Tư Niệm (司念) từ từ lấy lại ý thức, tiêu hóa đoạn ký ức lạ lẫm, liền nghe thấy tiếng khóc quấy của phụ nữ.
"Vậy phải làm sao đây, lẽ nào ông định để con gái ruột của chúng ta gả cho một ông chú đã có ba đứa con sao? Hu hu, con bé đã chịu khổ mười mấy năm rồi, không phải tôi không thương Niệm Niệm (念念), nhưng dù có thế nào thì đây mới là con gái ruột của chúng ta."
Tầm mắt Tư Niệm (司念) mơ hồ quét qua hai người bên giường, là một đôi vợ chồng trung niên khoảng bốn mươi tuổi, người đàn ông đang hút thuốc, đôi mày nhíu chặt, người phụ nữ thì đang che mặt lau nước mắt.
Tư Niệm (司念) nhận ra mình xuyên sách hai ngày trước, nhưng cô vẫn luôn bởi vì thân thể của nguyên chủ chưa tỉnh táo, nên chỉ có thể nằm đây tiêu hóa ký ức cẩu huyết trong đầu.
Cô xuyên sách, còn trở về thập niên 80 lạc hậu.
Cái này cũng thôi, còn là xuyên vào một thiên kim giả.
Một tháng trước, cô thiên kim thật tìm tới cửa, nói khi xưa đã bị bế nhầm, đi giám định thì đúng là thật.
Thân phận của nguyên chủ trở nên vi diệu.
Thiên kim thật sống cùng Lâm gia ở một nông thôn nghèo nàn, còn vị thiên kim giả không muốn sống cuộc sống khổ, lại sợ cha mẹ đuổi cô ấy đi, cho nên khóc lóc om sòm, giở trò không đi.
Điều quan trọng hơn là cô đã đính hôn với con trai của thủ trưởng đại viện quân khu, bản thân sắp được gả vào hào môn, bỗng nhiên phát hiện thân phận của mình là giả, mọi dự định trong tương lai coi như mây khói.
Nguyên chủ tức giận muốn chết, cũng hận thiên kim thật.
Cho dù là nuôi chó, mười mấy năm cũng có tình cảm, càng đừng nói là một người còn đang sống sờ sờ.
Tư gia nhà vốn dĩ muốn giữ lại cả hai, dù sao thì nhà họ Tư ba đời làm quan, cũng không phải không nuôi nổi.
Ai ngờ bên phía Lâm gia lại định hôn sự cho cô ta, muốn cho cô ta gả cho một ông chú từng ly hôn lại còn dẫn theo ba đứa con mở trại nuôi heo.
Đương nhiên thiên kim thật không chịu.
Cha mẹ nhà họ Tư thương con gái ruột đã chịu khổ mười mấy năm, còn phải gả cho một tên đàn ông lớn tuổi từng ly hôn, làm sao có thể đành lòng.
Muốn từ chối gả con gái.
Ai biết cha mẹ Lâm ở quê đã nhận tiền rồi chạy, lúc này không thể không gả.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có ý nghĩ để Tư Niệm (司念) gả thay.
Tuy không đành lòng, nhưng nhà họ Tư cảm thấy, nuôi con gái giùm người ta mười mấy năm, còn nuôi tốt như vậy, lúc này trả ơn họ cũng không lý.
Hơn nữa Tư Niệm (司念) không phải con gái ruột, nếu để cô gả đến nhà thủ trưởng, nhà họ Tư lỗ mất.
Hôn nhân tốt đẹp như vậy, đương nhiên phải giữ cho con gái ruột của mình.
Nguyên chủ biết được chuyện này, lập tức tức giận đùng đùng, còn nhảy sông tự sát.
Chuyện này huyên náo rầm rộ, kéo theo nhà họ Tư mất hết mặt mũi, cũng có chút thất vọng và chán ghét nguyên chủ.
Từ nhỏ, họ dẫn con ra ngoài, đã có người từng nói đứa nhỏ này sao không giống cha không giống mẹ, khiến hai người rất lúng túng.
Cô con gái từ nhỏ có tính cách ngang bướng vô lý, không như khuê tú nhà người ta.
Tư gia cũng muốn mau mau đổi lại.
Tư Niệm (司念) chớp mắt tỉnh dậy.
Tuy nguyên chủ đã nhảy sông nhưng không chết, thậm chí bởi vì chuyện này, người trong nhà cảm thấy cô quá cực đoan, lập tức đưa cô về nông thôn.
Sau khi nguyên chủ gả cho ông chú từng ly hôn, đẩy tất cả sai lầm lên người ông chú, còn ngược đãi con của người ta, cuối cùng đối phương không thể nhịn được nữa, ly hôn với cô.
Thiên kim giả biến thành ăn mày, thân tàn, cuối cùng chết thảm ở đầu đường, kết thúc cuộc đời đầy cẩu huyết..
Tình tiết này cũng khiến người ta cạn lời.
Mấy hôm nay, Tư Niệm (司念) không sống không chết nằm trên giường, điều cô mong muốn nhất là mình đang nằm mơ, như vậy thì tốt biết mấy..
Lúc này nhìn mẹ của nữ chính đều nói tới nước này rồi, cũng không thể trốn tránh được nữa.
Người trong nhà rõ ràng thiên vị cô con gái thật, cô nằng nặc muốn ở lại không chỉ khiến mọi người khó sử lại còn ăn nhờ ở đậu, cuộc sống không như vậy chưa chắc đã tốt.
Tốt nhất bây giờ chủ động rời đi, có lẽ còn có thể được một danh tiếng tốt.
Lúc này Tư Niệm (司念) lên tiếng: "Mẹ đừng khóc nữa, con sẽ đi."
Căn phòng trở nên yên tĩnh trong mấy giây, Trương Thuý Mai (张翠梅) (张翠梅) mới phát hiện con gái đã tỉnh.
Biểu cảm của bà ta xẹt qua một tia ngượng ngập, sau đó lại hổ thẹn nói: "Niệm Niệm (念念), con đừng trách cha mẹ vô tình, chỉ là mẹ thực sự không thể làm gì khác."
Tư Niệm (司念) nhàn nhạt gật đầu: "Con hiểu, nếu con ở lại, nói không chừng còn phải tranh giành chồng chưa cưới là quân nhân với Lâm Tư Tư (林思思), từ đầu tới cuối đều không tốt."
Cô nói quá thẳng thắn, ngược lại khiến hai người lớn đều có cảm giác xấu hổ bị nhìn thấu.
Dù sao thì ngày trước người ta chọn Tư Niệm (司念) là do cô xinh đẹp mới. Nhưng hai người kia lại cho rằng, hôn ước này à vì thân phận của nhà mình.
"Cha có một trăm tệ, cũng đủ cho con tiêu một khoảng thời gian, sau này nếu có khó khăn, con cứ gọi điện thoại cho cha mẹ."
Qủa nhiên, gọi điện thoại chứ không phải tới tìm.
Hẳn là muốn nới rộng quan hệ với cô rồi.
Nhưng có một trăm tệ cũng được, dù sao thì ở thập niên 80 này, một trăm tệ đã tương đương với một nghìn tệ sau này.
Tư Niệm (司念) cũng không tham, chủ yếu là cô và người ta cũng không thân quen, cộng thêm thân phận thiên kim giả này đủ khiến bản thân lúng túng, người ta nuôi mình no ấm mười mấy năm, nếu còn muốn một khoảng tiền, dây dưa không ngừng gì đó, quả thực là rất quá đáng.
Cô đưa tay ra nhận, hai người nói hai câu bảo cô thu dọn sớm một chút, ngày mai đưa cô đi, sau đó một trước một sau rời đi.
Hẳn là sợ cô nuốt lời.
Ngày mai chính là ngày kết hôn, tuy nói kết hôn nhưng nói cho cùng cũng làm làm vợ sau, ở niên đại này không quang vinh gì, cho nên không định tổ chức hôn lễ, chỉ cần đưa người tới là được.
Tư Niệm (司念) đứng dậy đi xung quanh đánh giá căn phòng, phòng không lớn, một chiếc giường sắt xinh đẹp, có bàn sách, tủ quần áo, còn có bàn trang điểm.
Gia đình bình thường không có nổi căn phòng tốt như thế này.
Nhà họ Tư đối với nguyên chủ quả thực không tồi, ít nhất chưa từng để cô chịu thiệt trong mảng ăn mặc.
Cho nên quần áo của nguyên chủ rất nhiều, một số váy kiểu Pháp, váy kiểu Trung xinh đẹp, phụ kiện,...còn có không ít dây chuyền trân châu.
Trên bàn đang đặt sản phẩm chăm sóc da thịnh hành chỉ không dễ có, Bách Tước Dương, Tuyết Hoa Cao.
Bởi vì nguyên chủ cùng con trai thủ trường đã hứa hôn từ nhỏ, ở phương diện bảo dưỡng, nhà họ Tư cũng vô cùng chịu chi.
Cho nên nguyên chủ được nuôi đến da thịt mềm mại, hoàn toàn là kiểu thiên kim phú gia da trắng, mặt đẹp, chân dài.
Có cuộc sống như thế này, dĩ nhiên không muốn về quê gả cho một ông chú.
Thu dọn xong những món đồ tốt, hôm sau, Tư Niệm (司念) xách hành lý lên xe rời đi.
Không nghĩ tiễn cô đi dễ dàng như vậy, người nhà họ Tư vẫn có chút không hồi thần, dù sao thì từ sau khi biết thân phận thật, Tư Niệm (司念) vẫn luôn quấy náo đủ kiểu đòi ở lại.
Giờ đây bỗng nhiên đồng ý rời đi sảng khoái như vậy, ngược lại khiến họ có chút khó tin lẫn khó chịu trong lòng.
Con gái đã nuôi mười mấy năm, nói đi là đi.
Đổi lại dù là ai, trong lòng sao không khó chịu? Nhìn ánh mắt mang theo không nỡ cùng áy náy của cha mẹ Từ, thiên kim thật Lâm Tư Tư (林思思) đỏ mắt: "Cha, mẹ, có phải con trở về không đúng? Con đã làm sai rồi không, con không muốn như thế này, hay là để Niệm Niệm (念念) quay lại đi!"
Hai người lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn cô con ruột gầy yếu, vô cùng hổ thẹn: "Nói bậy, sao nói con làm sai, Niệm Niệm (念念) dù sao cũng đã mười tám tuổi rồi, đã đến lúc cũng nên rời đi rồi, chúng ta không thể nuôi nó cả đời được."
Danh Sách Chương: