rơi vào tình trạng này, vậy nên hắn bắt đầu ép buộc mình thích nghi với thế giới này từng chút một, thay đổi bản thân, sau đó cắn răng không ngừng trưởng thành, mạnh mẽ từng chút một. Sau khi trải qua vô số gian khổ, nhận hết vô số trắc trở, cuối cùng hắn cũng thấy được cầu vồng lộng lẫy trên trời.
Tông chủ Ma Tông, giáo chủ Ma Giáo, quân chủ Thất quân thần thú, quân chủ Bát quân Thiên Ma, quân chủ Thập Nhị quân Hắc Ám, thủ lĩnh chân chính của tổ chức sát thủ “Thiên Voxg”, binh thánh đời thứ nhất, một trong Ngũ đại công hội trưởng của hội Luyện khí công, Đan thánh truyền kỳ, một trong Tam đại công hội của hội Luyện đan, Trận thánh duy hất, công hội trưởng duy nhất của công hội trận pháp, Các chủ Thiên Khải thương các, Các chủ Thiên La thương các,… Năm ngàn năm sau, Tiêu Phàm từ một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch không có gì trong tay, cuối cùng trở thành Cự phách thông thiên đời thứ nhất.
Ở thế giới kia, hắn là Ma Đế Tiêu Phàm, hùng bá thiên hạ, đè sụp vạn cổ, chấn nhiếp thiên địa khiến chúng sinh đều quỳ lạy và run rẩy.
Nhưng những thứ này đối với Tiêu Phàm không phải là quan trọng nhất, năm ngàn năm ròng rã, không ngày nào hắn không nhớ về thế giới Địa Cầu của mình. Sau khi hắn leo lên đỉnh cao của thế giới Tiên hiệp, có năng lực đánh vỡ lá chắn không gian để quay về thì suy nghĩ trong lòng hắn càng mãnh liệt hơn.
Vậy nên hắn không quan tâm đến đám thủ hạ hết lòng khuyên khan, vẫn khăng khăng rời khỏi thế giới tiên hiệp kia, ôm quyết tâm kiên định phá vỡ lá chắn không gian, đi vào vòng chảy không gian cố gắng tìm đường về nhà.
Cuối cùng, sau khi vượt qua khó gian và nguy hiểm vô tậm, Tiêu Phàm trở về thế giới Địa Cầu, vì sốt ruột nhớ nhà nên hắn dùng hết một tia tinh lực cuối cùng trong người, trực tiếp thuấn di đến thành phố Hoa Hải quê mình, nhưng không ngờ trở về rồi lại có kết quả thế này.
“Nếu như ta không bị thương nặng trong dòng chảy không gian, hơn nữa trước khi tiến vào thế giới Địa Cầu còn gặp phải một đám “Thú thôn tính không gian”, sau khi chiến đấu xong có thể nói là tổn thương càng thêm tổn thương, ngay cả binh khí, chiến giáp và Nạp giới cũng bị mất, thực lực hạ thấp cực hạn. Nếu bây giờ ta có thể trực tiếp thi triển đại thần thông, quét hình từng người một trong phạm vi toàn cầu thì muốn tìm được cha mẹ cũng dễ như trở bàn tay, nào cần phải hết đường xoay xở như bây giờ chứ?” Tiêu Phàm ngồi xuống ghế dài ven đường, trong lòng đột nhiên cảm thấy phiền muộn.
“À đúng rồi, mình suýt quên mất, số ID và căn cước công dân của mọi người là thứ không bao giờ đổi, mình có thể đến đồn công an để tìm, chắc chắn sẽ tìm được bọn họ nhanh thôi.” Tiêu Phàm vừa nghĩ ra cách đã đứng bật dậy.
Ngay lúc đó, một chiếc sedan thương vụ Cadillac màu trắng chậm rãi dừng lại ven đường, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp bên trong. Người nọ kinh ngạc kêu lên: “Cậu là… Tiêu Phàm?”
Tiêu Phàm nghe vậy thì ngẩng đầu lên, hắn nhìn cô gái xinh đẹp trong xe, cũng cực kỳ kinh ngạc nói: “Đường Lâm?”
“Là cậu thật rồi, mình còn tưởng mình nhìn nhầm cơ.” Đường Lâm mở cửa xe, giẫm lên đôi cao gót màu trắng bước ra ngoài.
Năm năm không gặp, Đường Lâm càng xinh đẹp động lòng người hơn cả lúc còn đi học. Mái tóc đen nhánh dài ngang vai, eo nhỏ chừng một vòng tay, ngực cao ngất, đôi chân thon dài dưới váy ngắn màu đen làm nổi bật hoàn toàn dáng người hoàn hảo của cô, cả người tản ra hơi thở quyến rũ đặc thù thuộc về phụ nữ trưởng thành.
Tiêu Phàm đứng thẳng dậy, trên mặt cũng nở nụ cười. Hắn và Đường Lâm là bạn học cùng lớp thời đại học, lúc vừa vào học vì một số chuyện nên khá thân, mối quan hệ cũng tốt, có một lần còn bị mấy người bạn lớp khác tưởng là một đôi.
Nhưng sau này có rất nhiều nam sinh ưu tú hơn Tiêu Phàm, bối cảnh gia đình cũng tốt hơn theo đuổi Đường Lâm, dường như Đường Lâm cũng không vừa mắt Tiêu Phàm nữa nên từ đó hai người giảm liên lạc, mối quan hệ cũng ngày càng nhạt dần, cuối cùng trở thành bạn bè bình thường.
“Nghe nói năm năm trước đột nhiên cậu mất tích không ai tìm được, có người nói cậu bỏ mạng ngoài ý muốn, không ngờ hôm nay lại có thể bất ngờ gặp cậu ở đây.” Đường Lâm cảm khái nói với Tiêu Phàm, sau đó đột nhiên cô che miệng cười: “À phải rồi, sao cậu mặc thế này vậy? Cậu đi đóng phim cổ trang rồi hả? Hay đang chơi trò nghệ thuật gì đó thế?”
Tiêu Phàm cười một tiếng nhưng hắn cũng không giải thích gì, chỉ hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
“Mình hả?” Đường Lâm cười nói: “Năm trước giám đốc điều hành chi nhánh mỹ phẩm của tập đoàn bọn mình ở thành phố Hoa Hải từ chức nên năm nay công ty phái mình tới đây thay.”
Tiêu Phàm lập tức chúc mừng: “Được đấy, năm năm không gặp mà cậu đã thành tổng giám đốc của cả công ty rồi.”
Đường Lâm cười, lắc đầu nói: “Lớp chúng ta có vài người làm ăn mạnh hơn mình nhiều, người thì ra nước ngoài, người thì làm ông chủ, người thì vào cơ quan, ai nấy đều rất cừ, nhất là Trương Thanh Vân. Bây giờ cậu ấy là người có công việc tốt nhất lớp chúng ta đấy, đã là Phó cục trưởng cục Công Thương ở thành phố Giang Châu rồi, so với bọn họ thì công việc của mình cũng bình thường thôi, cậu đừng trêu mình.”
“Trương Thanh Vân!”
Nghe thấy cái tên này, Tiêu Phàm lập tức trầm mặc.
Thấy phản ứng của Tiêu Phàm, Đường Lâm cũng chợt nhớ ra, cô vội nói: “Xin lỗi nha Tiêu Phàm, mình không có cố ý, tự nhiên mình quên mất cậu và cậu ấy có mâu thuẫn, cậu đừng để bụng nhé.”
“Không sao đâu.” Tiêu Phàm cười một tiếng, sau đó lại hỏi: “Vậy ba người bạn trong ký túc xá của mình thì sao? Mình vừa mới về nên vẫn chưa biết tình hình gần đây của các cậu ấy.”
“Mình cũng không biết ba người bạn trong ký túc xá của cậu mấy năm nay thế nào nữa.” Đường Lâm lắc đầu: “Mặc dù lớp chúng ta có tạo nhóm nhưng mọi người đều bận rộn công việc của mình, rất ít khi nhắn vào đó, ba người bạn trong ký túc xá của cậu cũng thế nên mình cũng không biết mấy năm nay bọn họ thế này.”
“À.” Tiêu Phàm hơi im lặng, sau đó dường như hắn nghĩ tới gì đó, trên mặt lộ vẻ do dự nhưng hình như hắn lại quyết tâm, hơi xấu hổ nói: “Đường Lâm, ừm… Cậu có tiền mặt đó không? Có thể cho mình mượn trước một chút được không? Mình có việc cần dùng gấp.”
Nghe Tiêu Phàm nói vậy, Đường Lâm sửng sốt, đôi mắt đẹp đang nhìn Tiêu Phàm cũng đầy sự khác thường.