Đương nhiên, đó là lời khách sao, còn nói cho ai thì tuỳ cô lựa chọn.
Tư Niệm đang kéo Dao Dao vào nhà thì thấy ông chủ nhỏ và thằng hai đang nhìn cô với vẻ mặt đau khổ.
Tư Niệm tiến lên hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Thằng hai bĩu môi không vui, đứng đó đau khổ.
Nghe được câu hỏi của Tư Niệm, cậu lập tức quay người bỏ chạy, giống như đang tức giận.
Tư Niệm sững người một lúc, sau đó nhìn ông chủ nhỏ.
Dù sao thì cậu chủ nhỏ cũng trưởng thành hơn, mặc dù có chút buồn nhưng cậu vẫn không dám bộc lộ sự nóng nảy trước mặt Tư Niệm như em trai mình.
Chu Trạch Đông không dám nổi giận, vội vàng ngẩng đầu nhìn cô, trầm giọng nói.
"Chúng ta đã đồng ý trồng rau cùng nhau."
Hôm qua mẹ mua hạt cải dầu, nói muốn cải tạo mảnh sân trồng một ít rau quả ăn.
Cho nên chúng rất mong chờ tan học để giúp đào đất.
Hôm nay vừa tan đưa đứa một đường chạy về, trước kia đi hơn một giờ, hôm nay chỉ bốn mươi phút đã về đến nhà.
Nhưng khi về đến đã thấy đất đã được đào, rau cũng đã được trồng.
Không có cơ hội để chúng chơi nữa.
Hai đứa trẻ thất vọng và buồn bã, càng không vui khi nghe tin Tư Niệm muốn dạy mấy người kia làm bánh đậu xanh.
Chúng vốn cho rằng đó là việc chỉ có mẹ mới làm được.
Trẻ con từ các gia đình khác ghen tị với mẹ của chúng, người có thể làm rất nhiều món ngon.
Nếu mẹ dạy người khác, chẳng phải sau này ai cũng làm được sao?
Tư Niệm nghe xong liền cười nói: "Đúng vậy."
Con nhà người khác không muốn phải làm việc suốt ngày và chỉ thích vui chơi.
Hai đứa trẻ này lại khác, thấy việc là lao vào làm, không làm là giận.
Thật dễ thương.
Tối hôm qua Tư Niệm có đề cập đến chuyện này, hai đứa nhỏ muốn giúp đỡ, cô đương nhiên đồng ý.
Dù sao một mình cô không thể xử lý được, nếu với sự giúp đỡ của hai đứa trẻ, cô có thể nhẹ nhàng một chút.
Nhưng không ngờ khi Chu Việt Thâm trở về , anh ấy đã hoàn thành nó trong hai hoặc ba cú đào.
Chưa kể cô và chúng đều không có kinh nghiệm.
Chu Trạch Đông không nói, chỉ là cắn môi.
Tư Niệm nhịn không được xoa xoa đầu của hắn: "Được rồi, đừng tức giận, đất ở đây rất cứng, chúng ta đào không được, đây là cha con đào, mẹ chỉ là rắc một chút hạt cải dầu vào, mẹ còn muốn trồng ớt và cà tím, khi đó, mẹ vẫn cần sự giúp đỡ của con."
Chu Trạch Đông cẩn thận liếc nhìn cô, thấy cô cười, cậu vặn vẹo ngón tay, nhỏ giọng nói: "Con không tức giận."
Cậu chỉ thất vọng một chút thôi.
Trên thực tế, trước đó Chu Trạch Đông đã từng trồng cây, nhưng sau khi đến ở cùng cha mình, cậu không còn trồng nữa.
Ngày thường, cậu chỉ làm việc nhà.
Cậu muốn nhanh nhanh chứng tỏ bản thân với Tư Niệm rằng cậu không tệ hơn những đứa trẻ khác trong thôn.
Chỉ là không ngờ cơ hội này vuột khỏi tay.
Tư Niệm xoa xoa đầu, ngẩng đầu nhìn về phía trong phòng.
Với đôi mắt sắc bén, cô thoáng thấy cái đầu nhỏ sau cánh cửa đang nghe trộm.
Nghe anh trai nói không giận nữa, thằng hai chợt khựng lại.
Nếu anh trai không tức giận, nếu cậu vẫn tức giận thì mẹ sẽ cảm thấy cậu nhỏ nhen và ghét cậu thì sao?
Nghĩ đến đây, thằng hai hoảng sợ, chạy ra đứng trước mặt Tư Niệm, đau lòng nói: "Mẹ, con cũng không tức giận."
"Con thật sự không tức giận nữa sao?" Tư Niệm đã phát hiện ra cậu, tiểu hỗn đản này mau giận cũng mau quên, so với Chu Trạch Đông, cậu không giỏi che giấu cảm xúc của mình.
Nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Tư Niệm, Chu Trạch Hàn cảm thấy ủy khuất: "Thật ra, con vẫn còn có chút tức giận."
Tư Niệm lập tức cười nói: "Vậy Tiểu Hàn muốn làm thế nào mới hết tức giận?"
Linkfull: https://motnhanhhoanho.wordpress.com/2023/11/12/tn80-chuong-146-day-lam-banh/
Danh Sách Chương: