Tháng Sáu, 1809
Robert Kemble, Bá tước Macclesfield, chưa bao giờ là người có tâm hồn lãng mạn, nhưng khi anh nhìn thấy người con gái ấy bên hồ, anh ngay lập tức biết mình đã yêu.
Không phải do vẻ đẹp của cô. Với mái tóc đen cùng chiếc mũi bướng bỉnh, cô chắc chắn trông rất quyến rũ, nhưng anh đã thấy nhiều phụ nữ còn đẹp hơn thế trong các buổi vũ hội ở Luân Đôn.
Không phải do sự thông minh của cô. Anh chẳng có lý do nào để tin rằng cô ngốc nghếch, nhưng anh chưa từng giao tiếp với cô thì làm sao có thể cam đoan về trí tuệ của cô được.
Chắc chắn cũng không phải do sự duyên dáng của cô. Hình ảnh đầu tiên của cô mà anh nhìn thấy là khi cô trượt chân khỏi một tảng đá ẩm ướt, đôi tay khua khoắng loạn xạ. Cô ngã xuống một tảng đá khác với tiếng huỵch lớn, theo sau là một tiếng thét cũng lớn tương đương. “Bực quá”, rồi cô vừa đứng dậy vừa xoa xoa cái mông đau đớn của mình.
Anh không thể nào lý giải. Tất cả những gì anh biết là cô hoàn hảo.
Anh tiến lên trước, vẫn ẩn mình sau hàng cây. Cô đang nhón chân bước từ hòn đá này sang hòn đá khác, và bất cứ kẻ ngốc nào cũng có thể thấy rằng cô lại sẽ ngã, bởi tảng đá cô sắp giẫm lên phủ đầy rêu, và...
Tõm!
“Trời ơi, trời ơi!”
Robert không thể ngừng ngoác miệng cười khi cô chật vật leo lên bờ. Vạt váy của cô ướt đẫm, và đôi giày cô đang mang hẳn cũng bị hỏng luôn rồi.
Anh nghiêng người tới, nhận thấy đôi giày của cô vẫn nằm dưới ánh nắng, có lẽ cô đã bỏ lại chúng ở đó trước khi nhảy nhót trên bãi đá. Cô gái thông minh, anh hài lòng nghĩ.
Cô ngồi bệt xuống bờ hồ đầy cỏ và bắt đầu vắt khô vạt váy, Robert thỏa thích nhìn bắp chân trần của cô. Anh tự hỏi không biết cô cất mớ tất của cô đi đâu rồi.
Và sau đó, như thể được giác quan thứ sáu chỉ có ở phụ nữ mách bảo, cô bỗng ngẩng phắt đầu lên và nhìn quanh. “Robert?”, cô gọi, “Robert! Ra đây ngay”.
Robert sững người, chắc chắn anh chưa bao giờ gặp cô trước đây, chắc chắn họ cũng chưa bao giờ được giới thiệu với nhau, và thậm chí còn chắc chắn rằng dù có được giới thiệu với nhau đi chăng nữa, cô cũng không bao giờ gọi thẳng tên anh như vậy.
“Robert”, cô nói, giờ thì gần như hét với anh. “Yêu cầu trình diện ngay lập tức.”
Anh rời khỏi hàng cây. “Như mong muốn của cô, thưa tiểu thư.” Anh nói với cái cúi chào nhã nhặn.
Miệng cô trễ xuống. Cô chớp mắt và vội vàng đứng dậy. Rồi hẳn cô cũng nhận ra mình đang nắm chặt vạt váy trong tay, để lộ đầu gối cho toàn thế giới chiêm ngưỡng, thế là cô thả váy xuống. “Anh là tên quái nào thế?”
Anh trưng ra điệu cười nhếch miệng tuyệt vời nhất của mình. “Robert.”
“Anh không phải Robert”, cô lắp bắp.
“Tôi thì nghĩ khác đấy”, anh nói, thậm chí không buồn che giấu vẻ thích thú của mình.
“Hừm, anh không phải Robert của tôi.”
Cơn sóng ghen tuông thình lình ào qua người anh. “Vậy Robert của cô là ai?”
“Đó là... đó là... Tôi không thấy có gì liên quan đến anh cả.”
Robert hếch đầu, làm ra vẻ rất đăm chiêu. “Thứ nhất điều bắt đầu cho cuộc tranh luận là vì đây là đất của tôi, và váy của cô thì ướt đẫm nước trong hồ của tôi, cho nên rõ ràng có liên quan đến tôi rồi.”
Máu rút sạch khỏi gương mặt cô. “Ôi, trời đất, anh không phải lãnh chúa vùng này.”
Anh nhe răng cười. “Tôi là lãnh chúa vùng này đấy.”
“Nhưng, ngài lãnh chúa phải lớn tuổi chứ!” Cô trông bối rối và quẫn trí hơn bao giờ hết.
“À. Tôi thấy vấn đề của chúng ta rồi. Tôi là con trai của ngài lãnh chúa. Một vị lãnh chúa khác. Và cô là...”
“Rắc rối to rồi”, cô buột miệng.
Anh nắm lấy tay cô, cô không hề chìa tay ra cho anh, và cúi mình nhìn cái tay ấy. “Tôi lấy làm vinh hạnh được quen biết cô, tiểu thư Rắc rối ạ.”
Cô cười khúc khích. “Tên tôi là tiểu thư Rắc rối To, thưa ngài.”
Nếu Robert còn bất cứ nghi ngờ nào về sự hoàn mỹ của người phụ nữ đang đứng trước mặt anh, thì chúng cũng tan chảy dưới sức mạnh từ nụ cười lẫn khả năng hài hước bẩm sinh của cô rồi. “Thôi được”, anh nói, “Thưa tiểu thư Rắc rối To. Tôi không muốn trở nên thô lỗ và cướp đi họ tên đầy đủ của cô”. Anh kéo tay cô và dẫn cô trở lại bờ hồ. “Lại đây đi, chúng ta ngồi xuống một lát.”
Cô có vẻ ngập ngừng. “Mẹ tôi, Chúa cầu phúc cho linh hồn bà, đã qua đời ba năm trước, nhưng tôi có cảm giác bà sẽ bảo tôi rằng đây là ý tưởng tuyệt đối thiếu khôn ngoan. Trông ngài cứ như một kẻ phóng đãng vậy.”
Câu nói này thu hút toàn bộ sự chú ý của anh. “Tức là cô đã chạm trán rất nhiều tên phóng đãng?”
“Không, đương nhiên là không rồi. Nhưng nếu có gặp, tôi nghĩ hắn ta cũng sẽ trông giống ngài.”
“Vì sao lại thế?”
Cô cong môi ra chiều hiểu biết. “Thôi nào, ngài đang tìm kiếm những lời ca tụng đấy phải không, thưa ngài?”
“Rõ ràng là thế”. Anh mỉm cười với cô, ngồi xuống, và vỗ nhẹ chỗ đất kế bên. “Đừng lo. Thanh danh của tôi chẳng đen mấy đâu. Giống màu xám của than chì hơn.”
Cô lại cười khúc khích, khiến Robert có cảm giác như thể anh hẳn đã trở thành Chúa tể Vũ trụ.
“Ngài có thể gọi tôi là cô Lyndon”, cô vừa nói vừa ngồi xuống cạnh anh.
Anh chống hai khuỷu tay ngả người ra sau. “Tôi xin mạo muội đoán cô là cô Lyndon Rắc rối To phải không?”
“Cha tôi chắc chắn sẽ nghĩ như vậy”, cô xấc xược đáp. Rồi mặt cô xịu xuống. “Tôi thực sự nên đi đây. Nếu ông bắt gặp tôi đang ngồi đây với ngài...”
“Vớ vẩn”, Robert nói, đột nhiên muốn giữ cô ở lại với anh. “Sẽ không có ai biết hết.”
Cô ngồi lại, với bộ dạng do dự. Sau một hồi lâu lặng thinh, cô cuối cùng cũng nói: “Tên của ngài thực sự là Robert sao?”
“Thực sự.”
“Tôi tưởng con trai của một Hầu tước phải có cả một chuỗi tên dài loằng ngoằng chứ.”
“Tôi e là thế.”
Cô đột ngột thở dài. “Thật đáng thương cho tôi. Tên tôi chẳng nhiều nhặn gì ngoài hai chữ cả.”
“Và chúng là?”
Cô liếc nhìn anh, biểu cảm trong đôi mắt gần như tán tỉnh. Trái tim Robert vỗ cánh.
“Victoria Mary”, cô đáp. “Tên ngài là gì? Nếu cho tôi cả gan được hỏi.”
“Được chứ. Robert Phillip Arthur Kemble.”
“Ngài quên mất tước hiệu của mình rồi”, cô nhắc anh.
Anh nghiêng người về phía cô và thì thầm, “Tôi không muốn làm cô sợ.”
“Ồ, tôi không dễ bị dọa đến mức ấy đâu.”
“Tốt thôi. Bá tước Macclesfield, nhưng đó chỉ là tước hiệu trên danh nghĩa thôi.”
“À phải rồi”, Victoria nói. “Ngài sẽ không được nhận tước hiệu thực thụ cho đến khi cha ngài qua đời. Giới quý tộc thật kỳ quặc.”
Anh nhướng mày. “Những quan điểm như thế có thể khiến người ta bị tống giam ở vài nơi trên đất nước này đấy.”
“Ồ, nhưng không phải ở đây”, cô nói với nụ cười tinh quái. “Không phải trên đất của ngài, cạnh hồ của ngài.”
“Phải”, anh nói, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh biếc của cô và tìm kiếm thiên đường. “Chắc chắn không phải ở đây.”
Vì không biết phải làm sao để phản ứng lại với sự khao khát trong ánh mắt anh, và cô ngoảnh đi. Một phút dài im lặng trước khi Robert lại lên tiếng.
“Lyndon. Hừm.” Anh ngẩng đầu lên nghĩ ngợi. “Sao cái tên ấy nghe quen thế nhỉ?”
“Cha tôi là mục sư mới ở Bellfield.”, Victoria đáp. “Có lẽ cha ngài từng đề cập đến ông.”
Cha Robert, Hầu tước Castleford, bị tước hiệu và vùng đất của ông ám ảnh, vẫn thường xuyên thuyết giảng cho con trai mình về tầm quan trọng của cả hai thứ đó. Robert chắc chắn việc vị mục sư mới đến đã được đề cập ở một phần trong các bài thuyết giảng hàng ngày của ngài Hầu tước. Anh cũng chắc chắn mình không hề lắng nghe.
Anh thích thú nhoài người về phía Victoria. “Và cô có thích cuộc sống ở Bellfield này không?”
“Ồ, có chứ. Trước đây chúng tôi sống ở Leeds. Tôi rất nhớ các bạn của tôi, nhưng sống ở làng quê thú vị hơn nhiều.”
Anh ngừng lại. “Nói cho tôi nghe đi, ai là chàng Robert bí ẩn của cô thế?”
Cô ngẩng đầu lên. “Ngài thực sự quan tâm sao?”
“Đúng vậy.” Anh phủ tay mình lên bàn tay bé nhỏ của cô. “Tôi rất muốn biết tên hắn ta, bởi nếu hắn muốn dụ gặp cô một mình trong rừng lần nữa thì tôi sẽ nện hắn ra trò.”
“Ôi, thôi.” Cô cười ngặt nghẽo. “Đừng có ngớ ngẩn thế.”
Robert nâng bàn tay cô lên môi và đặt một nụ hôn cháy bỏng lên cổ tay cô. “Tôi cực kỳ nghiêm túc.”
Victoria cố gắng khẽ rụt tay lại, nhưng trái tim cô không nghe theo. Có gì đó trong cái cách vị quý tộc trẻ này nhìn cô, xúc cảm dữ dội lóe lên trong đôi mắt anh vừa khiến cô sợ hãi lại vừa khiến cô thích thú. “Đó là Robert Beechcombe, thưa ngài.”
“Và hắn có ý định gì với em?”, Robert lẩm bẩm.
“Robert Beechcombe mới tám tuổi thôi. Chúng tôi định đi câu cá. Tôi nghĩ thằng bé thất hứa. Thằng bé có nói sẽ phải làm một ít việc nhà thì mới được đi.”
Robert đột ngột bật cười. “Nghe nhẹ hết cả người, cô Lyndon. Tôi ghét cay ghét đắng cảm giác ghen tuông. Nó là thứ cảm xúc tồi tệ nhất.”
“Tôi... Tôi không thể hình dung nổi ngài cảm thấy ghen tuông vì cái gì”, Victoria lắp bắp. “Ngài đâu có hứa hẹn gì với tôi?”
“Nhưng tôi đang định làm thế đây.”
“Và tôi sẽ không hứa hẹn gì với ngài”, cô nói, cuối cùng cũng nghiêm giọng.
“Một tình huống tôi sẽ phải điều chỉnh”, anh thở dài. Anh lại nâng bàn tay cô lên, lần này hôn lên những khớp ngón tay của cô. “Chẳng hạn như tôi sẽ rất hài lòng nếu em hứa với tôi sẽ không bao giờ để mắt đến một người đàn ông nào khác.”
“Tôi không hiểu ngài đang nói gì”, Victoria hoang mang đáp.
“Tôi không thích chia sẻ em với ai.”
“Chúa tôi! Chúng ta chỉ mới gặp nhau!”
Robert quay sang nhìn cô thật nghiêm túc. “Tôi biết. Lý trí tôi nói rằng tôi mới chỉ để mắt đến em mười phút trước, nhưng trái tim tôi thì như đã quen em cả đời rồi. Và linh hồn tôi còn thậm chí còn biết em lâu hơn nữa.”
“Tôi... Tôi không biết nói gì cả.”
“Vậy thì đừng nói. Chỉ cần ngồi đây cạnh tôi và tận hưởng ánh mặt trời thôi.”
Và rồi họ ngồi bên bờ hồ rợp cỏ, nhìn trời mây, mặt nước và nhìn nhau. Họ im lặng vài phút cho đến khi đôi mắt Robert tập trung lên thứ gì đó ở đằng xa, và anh đột ngột nhảy dựng lên.
“Đừng cử động”, anh yêu cầu, nụ cười toe toét khiến giọng anh bớt phần nghiêm nghị. “Không được cử động dù chỉ một chút.”
“Nhưng...”
“Một chút xíu cũng không được đâu nhé!”, anh dặn với qua vai, lao vụt qua khoảng rừng thưa.
“Robert!”, Victoria phản đối, hoàn toàn quên mất nên gọi anh là “ngài”.
“Tôi sắp xong rồi!”
Victoria nghển cổ, cố gắng nhìn xem anh đang làm gì. Anh chạy thẳng về phía sau những hàng cây, và tất cả những gì cô có thể trông thấy là anh đang cúi xuống. Cô nhìn cổ tay mình, ngạc nhiên khi không thấy vết cháy bỏng nơi anh đặt môi xuống.
Cô đã cảm giác được nụ hôn đó lan tỏa khắp cơ thể.
“Đây rồi.” Robert hiện ra từ khu rừng và cúi mình nhã nhặn, nắm một bó hoa violet dại trong tay phải. “Dành tặng quý cô của tôi.”
“Cảm ơn”, Victoria thì thầm, cảm giác cay cay nơi khóe mắt. Cô cảm thấy rung động sâu sắc, như thể người đàn ông này có thứ sức mạnh mang cô băng qua thế giới, băng qua cả vũ trụ.
Anh trao hết hoa cho cô, chỉ chừa lại một bông. “Đây là lý do thực sự tôi hái chúng”, anh vừa lẩm bẩm vừa cài nhành hoa cuối cùng lên tai cô. “Đây. Giờ thì em hoàn hảo.”
Victoria nhìn chằm chằm vào bó hoa trong tay. “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì dễ thương đến thế này.”
Robert nhìn đăm đăm về phía Victoria. “Tôi cũng thế.”
“Chúng có mùi như thiên đường.” Cô cúi người và hít hà. “Tôi rất yêu mùi thơm của những bông hoa. Có một bụi kim ngân mọc ngay bên ngoài cửa sổ phòng tôi.”
“Vậy sao?”, anh lơ đãng hỏi, vươn tay ra định chạm vào gương mặt cô, nhưng kìm lại kịp lúc. Cô là một cô gái ngây thơ, và anh không muốn làm cô sợ.
“Cảm ơn ngài”, Victoria đột ngột ngước lên và nói.
Robert nhảy bật dậy. “Ngồi yên! Không được cử động.”
“Lại nữa à?”, cô buột miệng, nở một nụ cười thật rộng. “Ngài định đi đâu thế?”
Anh nhe răng cười. “Đi tìm một họa sĩ vẽ chân dung.”
“Một gì?”
“Tôi muốn lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi.”
“Ôi, quý ngài”, Victoria thốt lên. Cả cơ thể cô rung lên vì cười khi cô đứng dậy.
“Robert thôi”, anh sửa lại.
“Robert.” Cô biết mình đang nói năng không phép tắc, nhưng tên của anh thốt lên quá đỗi tự nhiên trên môi cô. “Ngài hài hước thật đấy. Tôi không thể nhớ lần cuối cùng tôi cười nhiều như thế này là từ bao giờ nữa.”
Anh cúi xuống và đặt một nụ hôn khác lên tay cô.
“Ôi trời đất”, Victoria ngước lên trời và nói, “Quá muộn rồi. Cha có thể đang đi tìm tôi, và nếu ông phát hiện tôi đang ở đây một mình với ngài...”
“Thì tất cả những gì ông có thể làm là ép chúng ta cưới nhau”, Robert cắt ngang với một nụ cười lười biếng.
Cô tròn mắt nhìn anh. “Và thế chưa đủ để ngài chạy thục mạng đến hạt bên sao?”
Anh cúi mình và lướt môi lên môi cô. “Suỵt. Anh đã quyết sẽ cưới em rồi.”
Miệng cô há hốc. “Ngài điên ư?”
Anh lùi lại, ngắm cô với vẻ mặt hòa trộn thích thú và kinh ngạc. “Thực sự thì Victoria, anh không nghĩ mình từng có lúc nào minh mẫn hơn giây phút này.”
Victoria đẩy cửa bước vào ngôi nhà cô sống chung cùng cha và em gái. “Cha!”, cô gọi. “Xin lỗi vì con đã về trễ. Con ra ngoài thăm thú một chút. Vẫn còn quá nhiều chỗ con chưa nhìn thấy bao giờ.”
Cô thò đầu vào phòng làm việc. Cha cô ngồi sau bàn, miệt mài soạn bài giảng tiếp theo của ông. Ông vẫy tay, ra chiều báo không có việc gì và ông không muốn bị làm phiền. Cô nhón chân đi ra.
Victoria xuống nhà bếp để chuẩn bị bữa tối. Cô và em gái Eleanor thay phiên nhau nấu ăn, và tối nay đến lượt của cô. Cô nếm món thịt bò hầm đã bắc lên lò từ sớm, thêm vào chút muối, rồi ngồi xuống một chiếc ghế.
Anh muốn cưới cô.
Chắc chắn cô đang nằm mơ rồi. Robert là một Bá tước. Bá tước! Và sau này anh sẽ trở thành Hầu tước. Những người đàn ông có tước hiệu cao quý như vậy sẽ không kết hôn với con gái của một mục sư.
Nhưng anh đã hôn cô. Victoria chạm tay lên môi, không hề ngạc nhiên khi thấy đôi tay mình đang run rẩy. Cô không biết nụ hôn này có ý nghĩa với anh như với cô không, dù sao thì anh cũng hơn cô rất nhiều tuổi. Trước cô có lẽ anh đã hôn vô số phụ nữ khác rồi.
Ngón tay cô nguệch ngoạc những vòng tròn và trái tim lên mặt bàn bằng gỗ trong khi tâm trí mơ màng nhớ lại chiều nay. Robert. Robert. Cô gọi tên anh, rồi dùng tay viết lên mặt bàn. Robert Phillip Arthur Kemble. Cô viết tên anh ra.
Anh đẹp trai kinh khủng. Mái tóc đen gợn sóng và chỉ hơi quá dài một chút so với kiểu thịnh hành. Và mắt anh, người ta thường nghĩ sẽ nhìn thấy một đôi mắt sẫm màu ở người có mái tóc đen, nhưng mắt anh lại có màu xanh dương trong suốt. Một màu xanh nhạt như băng đá, nhưng chính tính cách của anh đã giữ cho đôi mắt ấy thật ấm áp.
“Chị đang làm gì thế, Victoria?”
Victoria ngước lên và thấy em gái đang đứng ở ngưỡng cửa. “Ồ, chào em, Ellie.”
Eleanor, cô em gái nhỏ hơn Victoria ba tuổi, băng qua căn phòng và nhấc bàn tay Victoria khỏi mặt bàn. “Chị sẽ bị dằm đâm vào tay cho xem.” Cô thả bàn tay Victoria ra và ngồi xuống chiếc ghế ở góc bàn đối diện.
Victoria rõ ràng đang nhìn em gái nhưng chỉ toàn thấy hình ảnh của Robert. Khuôn miệng tuyệt đẹp, nụ cười luôn chực nở trên môi, chiếc cằm mờ mờ râu của anh. Cô tự hỏi liệu có phải anh cạo râu hai lần một ngày hay không.
“Victoria!”
Victoria ngây người ngước lên. “Em vừa nói gì à?”
“Em đang hỏi chị, lần thứ hai, là chị có muốn mang thức ăn đến nhà bà Gordon vào ngày mai với em không. Cha muốn chia sẻ phần nào với gia đình bà ấy khi bà ấy bị ốm.”
Victoria gật đầu. Là một mục sư, cha cô nhận được một phần mười sản lượng thu hoạch của các nông trang trong vùng. Phần lớn được bán đi để bảo dưỡng nhà thờ trong làng, nhưng vẫn luôn đủ thực phẩm cho gia đình Lyndon. “Ừ, ừ”, cô lơ đãng nói. “Đương nhiên chị sẽ đi rồi.”
Robert. Cô thở dài. Giọng cười của anh thật dễ thương.
“... thêm không?”
Victoria ngẩng lên. “Chị xin lỗi. Em lại đang nói gì với chị à?”
“Em đang nói là”, Ellie đáp lại với vẻ mất kiên nhẫn rõ rệt, “em nếm món hầm ban sáng. Nó cần thêm muối. Chị có muốn em cho thêm không?”.
“Không, không. Chị mới thêm rồi.”
“Rốt cuộc có chuyện gì với chị vậy, Victoria?”
“Ý em là sao?”
Ellie gần như nổi nóng. “Chị chẳng thèm nghe dù chỉ hai từ trong những lời em nói. Em đang cố gắng nói chuyện với chị, còn tất cả những gì chị làm là nhìn ra ngoài cửa sổ và thở dài.”
Victoria nhoài người tới. “Em có thể giữ bí mật không?”
Ellie nhoài theo. “Chị biết là em có thể mà.”
“Chị nghĩ chị yêu mất rồi.”
“Em chả tin.”
Miệng Victoria há hốc vì sửng sốt. “Chị vừa nói với em rằng chị đã trải qua biến đổi lớn nhất để bước sang trang mới của một người phụ nữ trưởng thành, và em không tin chị à?”
Ellie giễu cợt. “Chị có thể yêu ai ở Bellfield này cơ chứ?”
“Em có thể giữ bí mật không?”
“Em đã nói là có rồi còn gì.”
“Ngài Macclesfield.”
“Con trai của Hầu tước á?”, Ellie ré lên. “Victoria, anh ta là một Bá tước.”
“Nhỏ cái giọng xuống!” Victoria nhìn qua vai xem họ có làm cha chú ý không. “Chị đương nhiên biết anh ấy là một Bá tước rồi.”
“Chị thậm chí còn chẳng quen anh ta. Anh ta vẫn đang ở Luân Đôn khi ngài Hầu tước mời chúng ta đến Castleford.”
“Hôm nay chị đã gặp anh ấy.”
“Và chị nghĩ chị yêu rồi ấy hả? Victoria, chỉ lũ dở người với mấy nhà thơ mới yêu từ cái nhìn đầu tiên thôi.”
“Thế chị nghĩ chị là đứa dở hơi rồi”, Victoria kiêu căng nói, “bởi Chúa biết chị không phải một nhà thơ”.
“Chị điên rồi, chị ạ. Hoàn toàn điên rồi.”
Victoria hếch cằm và cao ngạo nhìn em gái. “Thực ra, Eleanor, chị không nghĩ có lúc nào chị lại minh mẫn như giây phút này.”
Đêm đó Victoria trằn trọc mãi mới ngủ, và khi thiếp đi cô lại mơ về Robert.
Anh đang hôn cô. Dịu dàng lướt trên môi rồi lang thang đến gò má cô. Anh đang thì thầm tên cô.
“Victoria...”
“Victoria...”
Cô đột ngột bừng tỉnh.
“Victoria...”
Có phải cô vẫn đang mơ không nhỉ?
“Victoria...”
Cô trườn ra khỏi mền và nhìn qua cửa sổ trên đầu giường ngủ. Anh ở đó.
“Robert?”
Anh cười rạng rỡ và hôn lên chóp mũi cô. “Là anh. Anh không thể nói anh vui biết chừng nào khi nhà của em chỉ cao có một tầng đâu.”
“Robert, anh làm gì ở đây vậy?”
“Vì phải lòng người nào đó đến rồ dại chăng?”
“Robert!” Cô cố gắng nhịn cười, nhưng tâm trạng vui vẻ của anh quá dễ dàng lây sang cô. “Thật sao, trời ạ. Anh đang làm gì ở đây vậy?”
Anh lịch thiệp cúi mình. “Anh đến để theo đuổi em, quý cô Lyndon ạ.”
“Vào lúc nửa đêm thế này á?”
“Anh chẳng nghĩ nổi lúc nào thích hợp hơn nữa.”
“Robert, nhỡ anh đi nhầm phòng thì sao? Thanh danh của em sẽ bị tổn hại mất.”
Anh dựa vào bệ cửa sổ. “Em đã nhắc đến cây kim ngân. Anh đã ngửi xung quanh cho đến khi tìm thấy phòng của em.” Anh hếch mũi lên hít hà. “Khứu giác của anh khá là nhạy đấy.”
“Anh đúng là hết thuốc chữa.”
Anh gật đầu. “Có thể, hoặc đơn giản chỉ vì yêu thôi.”
“Robert, anh không thể yêu em được.” Nhưng ngay cả khi nói những lời đó, Victoria cũng nghe thấy tiếng trái tim mình đang thổn thức chờ anh phản bác.
“Anh không thể ư?” Anh vươn tay qua cửa sổ để nắm lấy bàn tay cô. “Đi với anh nào, Torie.”
“K... Không có ai gọi em là Torie cả”, cô nói, cố gắng thay đổi chủ đề.
“Anh thích thế”, anh thì thầm. Anh đưa bàn tay chạm vào cằm cô và kéo cô về phía anh. “Giờ anh sắp hôn em đấy.”
Victoria bẽn lẽn cúi đầu, không tài nào từ chối bản thân trước niềm vui thích cô đã mơ về cả đêm hôm nay.
Môi anh như lông vũ chải lên môi cô. Victoria run rẩy trước cơn râm ran lan tỏa dọc cột sống.
“Em có lạnh không?”, anh thì thầm, những lời của anh như hôn lên cô.
Cô im thin thít lắc đầu.
Anh lui người lại, hai bàn tay ôm lấy gương mặt cô. “Em đẹp quá.” Anh giữ một lọn tóc giữa những ngón tay và cảm nhận độ mềm mượt của nó. Rồi anh di chuyển trở lại với môi cô, cọ xát môi mình lên đó, để cô quen dần với sự gần gũi của anh trước khi anh hôn sâu hơn. Anh có thể cảm nhận cơn run rẩy của cô, nhưng cô không cố gắng tránh ra, và anh biết cô cũng bị sự đụng chạm này kích thích giống như anh.
Robert chuyển bàn tay ra gáy cô, lùa những ngón tay vào mái tóc dày của cô khi lưỡi anh lướt dọc theo viền môi cô. Cô có vị như bạc hà và chanh và đó là tất cả những gì anh có thể làm để không kéo cô qua cửa sổ để làm tình với cô ngay trên bãi cỏ mềm. Chưa bao giờ trong hai mươi tư năm qua, anh lại có nhu cầu dữ dội đến thế. Đó là đam mê, phải, nhưng mang sự dịu dàng tinh tế cùng một sức mạnh đáng kinh ngạc.
Anh miễn cưỡng rời ra khi nhận thấy anh đã muốn cô nhiều hơn những gì anh có thể đòi hỏi tối nay. “Đi với anh”, anh thì thầm.
Cô vụt chạm tay lên môi mình.
Anh lại nắm lấy tay cô và kéo cô về phía khung cửa sổ để mở.
“Robert, giờ là nửa đêm.”
“Thời điểm thích hợp nhất để ở bên nhau.”
“Nhưng em... Em đang mặc váy ngủ!” Cô nhìn xuống như thể chỉ sau đó mới nhận ra áo xống của mình bất nhã đến mức nào. Cô vồ lấy tấm mền và cố gắng quấn nó quanh cơ thể.
Robert cố gắng hết sức mới không bật cười. “Khoác áo choàng của em vào đi”, anh khẽ yêu cầu. “Và nhanh lên. Đêm nay chúng ta có nhiều cái để xem lắm.”
Victoria thoáng do dự trong chốc lát. Đi với anh chính là đỉnh điểm của sự ngu dại, nhưng cô biết nếu giờ cô đóng cửa sổ thì suốt quãng đời còn lại cô sẽ luôn tự hỏi chuyện gì có thể xảy ra vào một đêm trăng tròn thế này.
Cô lao khỏi giường và mở tủ lấy một cái áo choàng đen. Chiếc áo quá dày cho những hôm tiết trời ấm áp, nhưng cô không thể dạo chơi trong chiếc váy ngủ được. Cô cài áo choàng, trở lại giường và với sự giúp đỡ của Robert, cô trèo qua cửa sổ.
Không khí ban đêm trong lành và nồng nàn hương kim ngân, nhưng Victoria chỉ có thời gian để kịp hít một hơi thở sâu trước khi Robert kéo mạnh tay cô và rảo bước chạy. Victoria không dám cười ra tiếng khi họ lao vút qua bãi cỏ và đi vào rừng. Chưa bao giờ cô lại có cảm giác ngập tràn sức sống và tự do đến vậy. Cô muốn hét to để niềm hân hoan của mình vút lên những vòm cây, nhưng lại sợ vì cửa sổ trong phòng cha cô luôn để mở.
Vài phút sau họ đến một khoảnh rừng thưa. Robert ngừng lại đột ngột, khiến Victoria vấp phải anh. Anh ôm cô thật chặt, cả cơ thể anh áp sát thân mật vào người cô.
“Torie”, anh rì rầm. “Ôi, Torie.”
Và anh lại hôn cô như thể cô là người phụ nữ cuối cùng còn lại trên trái đất, người phụ nữ duy nhất từng được sinh ra.
Cuối cùng cô dứt ra, đôi mắt xanh thẳm của cô bối rối. “Chuyện này dường như nhanh quá. Em không chắc mình hiểu được nó.”
“Anh cũng không hiểu”, Robert nói với tiếng thở dài hạnh phúc. “Nhưng anh không muốn băn khoăn.” Anh ngồi xuống đất, kéo cô theo cùng với anh. Rồi anh nằm ngả ra.
Victoria vẫn cúi mình ngập ngừng nhìn anh.
Anh vỗ xuống mặt đất kế bên anh. “Nằm xuống đây và ngắm bầu trời đi. Kỳ diệu lắm.”
Victoria nhìn gương mặt anh, lúc này đang rạng ngời hạnh phúc, và cô từ từ hạ người xuống. Bầu trời dường như rộng lớn hơn từ vị trí này.
“Các vì sao không phải là thứ tuyệt vời nhất em từng được thấy sao?”, Robert hỏi.
Victoria gật đầu và nhích người sát lại với anh, nhận ra hơi ấm từ cơ thể anh hấp dẫn đến lạ kỳ.
“Em biết không, chúng đều ở đây là vì em. Anh tin Chúa đã đính chúng lên trời để em có thể nhìn ngắm chúng hằng đêm.”
“Robert, anh thật giàu trí tưởng tượng.”
Anh lăn sang một bên và chống khuỷu tay, rồi dùng bàn tay còn lại gạt những sợi tóc khỏi mặt cô. “Trước ngày hôm nay anh chưa bao giờ hay tưởng tượng thế này”, anh nghiêm giọng nói. “Anh chưa bao giờ muốn vậy. Nhưng giờ đây...” Anh ngừng lại, như thể tìm mãi không ra những từ diễn đạt cảm xúc trong trái tim anh. “Anh không tài nào giải thích được. Nó giống như anh có thể nói với em bất cứ điều gì.”
Cô mỉm cười. “Đương nhiên rồi.”
“Không, còn hơn thế nhiều. Anh chẳng bao giờ nói điều gì nghe kỳ quái cả. Thậm chí với những người bạn thân thiết nhất, anh cũng không thể hoàn toàn bộc lộ. Ví dụ như là...” Anh đột ngột bật dậy. “Em không thấy khó tin khi con người có thể đứng trên chân của họ sao?”
Victoria cố gắng ngồi dậy, nhưng tiếng cười đã ngăn cô lại.
“Nghĩ mà xem”, anh vừa nói vừa đong đưa chân. “Nhìn chân em mà xem. Chúng quá nhỏ nếu so sánh với phần còn lại của cơ thể. Hẳn anh ai cũng nghĩ chúng ta sẽ lăn kềnh ra đất mỗi khi cố đứng dậy.”
Lần này cô có thể ngồi hẳn lên, và nhìn xuống chân mình. “Em cho rằng anh đúng. Còn hơn cả kỳ diệu.”
“Anh chưa bao giờ nói điều đó với bất cứ ai”, anh lên tiếng. “Anh trăn trở về nó từ lâu rồi, nhưng chưa bao giờ chia sẻ với ai cho đến tận lúc này. Anh sợ người ta sẽ cho rằng điều ấy thật ngu ngốc.”
“Em không nghĩ nó ngu ngốc đâu.”
“Phải.” Anh cúi người và chạm vào má cô. “Phải, anh biết em sẽ không nghĩ thế.”
“Em nghĩ anh thật thông minh khi chú ý đến điều ấy”, cô ủng hộ.
“Torie. Torie. Anh không biết phải diễn tả thế nào, và anh cũng không hiểu tại sao nữa, nhưng anh nghĩ là anh yêu em.”
Cô quay phắt đầu lại, đối mặt nhìn anh.
“Anh biết rằng anh yêu em”, anh nhấn mạnh. “Anh chưa từng cảm thấy điều này trước đây, và nếu anh để bản thân bị sự thận trọng chế ngự thì quỷ tha ma bắt anh luôn đi cho rồi.”
“Robert”, cô thì thầm. “Em nghĩ em cũng yêu anh.”
Anh cảm giác hơi thở như rời bỏ cả cơ thể, niềm hạnh phúc hùng hổ đang chiếm cứ khiến anh không thể đứng yên nổi nữa. Anh kéo cô dậy. “Nói lại đi”, anh yêu cầu.
“Em yêu anh.” Giờ thì cô đang cười toe toét, bắt kịp khoảnh khắc đầy diệu kỳ này.
“Nữa.”
“Em yêu anh!” Câu nói lẫn trong tiếng cười.
“Ôi, Torie, Torie. Anh sẽ khiến cho em thật hạnh phúc. Anh hứa. Anh muốn dâng cho em hết thảy.”
“Em muốn vầng trăng!”, cô hét to, đột nhiên tin tưởng những điều hoang đường như thế có thể trở thành sự thật.
“Anh sẽ dâng hết thảy cùng vầng trăng cho em”, anh nói dữ dội.
Và rồi anh hôn cô.