Trong xã hội này tiền không phải là vạn năng nhưng không có tiền là không được.
Thực lực bây giờ của Tiêu Phàm đã mất sạch, hơn nữa trên người không có thứ gì, chắc chắn trong quá trình tìm kiếm cha mẹ và em trai sẽ có đủ loại chi phí phải dùng, không có tiền chắc chắn không được.
Đương nhiên Tiêu Phàm cũng có thể chọn cách đi kiếm tiền trước, bởi vì cho dù bây giờ hắn tạm thời không có thực lực nhưng muốn làm lụng kiếm một số tiền trong thời gian ngắn cũng không phải chuyện gì khó.
Nhưng mà bây giờ trong lòng hắn cực kỳ nhớ cha mẹ và em trai mình, thật sự không có tâm trí để nghĩ cách kiếm tiền, vậy nên hắn do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định hỏi mượn Đường Lâm tạm một chút, sau này trả lại sau.
Nhận thấy ánh mắt khác thường của Đường Lâm, gương mặt Tiêu Phàm cũng hơi nóng lên, hắn vội giải thích: “Là thế này, năm năm rồi mình chưa về nhà nên bây giờ muốn về thăm cha mẹ, nhưng vì một vài nguyên nhân đặc thù nên bây giờ không có tiền, không thể mua vài món đồ cho người nhà mình được, vậy nên mình mới định hỏi mượn cậu một ít.”
Đường Lâm nghe Tiêu Phàm giải thích xong thì lập tức mỉm cười: “Được thôi, không thành vấn đề. Cậu nói đi, cậu cần bao nhiêu?”
“Không cần nhiều lắm đâu, một hai ngàn là được rồi.” Tiêu Phàm vội nói.
Đường Lâm gật đầu, xoay người đi tới cạnh xe, sau đó khom xuống lấy ví tiền từ trong xe ra, cô khom xuống như vậy làm lộ ra những đường cong xinh đẹp trên người. Đường Lâm lấy mấy tờ tiền ra đưa cho Tiêu Phàm: “Hiện tại mình chỉ có nhiêu đây tiền mặt thôi, cậu xem thế này có đủ không? Nếu không đủ thì giờ mình đến ngân hàng lấy thêm chút nữa.”
“Không cần, không cần đâu, đủ rồi, đủ rồi, cảm ơn cậu!” Tiêu Phàm nhận lấy, vội cảm kích: “Cậu yên tâm, vài ngày nữa mình sẽ tìm trả lại tiền cho cậu.”
“Chuyện này để nói sau đi.” Đường Lâm lại thở dài, sau đó đưa cho Tiêu Phàm tấm danh thiếp của mình, trong mắt có phần cảm thông: “Tiêu Phàm, xem ra bây giờ cậu thật sự sống không tốt, nếu tạm thời cậu không có việc để làm thì chỗ mình có mấy vị trí tiêu thụ, bảo vệ này kia có thể sắp xếp cho cậu được, về phần tiền lương thì mình cũng sẽ cố gắng phát thêm cho cậu, cậu thấy thế nào?”
“Được, cảm ơn cậu, mình sẽ nghiêm túc suy nghĩ về việc này, đến lúc đó nếu thật sự đến mức không có gì ăn thì mình sẽ đến tìm cậu.” Tiêu Phàm cũng không hề tức giận với Đường Lâm, chỉ cười đáp lại.
“Được thôi.”
Nhìn thấy Tiêu Phàm cũng không có ý định đến làm, Đường Lâm khẽ nhíu mày nhưng cô cũng không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ lắc đầu, sau đó quay đi đến ven đường, ngồi vào trong xe.
“Tiêu Phàm, công ty của mình còn chuyện phải xử lý nên nếu như cậu không còn chuyện gì nữa thì mình đi trước nhé.” Đường Lâm ngồi vào trong xe.
“Được, vậy cậu lái xe cẩn thận.” Tiêu Phàm gật đầu.
“Ừm.” Đường Lâm cười một tiếng, cô vừa định khởi động xe thì dường như chợt nghĩ tới điều gì đó, sau đó hạ cửa kính xe xuống, nói với Tiêu Phàm: “À đúng rồi Tiêu Phàm, tối thứ bảy này lớp chúng ta sẽ tổ chức tụ họp năm năm tốt nghiệp ở khách sạn “Y Nhân Túy” gần trường ta, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới, đến lúc đó cậu có đến không?”
“Họp lớp năm năm tốt nghiệp ư?” Tiêu Phàm trầm ngâm một chút rồi vừa cười vừa nói: “Được, nếu có thời gian thì mình sẽ đến.”
“Ok, vậy lúc đó gặp nhé.”
“Tới đó gặp.”
Sau khi hai người tạm biệt nhau, Tiêu Phàm đứng dậy rời đi, chậm rãi bước về phía xa.
Còn Đường Lâm cũng lái xe về hướng công ty, cô khẽ nghiêng đầu nhìn bóng lưng Tiêu Phàm càng ngày càng nhỏ qua kính xe, đột nhiên khẽ thở dài: “Haizz, không ngờ bây giờ Tiêu Phàm lại nghèo túng như vậy, e là bây giờ cậu ta là người cuộc sống tệ nhất trong mọi người rồi.”
“Còn nhớ năm đó ở trường, cậu ta và Trương Thanh Vân ầm ĩ đến mức ai ai cũng biết, chậm chí cả chủ nhiệm của lớp cũng biết hai người họ không hợp nhau. Bây giờ ra xã hội rồi, Trương Thanh Vân đã là người có công việc tốt nhất trong lớp, được mọi người ngưỡng mộ, còn Tiêu Phàm thì phải mượn tiền sống qua ngày, nghèo rớt mùng tơi, sự chênh lệch quá lớn, không thể không nói thời gian có thể thay đổi mọi thứ mà.”
“Cậu ta không có tiền thì nói là không có tiền thôi, mấu chốt là bây giờ cậu ta không có tiền còn muốn cố gắng, cho cậu ta cơ hội việc làm cũng không thèm, đúng là đến chết vẫn sĩ diện mà.”
“Cũng may là lúc đầu mình không chọn cậu ta, càng không lãng phí thời gian và tình cảm với cậu ta, nếu không thì chắc chắn bây giờ mình hối hận cũng không kịp.” Đường Lâm tự nói, sau đó lắc đầu không nghĩ nhiều nữa, giẫm mạnh chân ga, xe tăng tốc về phía trước.
Sau khi chia tay Đường Lâm, Tiêu Phàm cầm tiền đi đến tiệm cắt tóc trước, sau đó đi mua một bộ quần áo bình thường, sau khi sửa soạn lại thì trông giống người bình thường hơn rồi rồi. Sau đó hắn hỏi người đi đường, tìm cả nửa ngày mới tìm được đồn công an ở quê.
Nài nỉ chị gái béo quản lý thông tin hộ khẩu một hồi, cuối cùng chị gái béo cũng đồng ý kiểm tra thông tin hộ khẩu của cha mẹ và em trai hắn.
Chỉ có điều.
“Gì chứ? Chị nói cha mẹ và em trai tôi đã xóa hộ khẩu, dọn sang Mỹ từ một năm trước rồi hả?” Tiêu Phàm nghe thấy chị gái mập nói xong thì trợn tròn mắt.
“Đúng vậy, trên ghi chú thông tin biểu thị như thế.” Chị gái béo gật đầu nói.
Tiêu Phàm cười khổ nhưng cùng lúc đó trong lòng hắn lại có chút vui mừng.
Chắc chắn là do em trai Tiêu Vấn của hắn.
Em trai Tiêu Vấn từ nhỏ đã là một người học cực giỏi, năm này cũng thi đứng nhất trường. Đêm trước khi Tiêu Phàm mất tích vào năm năm trước, em trai Tiêu Vấn từng gọi điện thoại nói với hắn là cậu chuẩn bị thi TOEFL*, bây giờ hắn biết tin bọn họ dọn ra nước Mỹ, vậy xem ra em trai thi TOEFL đậu rồi.
*Bài thi TOEFL (Test of English as a Foreign Language) là bài thi chuẩn hóa nhằm đánh giá khả năng thông thạo của người học và sử dụng tiếng Anh (Mỹ). Đây bài kiểm tra tiếng Anh được chấp nhận rộng rãi trên toàn thế giới với hơn 9,000 trường đại học, cao đẳng và các cơ quan tại hơn 130 quốc gia, bao gồm Úc, Canada, Anh và Mỹ.
“Mỹ ư?”
Tiêu Phàm hơi do dự, bây giờ hắn chỉ muốn bay ngay sang nước Mỹ nhưng ra nước ngoài cần hộ chiếu và mấy loại chứng nhận liên quan, còn phải có một số tiền không nhỏ nữa, mà những thứ này tạm thời Tiêu Phàm không thể nào làm được.
“Chuyện này không dễ xử lý, vẫn không nên làm phiền Đường Lâm, cứ đến thành phố Giang Châu tìm lão đại trước đã, ba mình có nhiều cách, chắc chắn sẽ có cách làm một cái thẻ căn cước giúp mình lần nữa, sau đó lại làm thêm hộ chiếu và mấy loại giấy tờ xuất ngoại khác.” Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Rời khỏi đồn công an, Tiêu Phàm bắt xe đến thẳng nhà ga, chuẩn bị ngồi xe lửa đến thành phố Giang Châu tìm lão đại.
Nhưng chờ lúc Tiêu Phàm xếp hàng rất dài, vất vả lắm mới đợi đến lượt mình, nghe người bán vé hỏi thì mới biết bây giờ mua vé xe lửa cũng cần có thẻ căn cước, hơn nữa không riêng gì vé xe lửa mà vé ô tô đường dài, vé máy bay và tất cả các loại phương tiện giao thông đều cần phải xuất trình thẻ căn cước mới mua được.
Tiêu Phàm chẳng biết làm sao, hộ khẩu của hắn đã bị gạch bỏ rồi, lấy đâu ra thẻ căn cước chứ? Mà thế này thì làm sao tới thành phố Giang Châu được đây?
Nghĩ ngợi một chút, hình như chỉ có ngồi taxi là không cần giấy tờ gì nhưng Tiêu Phàm hỏi một chút thì thành phố Giang Châu cách thành phố Hoa Hải chừng năm sáu cây số, không trả cỡ ba bốn ngàn thì không tài xế nào chịu chở đi cả.
Nhìn tấm danh thiếp của Đường Lâm trong tay, Tiêu Phàm thật sự chỉ biết cười khổ. Hắn do dự mãi, đành phải cắn răng bắt xe đến công ty tìm Đường Lâm lần nữa.