Thân thể tiểu cô nương cũng là một đóa hoa mê người.
Sau khi trở về, trên người Kỳ Sùng cũng có một chút mồ hôi. Dù sao cũng là mùa hè, trên lưng hắn lại có thêm một tiểu nha đầu ấm áp, mềm mềm.
Trong tẩm cung đều đặt chậu băng xung quanh để hạ nhiệt độ, Minh Trăn cởi áo khoác giữ ấm ra, bên trong mặc một bộ y phục quấn ngực, cánh tay trắng như tuyết và bả vai đều lộ ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tóc dài thả loạn phía sau, thật sự là vừa dài vừa nhiều, dính vào người nàng, trong lúc nhất thời mồ hôi đổ đầm đìa. Minh Trăn vừa lấy khăn tay lau khô, vừa nói: “Sao mùa hè đến nhanh thế?”
Thật ra không phải là mùa hè đến nhanh mà là trước kia thân thể nàng không tốt, yếu ớt không chịu được, mùa hè nóng bức cũng không dám để nhiều chậu băng vào phòng, buổi tối ngủ cũng phải đắp một lớp chăn mỏng. Bây giờ thân thể tốt hơn nhiều nên đương nhiên sẽ cảm thấy nóng nực.
Nàng mở cửa sổ ra, ngoài cửa sổ là đám chuối tây thật dày, lá chuối dài đổ bóng xuống mặt đất thành một mảng xanh tươi, xa xa là bụi hoa, còn có một cái sân nhỏ, bình thường đều rất yên tĩnh.
Sáng sớm thì Kỳ Sùng luyện võ trong đó, chạng vạng tối thì đi tản bộ, cũng không có người nào dám đi qua thư phòng của hoàng đế đâu.
Một khi mở cửa sổ ra, gió lạnh bên ngoài chớp mắt cũng thổi vào, gió mát thoáng chốc thổi vào mặt, thổi qua cuốn đi mất mồ hôi trên da thịt nàng, mái tóc đen như mực của Minh Trăn bị thổi bay lên, mùi thơm của mái tóc đen nhiều lần tung bay trong gió. Minh Trăn cảm thấy mát mẻ, mắt nhẹ nhàng nhắm lại.
Kỳ Sùng vừa nhấc mắt lên nhìn đã thấy nàng đứng bên cửa sổ, mà trên người chỉ mặc chiếc váy bó ngực, xương quai xanh trên da thịt phát ra thứ ánh sáng nhàn nhạt, trong suốt, mái tóc bồng bềnh như mây, cả người đều tỏa ra lời dụ hoặc hấp dẫn.
Hắn đưa tay ôm Minh Trăn vào lòng, đóng cửa sổ lại: “Mặc y phục xong lại mở.”
Minh Trăn nói: “Bây giờ bên ngoài không có ai, bọn họ chỉ dọn vào những lúc cố định thôi.”
Trong cung có nhiều quy củ, khi nào làm cái gì, đều được an bài rõ ràng, bất kể thế nào cũng không thể tùy ý phá hủy quy củ.
Kỳ Sùng ôm Minh Trăn từ phía sau, Minh Trăn dùng tay yếu ớt đẩy hắn: “Bệ hạ, ta nóng quá à, đi tắm rửa chút đi, ngài đừng ôm A Trăn, mồ hôi đều dính hết trên người ngài.”
Bởi vì là mùa hè, buổi sáng tiểu cô nương đã dùng khăn ướt lau sơ người rồi, buổi tối sẽ tắm lần nữa, vốn dĩ rất sạch sẽ, mồ hôi trên người cũng thơm, có hương thơm tự nhiên của cơ thể.
Kỳ Sùng ôm nàng không bỏ: “Không sao, để trẫm ôm một chút.”
Minh Trăn ngoan ngoãn đứng bất động để cho Kỳ Sùng ôm lấy mình.
Kỳ Sùng vẫn mang theo dục vọng rất sâu với Minh Trăn, ngay khi có thể xác định được tình cảm của mình với nàng thì hắn đã có dục vọng rồi.
Chứ không phải có dục vọng trước sau đó mới sinh ra tình cảm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu ăn không được, ngày nhớ đêm mong. Còn nếu ăn được, thì lòng tham không đáy luôn thấy bất mãn.
Nhưng mấy ngày nay, bởi vì biết được chuyện nàng sợ hãi hắn, còn sinh ra bóng ma với chuyện này nên chỉ có thể từ từ sẽ làm, để cho nàng dần dần thích ứng với mình.
Mặc dù thích ứng hơi khó khăn.
Nước ấm đã chuẩn bị xong, Minh Trăn đi vào trong bồn tắm rải cánh hoa, từng tầng từng tầng cánh hoa rải trên mặt nước, hồng hồng trắng trắng tím tím, mùi hương bay vào mũi nàng, tiểu cô nương thích cái gì đẹp đẽ, đầy sắc màu, nên nàng thích cái gì thì thả cái đấy.
Kỳ Sùng biết được tâm tính đơn thuần này có bao nhiêu đáng quý, Minh Trăn ở bên cạnh hắn, chỉ cần đơn thuần một đời thế này là được, nếu từ từ trở nên thành thục cũng là một loại trưởng thành, hắn chỉ hy vọng nàng nàng mãi không bị tổn thương và cũng không vì chịu tổn thương mà thay đổi.
Cho dù nàng thích chỉ là một ít đồ xinh đẹp.
Sau khi vén mấy cánh hoa ra, Minh Trăn sờ vào nước ấm, nàng kinh ngạc nói: “Đây là nước nóng.”
Thật ra cũng không nóng lắm, chỉ ấm áp, nhưng mùa hè để cho một tiểu cô nương đang rất nóng dùng nước ấm để tắm rửa, đương nhiên nàng không muốn.
Kỳ Sùng biết thân thể nàng yếu ớt, cho dù giữa hè cũng không thể dùng nước lạnh, hàn khí vào thân thể sẽ sinh bệnh.
Kỳ Sùng nói: “A Trăn vào tắm đi.”
Chân nhỏ của Minh Trăn dò xét bên trong, nàng lại quay đầu sang nhìn Kỳ Sùng: “Hay bệ hạ lại mang thêm ít nước lạnh đến đi.”
Kỳ Sùng mạnh mẽ ôm lấy tiểu cô nương rắc rối này bỏ vào nước.
Minh Trăn lau nước trên mặt, trên người ướt đẫm toàn bộ, tóc cũng ướt sũng nhỏ giọt xuống.
Nàng đánh hai cái vào trong bồn nước đầy hoa, vốc một nắm nước tạt qua chỗ Kỳ Sùng, Kỳ Sùng nâng mắt nhìn sang Minh Trăn: “Bướng bỉnh.”
Hắn biết rõ, gần đây Minh Trăn rất hay bướng bỉnh trước mặt hắn. Bởi vì hắn là người mà nàng yêu thương và tin cậy nhất trên đời này.
Sau một lát, Kỳ Sùng lại vọt đi tắm nước lạnh.
Sau khi Minh Trăn tấm rửa xong xuôi, lúc này không thấy Tân Dạ và Thiên Cầm hầu hạ bên cạnh, nàng lại không quen những cung nữ do Lý Phúc sắp xếp nên tự mình lau sạch người, lại ngồi lau tóc.
Vẫn lấy dầu tóc bôi lên tóc, lần này là dầu tường vi, là cây tường vi, hòa cùng với trầm hương và hoa nhài, mùi hương không quá đậm giống như mùi hương trên người con gái, nhàn nhạt như có như không thấm vào mái tóc đen nhánh của nàng.
Sau khi Minh Trăn bôi một lớp thuốc mỡ lên người, lại dùng bột phấn phủ lên cơ thể.
Mùa hè thật sự quá nóng, thoa hương phấn vào người sẽ thấy khô mát hơn.
Kỳ Sùng tiến vào thì thấy Minh Trăn mặc y phục đỏ ngồi đấy, tóc dài lấy trâm cài bằng cây tùng vấn lên, ngồi chồm hổm ở trên giường thoa phấn.
Hắn đối diện với lưng của nàng, từ sau nhìn thấy xương bả vai, lại nhìn thật sâu xuống thắt lưng, nơi này cong cong mập mờ lên xuống, câu hồn đoạt phách vô cùng tuyệt đẹp. Phấn thơm mùi hoa tường vi thoa lên làn da trơn bóng như ngọc của nàng, bám vào xương cốt như sương tuyết, như một tầng sương khói nhỏ, làm nàng thêm chút đỏ đỏ.
Thoa nhẹ một lớp, cũng có một ít bột phấn bay trong không trung, sau giờ ngọ ánh nắng đã yếu bớt, hình ảnh như vậy vô cùng mập mờ.
Con ngươi Kỳ Sùng sâu dần, ngón tay thon dài, với khớp xương rõ ràng đang gõ trên khung cửa.
Hai tiếng lặng lẽ, Minh Trăn nghe thấy tiếng nên quay đầu sang: “Bệ hạ.”
Kỳ Sùng cũng có tắm rửa nhưng mà tắm nước lạnh nên trên người mang theo chút khí lạnh, y bào màu tím nhạt, chất liệu may bằng tơ tằm vô cùng thoải mái, chừ không có công việc, cũng không phải gặp đại thần nên không cần phải uy nghiêm theo quy tắc.
Dáng người hắn rất tốt, Kỳ Sùng không ham mê rượu chè, không sa vào khoái lạc, mỗi ngày đều sẽ tập võ, là một cao thủ hiếm thấy, vai rộng eo hẹp, cơ thể phân chia rất cân đối, Minh Trăn được đỡ trên đôi chân thon dài, như vô hình này.
Bởi vì người Kỳ Sùng lạnh, Minh Trăn tựa vào người hắn mà ngủ trưa, trước khi ngủ cũng dính người, cũng không cố ý nhìn xem Kỳ Sùng đọc sách gì.
Cuối cùng im lặng ngủ thiếp đi.
Kỳ Sùng đang đọc sách thánh hiền, chỉ là trong đầu Kỳ Sùng đều là ý nghĩ không xứng với bậc thánh nhân.
Kỳ Sùng mất hứng, nhìn người phía dưới cũng không muốn cao hứng.
Lúc Cao Liên Tâm bị kêu đến, vẫn không biết chuyện gì xảy ra. Chuyện xảy ra lúc trước, y đã rút được một chút kinh nghiệm, trong rương trang điểm này và mấy cái khác đều có chuẩn bị những thứ cần thiết.
Gần đây sau khi bệ hạ thượng vị, Cao Liên Tâm có thể nói là con đường làm quan rộng mở, y là thái y được trọng dụng, đương nhiên địa vị cũng tăng lên, đại thần bên ngoài thấy y đều phải cho chút mặt mũi.
Y thấy bệ hạ không vui lắm, quỳ trên mặt đất, nói: “Bệ hạ, ngài triệu thần đến là có chuyện gì sao?”
Phía trên ném cho Cao Liên Tâm một cái chai quen thuộc, chính là cái lúc trước Cao Liên Tâm dâng lên, thuốc thần tên là “Làm vui sướng”.
Cao Liên Tâm không tin được, giọng nói run rẩy: “Ngài đã dùng xong rồi?”
Một lọ lớn như thế!
Không hỗ là hoàng đế, quả thật là một đêm bảy lần, lại vừa dũng vừa mãnh, lợi hại vô cùng, cằm Cao thái y khiếp sợ đến đụng vào đất.
Kỳ Sùng thản nhiên nói: “Không có tác dụng với trẫm.”
Cao thái y thản nhiên thất vọng: “Vâng ạ.”
Kỳ Sùng nói: “Cao thái y, trẫm muốn ngươi cho nàng thuốc không có hại cho thân thể, nếu có thể dâng lên trong một tháng, trẫm thưởng lớn cho ngươi.”
Cao thái y: “…”
Lúc này Cao thái y mới thầm nghĩ mừng đến rớt nước mắt.
Tất cả mọi người sống nhiều năm thế rồi, dựa vào đâu mà y có thể đứng đầu thái y viện chứ? Chẳng lẽ do vận khí tốt sao? Hay là y thuật của y cao thâm?
Đương nhiên không phải!
Bởi vì Cao thái y thông minh, cơ trí, có khả năng tính trước, am hiểu nhiều phương pháp trữ hàng trong giới quan lại.
Ban đầu không có để ý đến chủ tử này cho nên cũng không có nhiều thái y tốn tâm tư ở phương diện này. Từ khi Kỳ Sùng có chuyện thì cho gọi y tới, Cao thái y liền âm thầm để tâm. Từ ngày đấy, bình thường sẽ xem sách và xem các bài thuốc ở ngoài, Cao thái y cũng cân nhắc đến bài thuốc làm vui sướng.
Trải qua mấy tháng cân nhắc, cuối cùng y cũng cho ra bài thuốc mới.
Vừa nãy mới thu dọn mọi thứ rối loạn một chút, Cao thái y cũng mang đến thuốc mới này.
Y nhanh chóng mang âm tình bất định đến dâng lên hoàng đế: “Bệ hạ, vi thần nghiên cứu mấy tháng nay, sớm đã điều chế ra thuốc mới, chỉ là chưa có cơ hội dâng lên.”
Kỳ Sùng biết xưa nay Cao Liên Tâm là người khôn khéo, thấu tình đạt lý.
Thái y trong thái y viện nhiều như thế, nguyên nhân trọng dụng Cao Liên Tâm chỉ có một, đó là do y đủ thông minh.
Kỳ Sùng gõ bàn: “Để đồ vật này ở lại đi.”
Cao Liên Tâm nhanh chóng mang đồ lên cho Kỳ Sùng, y cũng nhẹ nhàng mở ra, mặc dù Kỳ Sùng có yêu cầu cao nhưng chính là do thuộc hạ có năng lực không tệ, trong thời gian Kỳ Sùng quy định đều làm xong mọi chuyện, chắc chắn sẽ có thưởng.
Sau đấy, Cao Liên Tâm lại thì thầm vài câu bên cạnh Kỳ Sùng, cuối cùng dặn dò: “Lần trước vi thần bắt mạch cho Minh cô nương, tuy Minh cô nương đã khỏi hẳn nhưng cơ thể vẫn còn yếu. Chuyện phòng the, mong bệ hạ tiết chế một chút, năm ngày một lần là được.”
Tạm thời Kỳ Sùng không muốn Minh Trăn có thai, trong mắt hắn Minh Trăn còn nhỏ, sinh con rất khổ, hắn không muốn Minh Trăn trải qua sớm thế. Trước đấy để nàng chơi nhiều thêm vài năm.
“A Trăn dễ thụ thai không?” Kỳ Sùng nói: “Ngươi làm lại mấy bài thuốc bổ đi, trước cứ điều dưỡng thân thể đã, gần đây đừng để nàng mang thai.”
Đợi đến lúc cơ thể khỏe hơn thì hãy nói chuyện đứa nhỏ, tôn thất trong hoàng tộc rất đông, huyết mạch sẽ không đứt nhưng Minh Trăn chỉ có một. Kỳ Sùng rất quý trọng Minh Trăn, nếu Minh Trăn mà vì đứa nhỏ mà mất đi thì Kỳ Sùng sẽ hận nó suốt đời.
Cao Liên Tâm nói: “Cô nương có tính hàn, thể chất khó thụ thai, vẫn nên điều dưỡng cho tốt. Vi thần cũng cho rằng cô nương đợi thêm hai ba năm nữa sẽ thích hợp, chờ thân thể cô nương tốt rồi, bệ hạ chăm chỉ cày cấy, không muốn có hoàng tử cũng khó.”
Nhưng mà… trước mắt, bệ hạ vẫn nên thành thành thật thật năm ngày một lần đi.
Sau khi Cao Liên Tâm nói xong thì đi xuống nhận thưởng.