Mục lục
Màu trắng xám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà nội 4 mùa sài gòn 2 mùa, cái ấm nóng liên tục của vùng đất miền nam như bào mòn nội tâm cô trở nên khô khốc. Sự xa lạ ở đây giống mảnh đất thiếu sức sống không người ngó tới... Cho dù phố xá tập nấp, người lướt qua nhau.



Thiên An đứng trước chạm xe buýt đợi chuyến xe cuối cùng trong ngày để trở về nhà, ngôi nhà...không thuộc về cô.



Năm đầu tiên An lên đại học, mẹ hết mực khuyên nhủ. Mẹ nói: “Con gái chịu khó ở lại kí túc xá của trường. Tuy có hơi bất tiện nhưng con không cần lo lắng giờ giấc, lại thuận tiện lên lớp. Cũng không cần mỗi sáng băng qua cái ngã tư đó, An của mẹ sợ tiếng ồn mà, nghe lời mẹ được không?”. Sở dĩ mẹ nói như vậy bởi phòng trọ nhỏ cô thuê nằm cách trường chỉ một cái ngã tư, một ngã tư rất lớn...



Có người lại sợ hãi chỉ vì phải đi qua một cái ngã tư lớn ư?



Không... Thiên An không sợ, chỉ là cái bóng đơn độc trong lòng cô quá đáng sợ! Những phức hợp âm thanh bên ngoài làm cái “kén” của cô buồn bực...



Những lời mẹ nói với Thiên An năm cô lên mười tám, khi mẹ săn sóc cô từng chi tiết nhỏ nhặt. Như mới đó thôi...ấy thế mà ngày cô Nam tiến, ngày cô rời xa mẹ, cách mẹ cả ngàn cây số.



Mẹ hiểu cô, nhưng cũng không hiểu cô. An sợ tiếng ồn nhưng cô càng sợ bị cô lập hơn. Những kẻ hướng nội như An, cái bóng tâm lí bao chùm trái tim cô, cô không muốn đón nhận và cũng chẳng màng việc mình có được thế giới đón nhận hay không?



An nhét tai nghe lên tai trái rảo bước chen chúc trên làn người đông đúc nối nhau tiến vào cửa xe. Xe buýt chuyển động từ từ, lắc lư liên tục, cánh tay cô phải gân lên chống đỡ.



Ai đó vỗ vào vai cô, Thiên An giật mình quay lại, đôi đồng tử đen nháy khẽ chớp căng lên.



“Chuông điện thoại của cậu đã reo rất lâu rồi đó!”. Cô bạn lạ mặt cười, khẽ liếc nhìn ba lô của An.



Tiếng chuông điện thoại vẫn chưa dứt, bên cạnh đã có người khó chịu.



Thiên An khẽ gật đầu, lí nhí nói cảm ơn rồi nhấc máy. Dòng chữ “Em trai” nhấp nháy trên màn hình như vẫy gọi.



“Chị nghe rồi!”. An nói rất nhỏ, cô luôn sợ làm phiền những người xung quanh.



“Thiên An lại về muộn nữa phải không? Có phải lại trễ xe không?”



An phì cười, em trai cô quá hiểu mình. Nó không giống một đứa trẻ, nó là một cậu em trai lương thiện và hiểu chuyện.



“Ừ, chị lại trễ xe rồi”. Thiên An thở hắt nhìn qua cửa kính xe buýt, ánh đèn đường hắt chéo làm cô khẽ chau mày.



Em trai cô cười hí hí, khoái chí vì đoán trúng chuyện đó. Chất giọng hơi khàn của người mới dậy thì vỡ giọng đặc lại trong điện thoại, cậu bé nói tiếng miền Nam lơ lớ, không giống cô: “Ba mẹ không có nhà. Em đói rồi!”



Cô hiểu ý: “Được, chị sắp về tới nơi rồi”. An ngó xuống đường, còn khoảng ba trạm dừng nữa là đến nhà cô. Đồng ý rồi cúp máy đặt vào chỗ cũ.



Cậu bé tên An Vũ. Là đứa em trai cùng bố khác mẹ của cô. Lần đầu tiên nghe người ta đồn đại về đứa con riêng của bố, Thiên An vỡ oà khóc chết đi sống lại, năm đó cô chỉ mới 5-6 tuổi. Đó là một cú sốc với một đứa trẻ không hiểu tường tận sự phức tạp trong gia đình mình. An từng khóc, từng căm ghét, từng hận.



Thế nhưng mười mấy năm sau, ngoài Vũ mà cô từng ghét từng hận ra lại chẳng có người nào quan tâm, thấu hiểu, bên cạnh cô.



Cửa xe bật mở, Thiên An giật mình nhận ra đã đến trạm xe gần nhà mình. Cô lật đật đi xuống, cúi đầu như người có lỗi vì gây mất thời gian của mọi người trên xe. Chỉ trách Thiên An hay lơ đãng, cô thường tìm cách để tách biệt mình với thế giới xung quanh.



Vũ đứng trước cổng đợi cô, thấy chị thì vẫy tay. An xoa đầu em, cậu ngoan ngoãn cúi đầu. An Vũ có chiều cao vượt trội như bố, mới 15 tuổi đã cao hơn cô nửa cái đầu.



“Chiều nay là ai đón em?”



“Anh Tùng đó, em đợi anh ấy hơn hai mươi phút lận”. Vũ tều môi, không hài lòng. Anh Tùng gọi mẹ Sơn là dì, quan hệ bên ngoại. Cái tên này đối với An dường như không có mối liên quan nào.



Tùng có một xưởng gỗ, thu nhập ổn định, dư dả thời gian thường hay đi đón Vũ khi bố hay dì cô có việc bận. Hoặc thi thoảng là thằng bé đề nghị, anh cũng bằng lòng vui vẻ đáp ứng.



Con người ở miễn đất này sống với nhau rất gần gũi, cái hào sảng của người miền Nam chẳng phải nói suông là như thế.



Tùng sống một mình, anh thương Vũ như em trai ruột. Từ khi cô xuất hiện, tình cảm mà Tùng dành cô cũng không kém cậu em kia. Hết mực để tâm, tận tình dẫn dắt.



Thiên An bê ra phòng khách hai bát mì bốc khói nghi ngút, An Vũ ngửi thấy mùi chua cay nồng nàn thì thích lắm. Hai chị em cô được cái hợp khẩu vị nhau.



“Đừng để rớt ra nhà, ăn xong phải ”giấu diếm” sạch sẽ. Ba mẹ biết chị lại để Vũ ăn mì qua bữa lại mắng chị mất”



Cậu bé luôn nghe lời, nhất là nghe lời An!



Vũ có dáng vẻ cô độc... Một đứa trẻ cô độc đáng thương hơn bất kì người cô độc nào.



Thằng bé thích chơi game, thích đọc sách, vui đùa, thích chị nó... Chỉ là, không yêu thích thế giới ồn ào ngoài kia. Vũ trầm tính, đúng hơn là một đứa trẻ tinh ranh, lãnh đạm mà hiền lành.



Cậu không nhiều bạn bè như những cậu bạn cùng lứa, Vũ lớn lên cùng đám trẻ trong trường mầm non mà mẹ cô đang giảng dạy, tình bạn rất xa vời. Thi thoảng có đám trẻ nhà hàng xóm chạy đến vui đùa, lâu dần thành quen.



Có An ở đây, Vũ không trống rỗng nữa.



Trong nhà có hai đứa trẻ...dù thế nào cũng tốt hơn chỉ có một người chưa kịp trưởng thành!



Phòng của An nằm ở một góc khuất ánh sáng, cô vốn dĩ không có phòng riêng. Sau đó, căn phòng này được bố cô sửa chữa cho An dọn vào.



Đèn vàng hiu hắt, chiếc bàn học đen nhám đặt một chiếc hộp vuông nhỏ. An bỏ cặp sách xuống nền nhà, nhẹ nhàng đến mức không phát ra bất kì thanh âm nào.



Chiếc đồng hồ cô thêm vào giỏ hàng từ tháng trước nữa, giống như có một phép màu không cánh mà bay đến bên cô.



Những ngón tay nhỏ thoăn thoắt lướt trên màn hình, cô đang soạn một tin nhắn: “Cảm ơn bố!”, gửi đi. Phía trên là rất nhiều những tin nhắn một chiều khác.



Đây là cách cô và bố kín đáo giao tiếp suốt một năm qua, cho dù cùng nhà và cách nhau chỉ một tầng cầu thang.



Cuộc sống của An là thứ nhạt nhẽo, thay vì cách nói nhạt nhẽo thì đó là cuộc sống yên bình và an toàn mà cô tự vạch ra cho mình. Chỉ khi cô còn nằm trong vòng tròn luẩn quẩn ấy, An mới cảm thấy sự tồn tại của mình đang nhấp nháy ở nơi nào đó dưới bầu trời này.



Thiên An thường tới trường một mình, ăn trưa một mình, về nhà một mình và luôn...ngủ một mình. Đôi khi có ngoại lệ, mỗi khi ba mẹ vắng nhà Vũ thường lấy cớ đó để được ở cùng chị.



Tâm hồn trong suốt như thuỷ tinh của cậu khiến cô an lòng...



Khi mới nhập học, An được đề nghị ở kí túc xá của trường. Cô không nói đồng ý cũng không từ chối, cô không có quyền quyết định.



Thật may bố đã không đẩy An ra xa. Nếu không, không gian chật hẹp của kí túc xá e rằng sẽ là chiếc lồng giam hãm tâm hồn cô.



Tiếng nước chảy tắt hẳn, ánh đèn vàng vẫn luôn duy trì sáng. Thiên An hong khô tóc rồi ngủ thiếp đi, không tắt đèn...



“Mẹ...tại sao ngay cả mẹ cũng như vậy?”. Cô gái nhỏ khóc nấc lên, mặt mũi tèm lem nước: “Con đã lớn lên mà không có bố rồi. Mẹ cũng muốn con phải san sẻ tình thương của mẹ cho người ngoài. Mẹ không thương con, tại sao không ai thương con cả...”



Mẹ cô đến tháng thai kì thứ 5, bụng to nổi cộm. Thiên An khóc như mưa, chao đảo đứng không vững, đôi mắt vẩn đục ngấn nước.



“An, không phải như con nghĩ đâu. Sao mẹ có thể không thương con được...”. Bà cũng đau đón.



“Ông ấy ngoại tình là ông ấy sai, ông ấy bỏ rơi chúng ta cũng là ông ấy sai. Ông ấy sai rồi, bố con sai rồi. Mẹ...mẹ cũng không thể sai như vậy”



“Thiên An...”. Mẹ cô khóc theo con, có người mẹ nào nhìn thấy con mình dằn vặt mà trong lòng được an yên. “Hãy hiểu cho mẹ, có được không?”



“Các người đều muốn được hiểu, sự bất hạnh của tôi ai sẽ hiểu? Ai sẽ hiểu cơ chứ?”



An giật bắn mình, cơ thể như chiếc lò so bật dậy. Cô thở dốc ngồi tựa vào tường, cảm giác nơi ngực trái còn cảm giác nhói không rõ ràng. Cô khóc trong bất chi bất giác, nước mắt lăn dài trên má!



An không khóc, cô chỉ vô thức sờ lên mặt mình rồi thấy thứ lỏng trong suốt chảy dài.



Ba giờ hai hai phút... Cô không lau mắt, chỉ chân chân nhìn xuống nền nhà tuyệt vọng. Có một cái bóng nặng đến não nề trong trái tim An. Cô nhớ nhà da diết, một năm rời khỏi cô chưa lần nào liên hệ về nhà. Cô sợ, không dám đối mặt.



An nhớ ông bà, nhớ chị gái...nhớ mọi thứ thuộc về nơi cô từng lớn lên.



Cô khẽ đẩy cửa, bắt gặp bố đứng hút thuốc bên ngoài. Cô nhìn ông rồi lướt qua, ánh mắt chưa chạm đích đã vội thu lại.



“Con lại tỉnh giấc à?”

Cô gật đầu, lúc này mới đưa tay gạt nước mắt.



“Bố không ngủ được...”

Cô lại gật đầu.



“Con nói chuyện với bố được không?”

Cô gật thêm một cái, đáp: “Vâng!”



Cô và bố ngồi trên sân thượng. 4h sáng, thành phố này như chưa bao giờ chìm vào giấc ngủ. Náo nhiệt vô cùng!



Người đàn cô có khuôn mặt giống An như đúc mặt đầy tâm sự, mái tóc pha hai màu khẽ bị gió thổi phồng lên. Ông đã ngoài năm mươi tuổi, dáng người cao và khoẻ khoắn. An chỉ có khuôn mặt giống bố, thân hình mảnh khảnh của cô là di truyền từ mẹ.



“An, con nhớ nhà không?”



Gió thổi vào mắt cô, chỉ một câu hỏi của bố khiến mũi cô cay sè.



“Con nhớ...”. Cô trả lời ngắt quãng: “Nhưng đó đã không phải là nhà của con nữa”. Xót xa, có lẽ thứ cảm giác cô không biết nên vẽ nó thành hình thế nào. Cứ âm ỉ, day dứt...



“Đây là nhà của con...”



“Bố nhớ con không?”



Ông quay sang cô: “Con đang ở bên cạnh ta, ta không cần nhớ con nữa”



“Mười tám năm trước, bố có từng nhớ con không?”



Bố cô lặng người, ông cảm thấy đứa con của mình ở ngay trước mắt nhưng trái tim nó thì đang treo trống rỗng ở một chân trời nào. Ông không dám gần gũi con gái, một năm chung sống không thân thuộc, bên nhau không mùi mẫn.



Con gái ông xa ông mười tám năm, nếu không phải An có khuôn mặt giống ông. E rằng ông không nhận ra con gái mình. Ông hổ thẹn vô cùng.



“An, là lỗi của bố. Mười tám năm sau, ta sẽ ở bên cạnh con, bù đắp cho con. Có được không?”



Có được không? Ông đang hỏi cô có chấp nhận tình thương của ông hay không ư? Hay ông đang muốn cô phải chấp nhận ông như thể mười tám năm ông không tồn tại chỉ là một dấu chấm đã đặt trong quá khứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang