Beta: Seen Me.
Bạch Nhứ chưa từng nghĩ tới cô còn gặp lại Tô Nhiên, hơn nữa lại ngay ngày sinh nhật của mình.
Chính xác mà nói thì không tính là gặp được, bởi cô chỉ thấy bóng dáng anh xa xa. Anh cũng không có nhìn đến cô, mà ngay lúc cô đuổi tới, anh đã biến mất ở chỗ rẽ đầu đường.
Lúc ấy, cô cùng Lục Diệc Thần vừa cơm nước xong từ khách sạn ra tới, Lục Diệc Thần ra bãi đỗ xe lấy xe, cô ở cửa sau khách sạn chờ hắn. Đứng ở cửa khách sạn, nhìn người đi đường, cô nhớ mình đã từng nói với Tô Nhiên, có thể thế giới này nhiều người như vậy, nhưng cô vẫn có thể xuyên qua biển người mênh mông để gặp anh. Khi đó Tô Nhiên trả lời cô, đó là bởi vì anh vẫn luôn đứng ở giữa biển người chờ cô tới.
Nghĩ đến đây, Bạch Nhứ không khỏi cười khổ một chút, những năm tháng bên cạnh nhau trở nên thật xa xôi.
Cô cùng anh tách ra ba năm, thời gian ba năm, cô vẫn không cách nào quên được anh. Nụ cười của anh, hình dáng, thân ảnh của anh, hết thảy mọi thứ về anh đều ở thật sâu trong lòng cô, suốt cuộc đời đều không thể quên.
Thời điểm Lục Diệc Thần đem xe mở ra, thấy Bạch Nhứ nhìn đối diện mà thất thần, bất đắc dĩ đi đến bên cạnh, vươn tay quơ quơ trước mắt cô, “Em chừng nào mới có thể bỏ thói quen xấu cả ngày thất thần này đây.”
Bạch Nhứ thu hồi suy nghĩ, cười cười ngượng ngùng, không đáp lời. Từ ngày cùng Tô Nhiên tách ra, cô thường suy nghĩ, anh có thể hay không ở trong biển người, tựa như anh đã từng nói chờ cô.
Cô cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, bởi vì cô biết hiện tại anh ở thành phố X, cùng cô nơi thành phố C cách xa nhau ngàn dặm. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ở lại thành phố X, mà cô lựa chọn thành phố C.
Kỳ thật có rất nhiều thứ khiến cô muốn trở lại thành phố X, chính là nghĩ đến anh đang ở nơi ấy. Nhưng ý niệm đó liền bị ngăn chặn, bởi vì cô không có dũng khí, cô sợ hãi có một ngày sẽ nhìn thấy anh cùng người khác ở bên nhau. Nếu thật là như vậy, cô tình nguyện cách anh thật xa.
“Tiểu nha đầu, sinh nhật vui vẻ.” Lục Diệc Thần đưa cho cô một cái hộp màu hồng nhạt.
“Cảm ơn.” Bạch Nhứ nhận cái hộp từ trong tay hắn, ngay trước mặt hắn liền mở hộp, trong đó là một cái vòng tay hoa cúc nhỏ.
Ngày đó, lúc cô đi ngang qua cửa hàng trang sức, liếc mắt coi trọng cái vòng tay kia, không nghĩ tới hắn lại đoán được tâm tư của cô.
“Em không thể về nhà liền bỏ nó đi a.” Lục Diệc Thần cầm lấy vòng tay đeo lên cho cô.
Bạch Nhứ cúi đầu chạm nhẹ cái vòng tay hoa cúc nhỏ, tò mò hỏi: “Anh làm sao biết em thích cái vòng tay này?”
“Em nghĩ gì đều viết rõ trên mặt.” Lục Diệc Thần gõ đầu cô một cái.
“Em nào có.” Bạch Nhứ ngẩng đầu, không phục mà trả lời, lại vô tình nhìn xuyên qua cửa sổ xe thấy được trong đám người đối diện một bóng dáng quen thuộc.
Cái bóng dáng kia cô quá quen, quen đến mức dù đám người kia có đông đúc, ồn ào thì cô cũng có thể liếc mắt một cái liền nhận ra anh.
Không kịp nghĩ nhiều, mở cửa xe chạy về hướng đối diện, truy tìm cái bóng dáng ở phía trước. Nhưng lúc cô đuổi tới chỗ rẽ, rốt cuộc lại không nhìn thấy cái bóng dáng kia.
Lục Diệc Thần lo lắng đuổi theo, thấy cô mờ mịt đứng ở chỗ rẽ liền vỗ nhẹ cô một cái, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em vừa mới nhìn thấy anh ấy.” Bạch Nhứ lẩm bẩm.
Lục Diệc Thần cùng cô quen biết nhiều năm, tự nhiên biết trong miệng cô anh ấy là chỉ ai. Có không ít nam sinh ở bên cạnh cô, nhưng ở trong lòng cô trước nay cũng chỉ có một người, đó chính là Tô Nhiên.
“Có thể là nhìn lầm rồi.”
Bạch Nhứ lắc đầu, cô dám khẳng định vừa rồi cái bóng dáng kia chính là Tô Nhiên, bóng dáng anh quen thuộc với cô như vậy, sao có thể sẽ nhận sai được.
“Trở về đi.” Lục Diệc Thần sờ đầu cô, bất đắc dĩ mà thở dài một hơi.
Bạch Nhứ trầm mặc gật đầu, chậm rãi xoay người trở về. Kỳ thật cô không biết, câu “Trở về” của Lục Diệc Thần chính là nói cô trở lại thành phố X, trở lại cái thành phố có Tô Nhiên ấy đi.
Trở lại xe, Bạch Nhứ phát Weibo “Biển người mênh mang, ngươi ở nơi nào”.
Sau đó, khi cô xem trộm Weibo của Tô Nhiên, nhìn thấy anh cũng đã cập nhật trạng thái, trên đó viết: “Tôi tới thành phố nơi em sống, nhưng lại không gặp được em. Sinh nhật vui vẻ.” Mà thời gian anh đăng Weibo vừa lúc là cô ở thành phố C gặp phải anh.