Bảy năm sau
Victoria đuổi theo đứa trẻ năm tuổi qua bãi cỏ, liên tục vấp phải gấu váy nên cuối cùng đành phải túm hết vạt váy trong tay, không thèm bận tâm đến mắt cá chân bị lộ cho cả thế giới nhìn thấy. Các cô gia sư phải cư xử một cách đoan trang tột bậc, nhưng cô đã phải rượt đuổi kẻ bạo ngược tí hon này gần một giờ liền, vì vậy cô cũng sẵn sàng bỏ quách khuôn phép đi luôn.
“Neville!”, cô hét. “Neville Hollingwood! Ngừng chạy ngay lập tức!”
Neville không tỏ ra sẽ giảm tốc độ dù chỉ là chút ít.
Victoria ngoặt góc nhà và tạm nghỉ, cố gắng phân biệt đường thằng bé đã chạy.
“Neville!”, cô hét. “Neville!”
Không có câu trả lời.
“Thằng quỷ nhỏ”, Victoria làu bàu.
“Cô vừa nói cái gì vậy, cô Lyndon?”
Victoria quay phắt lại đối diện với phu nhân Hollingwood, bà chủ của cô. “Ôi! Thứ lỗi cho tôi, thưa phu nhân. Tôi không nhận ra bà ở đây.”
“Rõ ràng là như vậy”, người phụ nữ lớn tuổi gay gắt đáp. “Nếu không cô đã không gọi con trai ta bằng cái tên dơ bẩn như thế.”
Victoria không cho rằng “thằng quỷ nhỏ” lại bị gắn mác dơ bẩn, nhưng cô nuốt xuống lời vặn vẹo và trả lời thay vào đó: “Đó chỉ là một biệt danh, thưa phu nhân Hollingwood. Hẳn phu nhân cũng biết điều này.”
“Ta không tán thành những biệt danh mang tính chế nhạo, cô Lyndon ạ. Ta đề nghị cô dành cả buổi chiều ngẫm nghĩ về lối tự phụ trong cách hành xử của bản thân. Đây không phải nơi để cô tự ý gán biệt danh cho bề trên của mình. Ngày tốt lành.”
Victoria cố không há hốc miệng lúc phu nhân Hollingwood quay gót và lướt đi mất. Cô không quan tâm chồng của phu nhân Hollingwood có phải một Nam tước hay không. Nhưng không đời nào cô lại nghĩ thằng nhóc Neville Hollingwood mới năm tuổi đầu lại là bề trên của mình cả.
Cô nghiến chặt răng và hét, “Neville!”.
“Cô Lyndon!”
Victoria thầm rên rỉ. Không phải lại nữa đấy chứ.
Phu nhân Hollingwood tiến một bước về phía cô, rồi ngừng lại, bà ta hống hách hếch ngược cằm lên đến tận trời. Victoria không có lựa chọn nào khác ngoài tiến về phía bà ta và nói: “Vâng, thưa phu nhân?”.
“Ta không chấp thuận tiếng thét thô lỗ của cô. Một quý cô không bao giờ được cao giọng.”
“Tôi xin lỗi, thưa phu nhân. Tôi chỉ đang cố tìm cậu chủ Neville.”
“Nếu cô trông nom nó tử tế, thì sẽ không lâm vào tình trạng thế này.”
Victoria thì cho rằng thằng bé này lẩn nhanh như trạch, có khi đến Đô đốc Nelson[1] cũng chẳng thể giữ thằng bé ở yên được hơn hai phút cũng nên, nhưng cô giữ kín những ý nghĩ của mình. Cuối cùng cô nói “Thứ lỗi cho tôi, thưa phu nhân”.
[1] Vị Đô Đốc hải quân nổi tiếng nhất ở nước Anh.
Mắt phu nhân Hollingwood nheo lại, rõ ràng biểu lộ bà ta không tin rằng lời xin lỗi của Victoria là chân thành chút nào. “Cô liệu mà cư xử cho đúng mực vào tối nay.”
“Tối nay làm sao vậy, thưa phu nhân?”
“Bữa tiệc tại gia, cô Lyndon ạ.” Người phụ nữ lớn tuổi thở dài như thể bà ta phải nói điều này đến lần thứ hai mươi với Victoria, trong khi bà ta chưa bao giờ đề cập đến trước đây. Còn những người làm ở địa vị thấp hơn cũng chưa bao giờ chuyện trò với Victoria, cho nên cô hiếm khi được bật mí về những lời bàn tán.
“Chúng ta sẽ tiếp đãi các vị khách trong vài ngày tới”, phu nhân Hollingwood tiếp tục. “Các vị khách vô cùng quan trọng. Có vài Nam tước, một số Tử tước, và thậm chí có cả một Bá tước. Ngài Hollingwood và ta sẽ gia nhập vào tầng lớp thượng lưu.”
Victoria rùng mình khi cô nhớ lại cái lần cô có cơ hội chạm trán với người trong giới quý tộc. Cô không thấy họ đặc biệt quý phái chút nào.
Robert. Gương mặt anh bỗng nhiên xuất hiện trong tâm trí cô.
Bảy năm và cô vẫn có thể nhớ mọi thứ một cách tường tận. Cái cách hàng lông mày của anh nhướn cong. Những nếp nhăn trên khóe miệng xuất hiện khi anh cười. Cái cách anh luôn cố gắng thổ lộ rằng anh yêu cô vào những lúc cô ít ngờ nhất.
Robert. Thế nhưng những lời anh nói đều được chứng minh là giả dối.
“Cô Lyndon!”
Victoria giật bắn khỏi cơn mộng tưởng. “Vâng, thưa phu nhân?”
“Ta mong cô sẽ nỗ lực không lại gần các vị khách của ta, nhưng nếu việc đó là không thể, thì hãy cố cư xử cho đúng mực.”
Victoria gật đầu, thực sự ước ao mình không cần công việc khốn khổ này.
“Nghĩa là cô không được lên giọng với bất cứ ai.”
Cứ làm như sẽ có ai khó chịu hơn Neville để cô phải lên giọng không bằng. “Vâng, thưa phu nhân.”
Victoria nhìn theo khi phu nhân Hollingwood kiêu ngạo bước đi, để đảm bảo bà ta đã khuất khỏi tầm mắt. Rồi khi bắt đầu công cuộc tìm kiếm Neville, cô thỏa mãn nói: “Tôi sẽ tìm ra được cậu, thằng quỷ nhỏ trời đánh”.
Cô cuốc bộ về khu vườn phía tây, mỗi bước chân lại bị ngắt quãng bởi một câu nguyền rủa cho giải tỏa đầu óc. Ôi, giá như cha cô có thể đọc được những ý nghĩ của cô lúc này! Victoria thở dài. Cô không gặp gia đình trong suốt bảy năm dài. Cô với Eleanor vẫn liên lạc qua thư, nhưng cô chưa bao giờ quay về Kent. Cô không thể tha thứ cho cha vì đã trói cô lại vào cái đêm định mệnh ấy, và cô cũng không sao đối mặt nổi với ông khi biết rằng những phán đoán của ông về Robert là hoàn toàn chính xác.
Nhưng nghề gia sư này không hề tỏ ra là một công việc dễ dàng vì trong bảy năm qua Victoria đã phải đổi chỗ làm đến ba lần. Dường như hầu hết các phu nhân đều không thích gia sư của con mình sở hữu một mái tóc đen óng mượt và đôi mắt thẫm xanh. Và họ chắc chắn cũng không thích những cô gia sư quá trẻ trung, xinh đẹp. Victoria đã dần trở nên thông thạo với việc chống đỡ lại những sự quan tâm không mong muốn.
Cô lắc đầu lúc rà soát khắp bãi cỏ để tìm Neville. Về mặt đó, ít nhất Robert cũng không có gì khác biệt với những gã trai trẻ khác ở cùng tầng lớp với anh. Tất cả bọn họ có vẻ đều tỏ ra thích dụ dỗ các cô gái trẻ lên giường. Nhất là những cô gái đến từ các gia đình không đủ quyền lực để đòi hỏi một cuộc hôn nhân sau lần quan hệ đó.
Công việc ở nhà Hollingwood không khác gì một món quà từ trên trời rơi xuống. Ngoài ngựa và chó săn, ngài Hollingwood không có thêm bất cứ sở thích nào khác. Và ở đây cũng chẳng có cậu con trai lớn tuổi nào quấy rầy cô những lần được trường đại học cho nghỉ về thăm nhà.
Nhưng bất hạnh thay, ở đây lại có Neville, đứa trẻ tỏ ra là một tên hung thần nhỏ ngay từ ngày đầu tiên. Hư đốn và bất lịch sự, thằng nhóc gần như cưỡi lên đầu lên cổ tất cả người làm, còn phu nhân Hollingwood thì lại cấm Victoria sử dụng hình phạt với nó.
Victoria vừa băng qua bãi cỏ vừa thở dài thườn thượt, cầu nguyện Neville vẫn chưa đi vào cái mê cung làm từ rào cây kia. “Neville”, cô gọi, cố gắng hạ giọng xuống.
“Ở đây này, Lyndon!”
Tên nhóc con đó luôn không chịu gọi cô là Cô Lyndon. Victoria đã nêu vấn đề với phu nhân Hollingwood, nhưng bà ta chỉ cười cho qua, rồi nhận xét con bà ta mới thông minh và độc đáo làm sao.
“Neville?” Làm ơn đi, không phải mê cung nữa chứ. Cô chưa bao giờ học được cách đi trong đấy.
“Trong mê cung, đồ đầu đất!”
Victoria rên rỉ rồi lầu bầu, “Mình ghét làm gia sư”. Và đúng thật. Cô ghét công việc này. Ghét đến từng giây việc phải phục tùng khủng khiếp này, ghét phải chiều theo ý thích của những đứa trẻ hư hỏng. Nhưng phần lớn, cô ghét sự thật mình bị bó buộc với công việc này. Cô chưa bao giờ có lựa chọn nào khác. Thực sự không hề có lựa chọn. Dù chỉ một giây cô cũng không tin cha Robert sẽ không reo rắc lời đồn xấu xa về cô. Ông ta muốn cô cuốn gói ra đi.
Cho nên hoặc là làm gia sư, hoặc là bị hủy hoại. Victoria bước vào mê cung. “Neville?”, cô thận trọng gọi.
“Ở đây!”
Nghe có vẻ thằng nhóc ở phía tay trái của cô. Victoria tiến thêm vài bước về phía ấy.
“Này, Lyndon!” Thằng nhóc cười ngặt nghẽo. “Tôi cá là cô không tìm nổi tôi đâu!”
Victoria ngoặt vào một góc, rồi thêm một góc khác, và một góc khác nữa. “Neville!”, cô réo. “Cậu ở đâu?”
“Ở đây cơ mà, Lyndon.”
Victoria sém chút nữa thét lên vì điên tiết. Nghe như thể thằng nhóc đang ở ngay bên kia bờ rào phía tay phải của cô. Vấn đề duy nhất là cô không biết sang lối bên đó bằng cách gì. Có lẽ nếu cô vòng qua cái góc kia...
Cô rẽ thêm vài khúc quanh co và lối ngoặt khác, rồi khốn khổ nhận ra mình hoàn toàn bị lạc. Đột nhiên cô nghe thấy một âm thanh ghê rợn. Tiếng cười của Neville. “Tôi tự do rồi, Lyndon!”
“Neville!”, cô thét, giọng cô rít lên the thé. “Neville!”
“Tôi về nhà luôn đây”, thằng nhóc giễu cợt. “Một đêm vui vẻ nhé, Lyndon!”
Victoria ngồi sụp xuống đất. Một khi tìm được lối ra, cô sẽ khử thằng nhóc đó. Và vô cùng phấn khích để làm như vậy.
***
Tám tiếng sau Victoria vẫn không sao thoát ra được. Sau hai giờ tìm kiếm, cuối cùng cô ngồi bệt xuống đất và bật khóc. Dạo gần đây những giọt nước mắt giận dữ xuất hiện mỗi lúc một thường xuyên hơn. Cô không nghĩ tất cả người làm không nhận ra sự vắng mặt của cô, nhưng cô nghi ngờ khả năng Neville chịu thú nhận đã nhử cô vào mê cung. Thằng nhóc xấu xa đó thế nào cũng cho ai đó đi tìm cô theo hướng ngược lại. Nếu Victoria chỉ phải ở ngoài có một đêm thì đã may mắn lắm rồi.
Cô thở dài và ngước nhìn lên trời cao. Rõ ràng đã là chín giờ nhưng trời cũng chỉ hơi nhập nhoạng tối. Tạ ơn Chúa vì Neville đã không nghĩ đến trò chơi khăm này vào mùa đông, khi ban ngày ngắn hơn ban đêm.
Tiếng nhạc réo rắt du dương trong không khí cho thấy các hoạt động của bữa tiệc tại gia đã bắt đầu, rõ ràng không mảy may quan tâm đến một cô gia sư đang bị mất tích.
“Mình ghét làm gia sư”, Victoria lẩm bẩm lần thứ mười hai trong ngày. Dù có nói to lên thì cũng không khiến cô khá lên chút nào, nhưng dù sao thì cô vẫn cứ nói.
Và rồi cuối cùng, sau khi cô bắt đầu tưởng tượng đến vụ bê bối xảy ra ba tháng sau, một khi gia đình Hollingwood tìm thấy xác chết của cô trong mê cung, thì Victoria nghe thấy tiếng nói đâu đó vọng lại.
Ôi, tạ ơn Chúa. Cô được cứu rồi. Victoria nhảy bật dậy và há miệng định chào.
Và rồi cô nghe thấy âm thanh phát ra từ mấy giọng nói kia.
Cô ngậm ngay miệng lại. Ôi, chết tiệt.
“Đến đây đi nào, chàng ngựa to lớn”, tiếng phụ nữ cười rúc rích.
“Em lúc nào cũng độc đáo, Helene.” Giọng đàn ông được cô đọng với vẻ lịch thiệp nhàm chán, nhưng nghe có vẻ anh ta cũng hứng thú phần nào với những gì được người phụ nữ đem ra mời mọc.
Ôi, cô đúng là may mắn mà. Tám giờ lang thang trong mê cung và kẻ đầu tiên cô gặp trong này lại là một cặp tình nhân rủ nhau đi hẹn hò. Victoria không dám nghĩ họ sẽ vui mừng nếu biết đến sự hiện diện của cô. Với sự am hiểu về giới quý tộc, cô nghĩ thế nào họ cũng tìm cách biến trường hợp khó xử này thành như thể là lỗi của cô.
“Mình ghét làm gia sư”, cô thở mạnh, ngồi bệt luôn xuống đất. “Mình ghét giới quý tộc.”
Giọng người phụ nữ vang lên làm đứt quãng tràng cười khúc khích. “Anh có nghe thấy gì không?”
“Im nào, Helene.”
Victoria thở dài và áp bàn tay lên trán. Nghe có vẻ cặp đôi dần bắt đầu trở nên đắm đuối, mặc cho sự thô lỗ không hiểu sao khá nhẩn nha của người đàn ông.
“Không, em chắc chắn vừa nghe thấy gì đó. Nếu là chồng em thì sao?”
“Chồng em biết tỏng em thế nào rồi.”
“Anh lăng mạ em đấy à?”
“Anh không biết. Vậy ư?”
Victoria có thể hình dung người đàn ông đang khoanh tay và dựa vào rào cây.
“Anh có biết mình hư hỏng lắm không?”, Helene nói.
“Rõ ràng em rất thích nhắc anh về điều đó.”
“Anh khiến em cũng có cảm giác hư hỏng theo.”
“Anh không nghĩ em cần ai trợ giúp về khoản ấy đâu.”
“À há, thưa ngài, tôi sẽ phải trừng trị ngài thôi.”
Ôi, làm ơn đi. Victoria nghĩ, rồi vuốt bàn tay che đôi mắt.
Helene buột một tràng cười rúc rích lanh lảnh khác. “Cứ thử bắt em xem!”
Victoria lắng nghe thấy nhịp chạy của những bước chân và thở dài, nghĩ rằng cô sẽ bị mắc kẹt trong cái mê cung với cặp đôi này kha khá thời gian cho xem. Rồi những bước chân trở nên mỗi lúc một gần và gần hơn. Victoria ngước lên đúng lúc một người phụ nữ tóc vàng lao qua ngã rẽ. Cô thậm chí còn chẳng có đủ thời gian hét toáng lên trước khi Helene vấp phải cô và ngã bổ nhào ra đất.
“Cái chết tiệt gì thế này?”, Helene thất thanh.
“Nào, nào, Helene”, giọng đàn ông vọng lại từ khúc quanh. “Cách ăn nói vậy không hợp với cái miệng xinh xẻo của em đâu.”
“Im đi, Macclesfield. Có một đứa con gái ở đây. Một đứa con gái.” Helene quay sang Victoria. “Ngươi là đứa quái nào thế? Chồng ta cử ngươi đến đây phải không?”
Nhưng Victoria không nghe thấy lời cô ta. Macclesfield? Macclesfield? Cô đau đớn nhắm mắt lại. Ôi, lạy Chúa. Đừng là Robert. Xin người, ai cũng được nhưng đừng là Robert.
Tiếng giày bốt nặng trịch rẽ vào khúc quanh. “Helene, chuyện quái gì thế?”
Victoria chầm chậm ngước lên, đôi mắt xanh dương của cô mở to trong hoảng loạn.
Robert.
Miệng cô trở nên khô khốc. Cô không thở nổi. Ôi, Chúa tôi. Là Robert. Anh trông già dặn hơn. Cơ thể của anh vẫn rắn rỏi và đầy sức mạnh, nhưng có những đường nét mà bảy năm trước chưa hề xuất hiện trên gương mặt anh, và đôi mắt thì trông thật dữ tợn.
Ban đầu anh không nhìn thấy cô, sự chú ý của anh vẫn là ở chỗ nàng Helene đang bốc hỏa. “Cô ta chắc chắn chỉ là cô nàng gia sư đi lạc mà nhà Hollingwood đang nhắc đến.” Anh quay sang nhìn Victoria. “Bị mất tích kể từ lúc...”
Máu rút sạch khỏi gương mặt anh. “Cô...”
Victoria bồn chồn nuốt khan. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại anh, và thậm chí cũng chưa bao giờ chuẩn bị tư tưởng về những gì cô sẽ cảm nhận khi rơi vào tình huống ấy. Cơ thể cô có cảm giác thật lạ, choáng váng, và cô không muốn gì hơn ngoài đào một cái hố và vùi mình vào trong đó.
Ừm, cũng không hẳn là thế. Một phần trong cô thì cực kỳ muốn thét lên giận dữ và cào móng tay lên mặt anh.
“Cô đang làm cái chết tiệt gì ở đây thế này?”, anh nghiến răng.
Victoria thu hết kiêu hãnh và bướng bỉnh nhìn trả lại anh. “Tôi chính là cô nàng gia sư đi lạc đây.”
Helene đá vào hông Victoria. “Nếu biết thân biết phận thì ngươi tốt hơn hết nên gọi anh ấy là ‘ngài’. Anh ấy là Bá tước, đừng có quên.”
“Tôi thừa biết anh ta là ai.”
Helene ngoắt đầu về phía Robert. “Anh biết cô ta sao?”
“Anh biết cô ta.”
Phải dùng tất cả mọi nỗ lực Victoria mới không rúm ró trước sự băng giá trong giọng nói của anh. Giờ cô đã trở nên khôn ngoan hơn bảy năm trước. Và mạnh mẽ hơn. Cô đứng dậy, giữ cho lưng thật thẳng, cô nhìn vào mắt anh rồi nói: “Robert”.
“Lời chào được đấy”, anh dài giọng.
“Thế là sao?”, Helene vặn hỏi. “Cô ta là ai? Hai người là...” Đầu cô ta hết quay từ Victoria lại sang Robert. “Cô ta vừa gọi anh là Robert đấy à?”
Robert vẫn không rời mắt khỏi Victoria. “Tốt hơn hết là em nên đi đi, Helene.”
“Chắc chắn là không rồi.” Cô ta khoanh tay lại.
“Helene”, anh lặp lại, giọng đầy cảnh báo.
Victoria đã nghe thấy cơn giận ẩn nấp trong giọng anh, nhưng có vẻ Helene thì không, bởi vì cô ta nói: “Em không sao tưởng tượng nổi anh có gì để nói với... cái đứa gia sư này”.
Robert quay sang gầm lên với Helene. “Biến ngay!”
Cô ta chớp mắt. “Nhưng em không biết lối ra.”
“Rẽ phải, hai lần rẽ trái, rẽ phải thêm lần nữa”, anh nghiến răng.
Helene mở miệng như thể định nói gì thêm, nhưng rồi rõ ràng đã suy nghĩ cẩn thận về ý tưởng ấy. Sau khi ném một cái liếc sắc lẹm về phía Victoria, cô ta rời đi. Victoria định đi theo cô ta. “Rẽ phải, hai lần rẽ trái, rẽ phải thêm lần nữa”, cô tự mình lẩm bẩm.
“Cô sẽ không đi đâu hết”, Robert quát.
Cái giọng độc đoán của anh vừa đủ để thuyết phục Victoria rằng việc cố gắng bắt đầu một cuộc nói chuyện lịch sự với anh thậm chí cũng là vô ích. “Mong ngài thứ lỗi cho”, cô nói, rồi hiên ngang đi qua anh.
Anh vươn tay ra nắm lấy cánh tay cô như sấm chớp. “Quay trở lại đây, Victoria.”
“Đừng có ra lệnh cho tôi”, cô quát lên, rồi quay ngoắt lại đối diện với anh. “Và đừng dùng cái giọng đó để nói với tôi.”
“Vì Chúa”, anh móc máy. “Xem đòi hỏi phải kính trọng này. Đòi hỏi quái lạ từ người phụ nữ có những ý tưởng về...”
“Ngừng ngay!”, cô thét. Cô không dám chắc về điều anh đang nói, nhưng cô không thể chịu đựng việc phải nghe cái giọng cay nghiệt của anh. “Ngừng! Ngừng lại!”
Lạ là anh lại làm theo. Thậm chí trông anh còn khá sốc trước cơn bùng nổ của cô. Victoria không hề ngạc nhiên. Cô gái anh quen bảy năm trước chưa bao giờ la hét như thế. Điều cô chưa bao giờ từng làm. Cô giật mạnh cánh tay và nói: “Làm ơn để tôi yên.”
“Tôi không muốn.”
Đầu Victoria ngẩng phắt lên. “Anh vừa nói cái gì?”
Anh nhún vai và thô lỗ đánh giá cô. “Tôi thấy bản thân khá hứng thú với những gì đã bỏ lỡ bảy năm trước. Cô đẹp lên đấy.”
Miệng cô trễ xuống. “Cứ như thể tôi sẽ...”
“Tôi sẽ không quá vội vàng khước từ như vậy đâu”, anh ta cắt ngang. “Đương nhiên cô không thể hy vọng đến chuyện kết hôn, nhưng tôi không có nguy cơ bị tước quyền thừa kế nữa. Phải nói là tôi, cô gái thân mến ạ, giàu có kinh khủng.”
Cha anh cũng từng gọi cô là “cô gái thân mến”. Và giờ thì anh lại dùng đúng cái giọng điệu ra chiều hạ cố ấy với cô. Victoria nuốt xuống thôi thúc muốn nhổ vào bản mặt anh để nói: “Thật mừng cho anh”.
Anh tiếp tục như thể không hề nghe thấy cô nói. “Phải nói là tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại cô trong hoàn cảnh thế này.”
“Tôi cũng hy vọng như vậy”, cô đáp trả.
“Gia sư”, anh dùng cái giọng trầm ngâm quái lạ để phát biểu. “Một vị trí thú vị và bấp bênh trong một ngôi nhà. Không hẳn là thành viên của gia đình cũng không hẳn là người hầu.”
Victoria đảo tròn mắt. “Tôi không mấy tin tưởng anh cũng quen thuộc với vị trí gia sư ‘thú vị’ này giống như tôi.”
Anh hếch đầu vờ ra chiều thân thiện. “Cô làm việc này được bao lâu rồi? Tôi thấy thật thú vị khi lại có gia đình quý tộc nào trên toàn nước Anh tin tưởng giao việc giáo dục đạo đức cho con cái họ vào tay cô.”
“Tôi chắc chắn có thể làm việc đó tốt hơn anh rồi.”
Anh buông tiếng cười cộc lốc. “Nhưng tôi chưa bao giờ ra vẻ mình giỏi và đáng tin cậy. Tôi chưa bao giờ ra vẻ là tất cả những gì một người đàn ông hằng ao ước.” Anh vươn người về phía trước và dùng mu bàn tay vuốt ve gò má cô. Đụng chạm của anh dịu dàng đến ớn lạnh. “Tôi cũng chưa bao giờ ra vẻ là một thiên thần.”
“Phải rồi”, cô nghiến răng nói. “Anh đúng là như vậy đấy. Anh là tất cả những gì tôi hằng mơ ước, tất cả những gì tôi hằng muốn. Và tất cả những gì anh muốn là...”
Đôi mắt anh lóe lên nguy hiểm khi lôi cô lại gần hơn. “Tôi đã muốn cái gì, hả Victoria?”
Cô quay ngoắt sang một bên, từ chối trả lời anh.
Anh đột ngột buông cô ra. “Tôi nghĩ lặp lại tất cả những hy vọng ngu ngốc của tôi là vô ích rồi.”
Cô vờ bật cười. “Hy vọng của anh ư? Ừm, tôi rất lấy làm tiếc khi anh không thể đưa tôi lên giường với anh. Điều đó chắc hẳn đã làm trái tim anh tan vỡ.”
Anh chồm người lên, đôi mắt anh đầy đe dọa. “Không bao giờ là quá muộn để mơ về điều đó, không phải sao?”
“Đấy là giấc mơ anh sẽ không bao giờ khiến nó thành hiện thực.”
Anh nhún vai, vẻ mặt anh cho cô biết dù thế nào anh cũng chẳng mấy quan tâm.
“Lạy Chúa, tôi chỉ có một chút ý nghĩa với anh như vậy thôi sao?”, cô thì thào.
Robert trừng mắt với cô, không sao tin nổi những điều cô vừa nói. Cô đã từng là tất cả đối với anh. Tất cả mọi thứ. Anh đã hứa sẽ dâng cho cô vầng trăng, và anh thật lòng. Anh đã yêu cô quá nhiều. Anh hẳn sẽ tìm cách để hái lấy vì tinh tú đó trên trời cao và đặt lên một chiếc đĩa để dâng cho cô nếu cô chỉ yêu cầu duy nhất thứ đó.
Nhưng cô chưa bao giờ thực sự yêu anh. Cô chỉ yêu cái ý tưởng được kết hôn với một Bá tước giàu có mà thôi. “Torie”, anh nói, chuẩn bị trao cho cô một lời bác bỏ sắc bén.
Cô không bao giờ cho anh cơ hội ấy. “Đừng gọi tôi là Torie!”, cô quát.
“Theo tôi nhớ thì hình như đó là biệt danh tôi đặt cho cô”, anh nhắc cô.
“Anh đã từ bỏ quyền được gọi cái tên ấy từ bảy năm trước rồi.”
“Tôi đã từ bỏ quyền ư?”, anh nói, hầu như không tin nổi cô đang cố đổ trách nhiệm lên anh. Những ký ức về cái đêm khổ sở ấy xoẹt qua tâm trí anh. Anh đã đợi cô trong màn đêm rét căm căm. Chờ đợi hơn một giờ, đến từng thớ thịt cũng ngập tràn tình yêu, khao khát, và hy vọng. Còn cô chỉ đơn giản lên giường đi ngủ. Đi ngủ mà không hề quan tâm đến anh lấy một chút.
Giận dữ sôi trào trong người anh, anh lôi cô lại gần hơn, đôi bàn tay bấu mạnh vào da thịt cô. “Dường như em cũng thuận tiện quên luôn sự thật về mối quan hệ của chúng ta, Torie ạ.”
Cô giật cánh tay khỏi anh với thứ sức mạnh khiến anh kinh ngạc. “Tôi đã bảo đừng có gọi tôi bằng cái tên đó. Tôi không còn là cô ta nữa. Tôi không còn là cô ta từ nhiều năm rồi.”
Môi anh xoắn lại thành một điệu cười nhạt nhẽo. “Vậy thì cô là ai?”
Cô trừng mắt nhìn anh một lúc, rõ ràng đang quyết định xem nên trả lời câu hỏi của anh hay không. Cuối cùng cô nói: “Tôi là cô Lyndon. Hoặc dạo gần đây tôi thường chỉ được gọi là Lyndon thôi. Tôi thậm chí không còn là Victoria nữa.”
Đôi mắt anh lướt khắp gương mặt cô, hoàn toàn không công nhận những gì anh thấy ở đó. Có một thứ sức mạnh chắc chắn cô không hề sở hữu vào độ tuổi mười bảy. Và đôi mắt cô nắm giữ sự nghiêm khắc tước bỏ hết nhuệ khí của anh. “Cô nói đúng”, anh đáp với cái nhún vai cố tình ra vẻ nhàm chán. “Cô không phải là Torie. Cô rõ ràng cũng chưa bao giờ là cô ấy.”
Victoria cắn môi và từ chối đáp lại.
“Và đấy cũng là điều tôi phải cảm ơn cô”, anh tiếp tục bằng cái giọng trang trọng nhạo báng.
Đôi mắt cô hướng trọn về phía gương mặt anh.
Anh giơ tay lên như thể nâng ly chúc mừng. “Vì Victoria Mary Lyndon! Vì cho tôi bài học mà không một người đàn ông nào nên thiếu.”
Bụng Victoria quặn thắt và cô lùi lại một bước. “Đùng làm thế, Robert.”
“Vì đã cho tôi thấy đàn bà đều vô dụng và phù phiếm...”
“Robert, không.”
“... rằng họ chỉ theo đuổi một mục đích duy nhất.” Anh lướt ngón cái qua bờ môi cô với sự chậm rãi đến khốn khổ. “Mặc dù tôi phải nói họ thực hiện phần việc đó cực kỳ tốt.”
Victoria đứng như trời trồng, cố gắng kìm hãm trái tim chực nhảy lên trước cảm nhận những ngón tay anh trên môi cô.
“Nhưng hơn hết, cô Victoria Lyndon ạ, tôi phải cảm ơn cô vì đã cho tôi thấy thước đo trái tim thực sự. Trái tim, cô thấy đấy, không như những gì tôi nghĩ về nó.”
“Robert, tôi không muốn nghe.”
Anh di chuyển với tốc độ giật mình, hung bạo bóp chặt vai cô và ấn cô vào bờ rào. “Nhưng cô sẽ nghe hết, Victoria. Cô sẽ nghe tất cả những gì tôi phải nói với cô.”
Bởi cô không thể bịt tai lại, cô đành nhắm mắt, nhưng không ngăn được sự hiện diện lấn át của anh.
“Trái tim, như tôi được biết, chỉ tồn tại vì đau đớn mà thôi. Tình yêu là giấc mơ của một nhà thơ, nhưng nỗi đau...” Những ngón tay anh siết chặt lấy bờ vai cô. “Nỗi đau thì vô cùng, vô cùng chân thực.”
Không mở mắt ra, cô thì thào: “Tôi hiểu về nỗi đau hơn anh rất nhiều.”
“Nỗi đau khi không chộp nổi cho mình một gia tài, phải không Victoria? Thật khó tin điều tôi đang nói. Nhưng...” Anh bỏ tay khỏi người cô. “Tôi không còn cảm thấy đau đớn hơn nữa.”
Victoria mở choàng mắt.
Anh nhìn cô chằm chằm. “Tôi không còn cảm nhận được bất cứ điều gì.”
Cô trừng mắt nhìn lại, ánh mắt cô cũng gay gắt không kém anh. Đây là người đàn ông đã phản bội cô. Anh đã hứa trao cho cô vầng trăng, và thay vào đó đã đánh cắp linh hồn cô. Có lẽ cô không phải là người cao thượng, bởi cô mừng rằng anh đã trở nên chua chát đến thế, mừng rằng cuộc sống của anh không hề hạnh phúc.
Anh không còn cảm nhận được bất cứ thứ gì ư? Cô có thể nói đó cũng chính xác là những gì mà cô cảm nhận. “Tốt.”
Anh nhướng một bên mày trước giọng nói thỏa mãn đầy ác ý của cô. “Có thể thấy tôi không hề đánh giá sai về cô.”
“Tạm biệt, Robert.” Rẽ phải, rẽ trái hai lần, và rẽ phải thêm lần nữa. Cô quay gót và hiên ngang rời đi.
Robert đứng trong mê cung khoảng một giờ, đôi mắt anh nhìn mông lung, cả cơ thể uể oải.
Torie. m thanh về tên của cô vang lên trong tâm trí cũng khiến anh run rẩy.
Anh đã nói dối khi bảo mình không cảm nhận được gì thêm nữa. Vào giây phút đầu tiên, anh nhìn thấy cô ngồi đó một cách khó tin trong mê cung này, anh đã cảm nhận được làn sóng của sự thỏa mãn và nhẹ nhõm, tựa như cô có thể lấp đầy khoảng trống đã nhấn chìm anh suốt bảy năm qua.
Nhưng cô cũng chính là người đã để lại một khoảng trống khắc sâu trong trái tim anh.
Anh cố gắng xóa cô trong tâm trí bằng những người đàn bà khác, trước sự nhụt chí của cha anh, dù không bao giờ họ là kiểu người có thể suy xét đến việc kết hôn. Anh cặp bồ với các quả phụ, gái điếm hạng sang, và các cô nàng ca sĩ opera. Anh thậm chí còn nhắm đến những cô nhân tình có màu mắt và màu tóc độc nhất của Victoria, như thể mái tóc đen huyền cùng đôi mắt xanh dương có thể hàn gắn vết nứt trong tâm hồn anh. Và thi thoảng, khi cơn đau trong trái tim anh trở nên đặc biệt mạnh mẽ, anh quên mất bản thân và gọi tên cô trong cơn đê mê sôi sục. Dù đáng xấu hổ, nhưng không một ai trong số các nhân tình của anh đủ quyền để đề cập đến điều đó. Họ luôn luôn đón nhận kèm theo biểu hiện của lòng biết ơn mỗi khi điều đó xảy ra, và họ đơn thuần chỉ nỗ lực gấp đôi để làm vừa lòng anh.
Nhưng không một ai trong số những người đàn bà ấy có thể khiến anh quên được cô. Không một ngày nào trôi qua kể từ hồi ấy mà hình bóng Victoria không nhảy nhót trong đầu anh. Tiếng cười của cô, nụ cười của cô.
Sự phản bội của cô. Điều anh không bao giờ có thể tha thứ.
Torie. Mái tóc đen dày đó. Đôi mắt xanh dương trong trẻo đó. Tuổi tác chỉ càng khiến cô trở nên đẹp hơn.
Và anh muốn cô.
Chúa cứu rỗi anh, anh vẫn muốn cô.
Nhưng anh cũng muốn trả thù.
Anh chỉ không rõ đâu là điều anh khao khát muốn thực hiện hơn mà thôi.