- -----
Ở bên ngoài Minh Trăn vẫn luôn bị coi là thứ nữ không được sủng ái, từ trước đến nay đều nhút nhát, bị che lấp bởi chư vị tỷ muội bên cạnh.
Nàng vốn sinh ra đã ốm yếu, từ nhỏ nói chuyện muộn, tới lúc năm tuổi vẫn chỉ có thể lắp bắp mà nói mấy câu, đầu óc cũng không tốt, thường trầm mặc một mình đi theo phía sau mọi người.
Hiện tại lại bị mang đến phủ Trưởng công chúa, đây cũng là lần đầu tiên nàng nàng rời khỏi nhà.
Sở dĩ phu nhân muốn dẫn Minh Trăn đi là bởi vì Minh Trăn chậm chạp không nhạy bén, có thể làm nổi lên sự thông minh của đích tiểu thư.
Hơn nữa, tuổi Minh Trăn quá nhỏ, tiểu cô nương quý tộc lớn lên đều phấn điêu ngọc trác, Minh Trăn lại là một tiểu mỹ nhân từ trong trứng, là tinh xảo trong tinh xảo, ngoài trừ bên ngoài quá phúng phính một chút, mang đi ra ngoài cũng không làm xấu mặt, ngược lại sẽ làm người khác khen phu nhân rộng lượng, một đứa thứ nữ cũng nuôi dưỡng tốt như vậy.
Chỉ là ma ma đối xử với Minh Trăn cũng không thật sự để tâm, trong khi ngủ gật đã để lạc mất Minh Trăn.
Phủ Trưởng công chúa thật sự quá lớn, Minh Trăn mới gần năm tuổi, bộ dáng lại thấp, cây cối hoa cỏ xum xuê, ở trong mắt nàng, những khóm hoa hồng đều là những khóm cao lớn, hiện tại là mùa thu, có thể nhìn thấy hoa cúc tím ở khắp mọi nơi đều rất cao lớn, những khóm hoa đó có thể tránh bị để ý vô cùng tốt, đường mòn hai bên đều là những khóm hoa và một ít bụi san hô châu tựa như những bụi trái cây.
Minh Trăn đi nửa ngày, đôi chân ngắn nhỏ nhắn cũng đã mỏi nhừ, nhưng vẫn chưa tìm được đường ra.
Bỗng nhiên nghe được một hồi tiếng đàn, Minh Trăn liền theo bản năng nương theo tiếng đàn mà đi.
Tiếng đàn thong thả, tiếng gió rả rích, bầu trời vốn đang bị mây che phủ, lúc này những hạt mưa nhỏ đã tí tách tí tách rơi xuống, bàn tay nhỏ bé của Minh Trăn đẩy bụi hoa ra, chậm rãi xuyên qua vùng đất ướt sũng này.
Chờ đến lúc nàng đi ra, trên người dính đầy nước mưa, tóc cũng bị ướt.
Bên tai đột nhiên truyền đến một tràng thanh âm đầy tinh tế: "Ôi trời, đứa nhỏ nhà ai đi lạc đây? Làm sao lại chạy tới nơi này?"
Bộ dáng Minh Trăn hồi nhỏ xinh đẹp, cho nên đặc biệt khiến người ta yêu thương, ánh mắt làm rung động lòng người, đôi mắt to tròn nổi bật, so với đôi mắt của trẻ con còn lớn hơn một chút, con người đen láy, xung quanh mơ hồ hiện ra chút xanh đen nhàn nhạt, trẻ con mới sinh, lòng trắng mắt sạch sẽ, cho nên hắc bạch phân minh mà lại mang theo thủy ý sâu sắc.
Đa phần mọi người không ai có thể từ chối được ánh mắt ngập nước của tiểu hài tử xinh đẹp như vậy.
Trơ mắt nhìn Minh Trăn đến gần, Lý Phúc không nhịn được cười: "Điện hạ, đứa nhỏ này thật đáng yêu, vị dưới gối Hoàng Quý phi kia bị khen đến ba hoa chích chòe, giờ so ra nửa phần cũng còn kém đấy, không biết phu nhân nhà ai có phúc như vậy."
Với đầu óc ngốc ngốc nghếch nghếch hiện tại của Minh Trăn, nàng nghe không hiểu Lý Phúc đang nói cái gì.
Nàng chỉ ngây thơ mờ mịt nhìn cái người xa lạ này.
Bộ dáng Lý Phúc thập phần thảo hỉ, mặt trắng không râu, đôi mắt nhỏ trong sáng cong cong, trên mặt còn lộ ý cười hiền lành, người khác đều ngầm gọi sau lưng Lý Phúc là 'Hổ mặt cười' [1].
[1] Ở đây ý là với người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, còn bên trong thì vô cùng độc ác, nham hiểm.
Nhìn thấy đôi mắt trong veo của tiểu cô nương, vẻ mặt ngây thơ, Lý Phúc không khỏi sinh ra hảo cảm.
Mấy ngày gần đây Điện hạ lại bị người ta tính kế, tâm tình không tốt, Lý Phúc nghĩ đứa nhỏ có bộ dạng thật ngây thơ đáng yêu, làm cho người ta nhìn thấy liền vui vẻ này là của nhà ai, rơi xuống nước hoặc đi lạc thì không tốt lắm. Cho nên bế Minh Trăn lên, ôm đến trên đài cao: "Điện hạ, người xem đứa nhỏ này. Điện hạ lớn lên tuấn tú như vậy, về sau có tiểu quận chúa nhất định cũng sẽ xinh đẹp như này."
Lúc này Minh Trăn mới nhìn đến thiếu niên đánh đàn trên đài cao kia.
Thiếu niên một thân y bào đen huyền, ngũ quan sắc bén, khôi ngô tuấn tú không ai bì được, đập vào mắt chỉ thấy tóc mai bay bay làm lộ lông mày hắn, có một đôi mắt thâm thúy hẹp dài, lạnh như băng lại không giống người thật.
Lý Phúc lấy khăn tay lau mặt cho Minh Trăn, "Có chút bẩn, trên người dính nước mưa, nô tài phân phó người ở phòng bếp nấu chút canh gừng, không để đứa nhỏ này bị lạnh mà mắc bệnh. Chờ hỏi lại Trưởng công chúa xem là đứa nhỏ nhà ai đi lạc, có lẽ là tiểu thư của một vị đại nhân nào đó."
Hắn đặt Minh Trăn ở trên mặt đất.
Trên giày Minh Trăn đều là bùn, áo choàng mới tinh, từ tay áo cuộn lên trên lộ ra một đoạn lớp áo trong, áo bên trong vốn dĩ là màu hồng nhạt, hiện tại lại bị giặt đến mức biến thành màu trắng, rách nát cũ xưa, hoàn toàn không phù hợp với chiếc áo choàng mới tinh.
Đôi mắt Minh Trăn đen nhánh lúng liếng nhìn chằm chằm điểm tâm trên bàn, há mồm cắn ngón trỏ, một bộ dạng con mèo nhỏ ham ăn.
Thiếu niên cầm một khối điểm tâm, ngón tay thon dài như bạch ngọc, thoạt nhìn đã biết là quý công tử sống trong nhung lụa, sung sướng an nhàn, đôi mắt hẹp dài lạnh nhạt chăm chú nhìn vào ánh mắt của Minh Trăn: "Ngươi tên là gì?"
Thanh âm của thiếu niên cũng lành lạnh.
Minh Trăn biết tên của bản thân mình, nàng nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi khối điểm tâm bánh hoa hồng trên tay thiếu niên, "A Trăn."
Thiếu niên đút bánh hoa hồng cho nàng ăn.
Một khối nhỏ nhỏ tròn tròn, nàng một ngụm ăn trọn, nhai cũng không nhai liền nuốt xuống, kết quả bị mắc trong cổ họng, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nghẹn đến mức đỏ bừng.
"...."
Thiếu niên cũng không ngờ đến, đứa nhỏ này lại có thể ngu ngốc như vậy.
Cuối cùng hắn vẫn dùng nội lực nhẹ nhàng vỗ phía sau cổ Minh Trăn, làm Minh Trăn phun ra.
Đứa nhỏ này thoạt nhìn xinh đẹp, một đứa bé xinh xắn nhanh nhẹn, thực tế so với đứa trẻ cùng tuổi, nàng càng mũm mĩm hơn, ngồi ở trên người nặng trĩu.
Ngón tay của thiếu niên nhéo mặt nàng, nhéo nhéo hai cái, lại đem nàng đặt trên mặt đất, cho nàng một đĩa điểm tâm.
Thiếu niên này là đương kim Tần Vương, còn trẻ đã được phong vương, kỳ thật ở trong triều có chút quái gở.
Trong khoảng thời gian này, Tần Vương bận việc tranh đấu, cũng không ăn uống gì, nhìn cô nhóc này một miếng lại một miếng điểm tâm ăn, ăn đến thập phần thơm ngọt.
Dường như là đã ăn no, Minh Trăn ợ lên một tiếng nho nhỏ, đôi mắt đen láy nhìn về phía Tần Vương: "Thúc thúc, trà."
Vật nhỏ này ăn điểm tâm của hắn còn chưa đủ, còn muốn uống trà?
Tay cầm chén trà của Tần Vương dừng một chút: "Ngươi bảo ta là gì?"
Tuy rằng thân hình hắn cao gầy, nhưng so với thiếu niên cùng tuổi thì tâm tư lại càng sâu, thực tế cho dù có lớn hơn đối phương khoảng tám tuổi thì cũng không nhận nổi một tiếng 'thúc thúc' này.
Trong mắt Minh Trăn hiện lên một tia nghi hoặc, sau đó, nàng nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn tú của đối phương, "Bá bá."
Đối với tất cả các xưng hô, Minh Trăn cũng không biết rõ ràng lắm, cái đầu nhỏ của nàng thật sự không được thông minh cho lắm.
Nói liên tục mấy từ 'bá bá', 'cữu cữu', 'cữu mẫu', 'cô cô', 'nãi nãi', rồi gọi "gia gia", nàng vẫn không thấy cái người lớn lên rất cao rất cao này cho mình uống nước.
Minh Trăn quệt miệng, hốc mắt trong nháy mắt liền đẫm lệ, khóc.
Tần Vương ghét nhất là người khác khóc, đặc biệt là tiểu hài tử khóc, mắt thấy cô nhóc này muốn gào khóc liền cho nàng một ly trà.
Đứa trẻ bình thường lúc năm tuổi đã sớm có thể nhận biết bối phận và giới tính, vậy mà Minh Trăn lại cái gì cũng không biết, có lẽ có chút ngu ngốc.
Sau khi uống xong nước, Minh Trăn tiếp tục ăn, sau đó, Lý Phúc đi lấy trà gừng đã trở lại, hắn cúi đầu nhìn thấy Minh Trăn đang ăn đĩa điểm tâm, cười ha ha, "Ăn được là phúc, dễ nuôi, là một tiểu cô nương có phúc khí. Điện hạ, người cũng nên ăn nhiều một chút mới được, gần đây người làm việc vất vả ngày đêm, thân thể người đã gầy đi rất nhiều."
Tần Vương nhìn vết bẩn trên mặt Minh Trăn, trong mắt nhiều hơn một tia ý cười, bởi vì trên mặt hắn luôn mang vẻ lạnh lùng nên ngay cả cười cũng mang theo vài phần lạnh nhạt.
Lý Phúc đi theo Tần Vương mới hai năm, tuy rằng Tần Vương còn trẻ nhưng lòng dạ thâm sâu, so với một vài tên cáo già đã sống vài thập niên thì lại càng giảo hoạt, càng khó đối phó hơn.
Hắn hoàn toàn không để lộ vui giận trên mặt, vĩnh viễn không để cho người khác nhìn ra tâm tư của hắn.
Lý Phúc dùng khăn lau mặt cho Minh Trăn, lấy trà gừng đến trước mặt nàng, hắn không có con cái, lại đặc biệt thích tiểu hài tử.
Minh Trăn cầm lên uống hai ngụm.
Bên ngoài mưa cũng đã ngừng, Minh Trăn ăn uống no đủ cũng mệt mỏi, lười biếng ngáp một cái.
Lý Phúc nói: "Điện hạ, nô tài ôm đến chỗ Trưởng công chúa hỏi một chút, xem là phu nhân nhà nào đã lạc mất đứa nhỏ."
Minh Trăn bị Lý Phúc bế lên, bàn tay nhỏ bé của nàng che miệng lại ngáp một cái, bàn tay tròn tròn mập mạp, năm ngón tay nhỏ mum múp thịt, có chút đáng yêu, "Ca ca, ngày mai gặp."
Lúc này đây, cuối cùng cũng gọi đúng rồi.
Không lâu sau, Minh Trăn liền dựa trên vai Lý Phúc ngủ.
Lý Phúc ôm Minh Trăn đến chỗ Trưởng công chúa, tất cả khách khứa đã đi hết rồi, Trưởng công chúa được nhàn rỗi muốn đi nghỉ ngơi, nhìn thấy Lý Phúc tiến vào, bà tức giận hỏi: "Làm sao vậy?"
Lý Phúc nhỏ giọng nói: "Nghe nói hôm nay công chúa mời mấy phu nhân đến làm khách, không biết tiểu thư nhà nào đi lạc, được Tần Vương điện hạ nhặt được."
Trưởng công chúa Cảnh Lan tư sắc mềm mại đáng yêu, đôi mắt tinh tế hếch lên, nàng lười biếng nhìn Minh Trăn, sau khi nhìn thoáng qua, đôi mắt hẹp dài bỗng nhiên mở to, "Đứa nhỏ này bộ dáng không tệ, tuổi nhỏ còn chưa nảy nở lại có thể có dáng vẻ như vậy."
Lý Phúc cười theo nói: "Bộ dáng quả thật không tầm thường, nhìn không giống cô nương nhà bình thường, nô tài cũng lo lắng nàng đi lạc sẽ xảy ra chuyện, nên đút một chén canh gừng liền đưa nhanh tới đây."
Minh Trăn vẫn ngủ như cũ, không hề bị tỉnh.
Cảnh Lan: "Đặt trên giường quý phi đi, ta sẽ cho người đi hỏi, xem là đứa nhỏ nhà nào thất lạc."
Trong phòng của Cảnh Lan một mảnh hương khí ấm áp, như hoa lan lại như xạ hương, loại hương này bắt nguồn từ loại hương liệu sang quý đắt đỏ nào đó. Nàng rất được thánh sủng, bình thường tiêu tiền như nước, là công chúa được đương kim hoàng thượng nuông chiều nhất, Lý Phúc biết Minh Trăn chạy nửa ngày, trên người có chút bẩn, cho nên không dám đặt nàng trên giường của Trưởng công chúa mà đặt Minh Trăn ở trên thảm bên cạnh.
Thảm mềm mại lại dày, Minh Trăn nằm ở trên đang ngủ ngon lành, hô hấp nàng đều đều, sắc mặt ửng đỏ, lông mi cong cong vểnh lên, sợi tóc đen như mực rối tung trên vai, thật là đáng yêu.
Chờ đến khi An Quốc Công phu nhân vội vội vàng vàng đến nhận người, Trưởng công chúa Cảnh Lan thuận miệng hỏi thêm vài câu, mới biết được đây là thứ nữ, vốn sinh ra đã yếu ớt, khi mẫu thân nàng sinh nàng thì đã chết, từ nhỏ đã ngu ngốc, không phân biệt được người, cũng rất ít nói chuyện.
Nhưng thật sự đáng tiếc. Cảnh Lan vẫn luôn yêu thích đứa nhỏ thông minh lanh lợi.
Trưởng công chúa Cảnh Lan mệt mỏi nói: "Sắc trời không còn sớm, ngươi mang đứa nhỏ đi về đi, bên ngoài trời lạnh, chắc nàng đã bị nhiễm lạnh, y phục cũng bẩn rồi, trở về liền thay y phục, lại đút cho đứa nhỏ này uống một chút thuốc."
Sau khi nói xong, Cảnh Lan nhẹ nhàng vung tay lên, ý bảo An Quốc Công phu nhân mang người rời đi.
Bên ngoài trời vẫn âm u, đi theo bên cạnh An Quốc Công phu nhân có vài nha hoàn, nha hoàn nghĩ muốn ôm người từ trong tay An Quốc Công phu nhân lại: "Phu nhân, chúng ta mau trở về, hiện tại lão gia hẳn là đã về phủ, nếu chậm trễ, để cho vị kia biết, lại làm loạn lên trước mặt lão gia."
An Quốc Công phu nhân cũng không đưa cho nha hoàn, tự mình ôm: "A Trăn tuổi còn nhỏ, còn có thể bế được, may mà không có việc gì."
Bên trong phủ Trưởng công chúa có một hồ nước, lúc trước bà vẫn lo lắng đứa nhỏ này rơi vào đó rồi chết đuối, hiện tại có thể thuận lợi mang người về, An Quốc Công phu nhân nhẹ nhõm thở ra một hơi.
- -----
Nhắc nhở đọc:
1. Nam nữ chính hơn kém nhau 8 tuổi, dưỡng thành từ nhỏ, có chút ít nội dung khi nữ chính còn nhỏ, nhưng mà nam chính không đặc biệt thích, động tâm chắc chắn là vào khoảng khi nữ chính cập kê.
2. Nữ chính không phải trời sinh ngu ngốc như vậy, ngốc manh giới hạn trong một khoảng thời gian, sau đó sẽ càng ngày càng yêu kiều, hơi lằng nhằng.
3. Nữ chính yếu, nam chính rất mạnh, nam chính sủng nữ chính, tám phần ngọt hai phần chua, chua ngọt vừa miệng, thể xác và tinh thần, 1v1.
- -----
Bạn nhỏ editor: Chào mừng đến với hố mới của mình.
Nhắc nhở nhỏ: Tác giả không đặt tên chương. Tên chương do mình đặt nhe.
Hết chương 1.