Beta: Seen Me.
Bạch Nhứ cho rằng sau khi tốt nghiệp, cô sẽ như ý nguyện mà thành Tô phu nhân, cô còn tưởng tượng có thể hay không ngay ngày tốt nghiệp, Tô Nhiên sẽ cầm một bó hoa hồng cầu hôn cô, chẳng sợ không có nhẫn, cô cũng sẽ lớn tiếng mà nói cô nguyện ý.
Nhưng những cái cô tưởng tượng đều diễn ra với Lâm Vi Nhiễm, mà một ngày kia từ đầu đến cuối cô đều không nhìn thấy Tô Nhiên, chỉ nhận được một tin nhắn: Tiểu Bạch, chúng ta chia tay đi!
Bạch Nhứ trước sau không thể tin được đây là sự thật, Tô Nhiên sao có thể đưa ra lời chia tay với cô, không phải trước đó bọn họ còn rất vui vẻ sao?
Nhất định là có nguyên nhân gì đó, cô muốn tìm anh hỏi cho rõ ràng. Chính là, cô căn bản không thể liên lạc được với anh, di động tắt máy, phát WeChat cũng không được, nhắn ở Weibo cũng không có hồi đáp, tìm bạn cùng phòng của anh cũng nói không biết, bọn họ vài ngày rồi không nhìn thấy anh, lễ tốt nghiệp cũng không tham gia.
Bạch Nhứ hoàn toàn mất liên lạc với Tô Nhiên, bạn cùng phòng biết cô thất tình, an ủi, ở cùng cô mấy ngày, nhưng sau đó lại phải vội vàng tìm công việc, lục tục đi hết, các nàng không giống Bạch Nhứ, cho dù không đi làm thì vẫn có người nhà nuôi.
Một mình Bạch Nhứ ở lại trường học rất lâu, ký túc xá đóng cửa, cô liền thuê một căn phòng gần trường để ở, cô cảm thấy Tô Nhiên nhất định sẽ quay lại trường học.
Đoạn thời gian kia, mỗi ngày cô đều đến những nơi mình từng cùng Tô Nhiên thường xuyên đi dạo mà ngây ngốc. Có đôi khi là thư viện, đôi khi là sân bóng, là rừng cây nhỏ...
Lâm Vi Nhiễm thật sự chịu không nổi, đặt vé máy bay, giúp cô thu dọn hành lý, lôi kéo đi du lịch giải sầu.
Nhưng mà lúc trở về, cô vẫn là dáng vẻ kia, cuối cùng Lâm Vi Nhiễm thật sự không có biện pháp, gọi điện thoại kêu Lục Diệc Thần đem cô về thành phố C. Nàng cảm thấy chỉ cần cô một ngày còn lưu lại nơi này, liền vĩnh viễn không thể từ bỏ được đoạn tình cảm kia.
Sau khi Bạch Nhứ đi rồi, Lâm Vi Nhiễm thế nhưng lại gặp Tô Nhiên, anh từ trong một chiếc BMW đi ra, mà trên ghế điều khiển là một cô gái trẻ tuổi, nàng ta mỉm cười phất tay với anh.
Lâm Vi Nhiễm cho rằng chính mình nhìn lầm, xoa xoa hai mắt, sau đó xác nhận người kia chính là Tô Nhiên, tức giận không quan tâm đến đèn xanh đèn đỏ mà chạy xuống đường lớn.
Nàng nhìn cô gái trẻ tuổi ở trên xe, cười thật xinh đẹp, sau đó thân mật mà kéo tay Tô Nhiên, còn cố ý dùng giọng nói ngọt ngào mà kêu anh một tiếng thân ái.
Trời đất làm chứng, nàng không muốn dùng giọng nói ngọt như vậy mà kêu vị hôn phu của cô, chính là vì Bạch Nhứ, dù thế nào nàng cũng làm, nếu Lâm Vi Nhiễm mặc áo tay ngắn thì đã có thể nhìn thấy cánh tay nàng nổi da gà.
Cô gái kia nhìn thấy nàng, hơi mỉm cười, “Vị này nhất định là Tiểu Bạch anh thường xuyên nhắc tới rồi, thật xinh đẹp.”
Lâm Vi Nhiễm nghe được nàng ta nhắc tới Bạch Nhứ, tựa hồ ý thức được chính mình đang hiểu lầm, xấu hổ mà cười cười, đành phải mặt dày diễn tới cùng, cũng may Tô Nhiên không có vạch trần nàng.
Sau khi cô gái kia lái xe đi, Lâm Vi Nhiễm buông tay Tô Nhiên, “Cô gái kia là ai?”
“Em họ của tôi.” Tô Nhiên không nóng không lạnh mà trả lời một câu, lát sau, thấp giọng hỏi nàng: “Cô ấy có khỏe không?”
Lâm Vi Nhiễm tất nhiên biết anh hỏi ai, nàng tức giận nghiến răng nghiến lợi, “Cậu còn không biết xấu hổ hỏi đến cô ấy.”
Một lát sau, Tô Nhiên xấu hổ cười, “Có Lục Diệc Thần ở đây, cô ấy hẳn là vẫn ổn đi!”
Lâm Vi Nhiễm tức tối, “Tô Nhiên, cậu có phải là đàn ông hay không?”
“Đừng nói cho cô ấy biết cậu gặp tôi, tới lúc thích hợp tôi sẽ đi tìm cô ấy.” Chỉ mong khi đó cô vẫn là cô của bây giờ, câu sau anh không có nói ra.
“Nếu cậu còn yêu cô ấy, hiện tại liền đi tìm, nếu hiện tại cậu không đi, về sau liền không cần đi quấy rầy cô ấy.” Lâm Vi Nhiễm cố ý nhấn mạnh từ “Quấy rầy”.
“Cậu yên tâm, nếu cô ấy đang hạnh phúc, tôi nhất định sẽ không quấy rầy.” Nói xong, Tô Nhiên liền đi, lưu lại một thân ảnh thon dài cô đơn.