Mà ở nơi quyền lực nhất của đế đô Nam Thành này đằng sau lưng có ba người tuyệt đối không được chọc đến: một là Thống Đốc lừng lẫy một thời Đàm Viễn, hai chính là con trai của ông ta, Đốc Quân anh dũng vô song Đàm Hiền.
Nhưng ít ai biết được, bên cạnh Thống Đốc lừng lẫy Đàm Viễn, còn có một kẻ còn đáng gờm hơn cả Đàm Hiên. Một kẻ khiến người khác chỉ nghe đến tên thôi đã thấy kinh sợ.
Người đó không ai khác chính là Tư Lệnh đế quốc nguy hiểm thiện chiến không ai sánh bằng.
Tên gọi Uông Tử Thần.
Khác với Đàm Hiên, hắn là một kẻ với phong thái vô cùng cao ngạo, đôi mắt âm trầm như sói tỏa ra một làn hơi lạnh sát khí. Nhưng trời sinh hắn sở hữu trí tuệ vô song, quỷ kế đa đoan. Quyền hạn và danh tiếng của hắn còn vượt xa hơn cả cái chức vụ Tư Lệnh, Đàm Hiện còn phải nể trọng hắn máy phần không dám khinh xuất.
Ở Nam Thành này ai cũng biết, Đàm Viễn điềm tĩnh lại ôn nhu, yêu ai thì yêu bằng cả sinh mệnh. Tất cả sự ôn nhu đều chỉ dành riêng cho một người con gái, đó là Diệp Uyển.Người ta cũng biết, Đàm Hiên phong lưu nhưng lại chung tình, chỉ thích cô gái khiến anh yêu từ cái nhìn đầu tiên. Mãi về sau đó, anh vẫn chỉ yêu cô gái ấy. Người con gái đó là Yên Đan.
Người ta cũng nói, yêu ai cũng được, nhưng tuyệt đối không nên yêu Uông Tử Thần.
Tại sao ư? Bởi vì hắn là một kẻ quá thâm sâu, không ai biết hắn đang nghĩ gì, cũng không ai biết hắn muốn cái gì. Sau cái chau mày của hắn thì có bao nhiêu kẻ phải chết.
Ở bên cạnh hắn cũng giống như đang ngủ cùng sói vậy, không biết bản thân sẽ bị cắn chết lúc nào đâu.
Một kẻ như hắn thì liệu sẽ thích cô gái như thế nào đây? Ai sẽ là người được chọn để sánh bước bên cạnh hắn suốt cả cuộc đời này đây?
- Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau...
Mẹ kiếp!
Đầu dây bên kia vẫn không ngừng là câu nói đó...
Hắn đã gọi hơn chục cuộc gọi nhỡ, vậy mà một tiếng nghe máy cũng không có.
Chiếc điện thoại trên tay bị hắn ném mạnh xuống sàn không chút thương tiếc liền vỡ tan tành. Ánh mắt hắn lăn sòng sọc lập tức hét lớn gọi người bên ngoài.
Triệu Sơn, Ly Nhi đâu? Đã tìm thấy Ly Nhi chưa?
Hắn quần áo xộc xệch, ánh mắt vô hồn. Hình như nguyên một đêm qua, hắn không chợp mắt được chút nào cả. Ly Nhi của hắn biến mất rồi, ngay trước tầm mắt hắn, không để lại chút dấu vết gì, như thể cô chưa từng xuất hiện trong cuộc đời hắn vậy.
Cô biến mất ngay trước hôn lễ, không một lời từ biệt, không một biểu hiện trách móc gì hắn.
Rốt cuộc thì hắn đã làm sai điều gì? Tại sao cô lại dùng
cách thức này để trừng phạt hắn chứ?
Cô biến mất, hắn giống như phát điên vậy. Cứ không ngừng đập phá đồ đạc. Hắn cho người lật tung cả Nam Thành lên cũng không tìm thấy cô ấy.
Nhưng đổi lại chỉ là cái lắc đầu từ phía thuộc hạ, không một tung tích, không một manh mối nào. Ly Nhi giống như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này vậy.
- Tại sao lại không thấy? Một người sống sờ sờ như vậy tại sao lại không thấy?
Thuộc hạ nhìn bộ dạng điên cuồng của hắn, đứng bên cạnh cũng có vài phần sợ hãi.
- Thuộc hạ lập tức phái thêm người đi tìm.
- Không tìm được nữa thì xách đầu về đây gặp tôi.
Thuộc hạ vừa rời đi, hắn tức giận ôm lấy đầu, tay hắn vợ tứ tung, đem đồ đạc ném lộn xộn hết cả lên, miệng không ngừng gọi tên Ly Nhi. Tấm khung ảnh trên bàn đột nhiên rớt xuống, vỡ tan tành, báo hiệu cho một điềm chẳng lành.
Một lúc sau, thuộc hạ hớt hơ hớt hải chạy vào thông báo đoạn tin tức được phát trên tivi sáng nay.
- Tư Lệnh, đã tìm thấy tung tích của Phương tiểu thư rôi.
- Ở đâu?
Thuộc hạ nhìn hắn, gương mặt hoảng loạn, mồ hôi lạnh tuôn đầy tay, bộ dạng ấp úng không nói thành lời.
- Phương tiểu thư gặp tai nạn trên đường cao tốc. Hiện tại đã được chuyển tới bệnh viện trong tình trạng nguy
kịch.
Uông Tử Thần nghe xong, lòng cuộn trào lửa đốt, đám mạnh một cái xuống bàn. Tim hắn như bị ai đó bóp chặt, đau đến không thở được. Cả thân thể to lớn của hắn run lên, tin tức này chẳng khác nào như giáng một đòn nặng nề vào tâm lí của hắn.
- Ly Nhi, chờ tôi! Em không được phép xảy ra chuyện.
Hắn cầm vội áo khoác ngoài rồi lên xe chạy vội đi.
- Tử Thần, anh có yêu em không?
- Hôm nay sao Ly Nhi của anh lại hỏi câu hỏi ngốc nghếch như vậy chứ? Không yêu em sao anh lại muốn lấy em chứ?
Hắn đặt Ly Nhi ngồi trên đùi mình, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều. Cô dựa vào lồng ngực hắn, giọng nói mềm mại như nước lại ẩn chứa điều gì đó khó nói thành lời.
- Nếu như một ngày anh không yêu em nữa nhất định phải nói trước với em được không? Em sẽ không để anh phải khó xử.
Uông Tử Thần hôn nhẹ lên trán Ly Nhi, dịu dàng mà nói.
- Sẽ không có chuyện đó đâu.
Ai ở Nam Thành này cũng biết, Phương Ly Nhi là bảo bối bé nhỏ, là viên dạ minh châu thanh khiết trong tay Uông Tử Thần.
Hắn đường đường là Tư Lệnh binh chủng cấp cao, người đàn ông mới chỉ ngoài 25 tuổi đã leo lên vị trí Tư Lệnh cũng đủ để thấy thực lực hắn mạnh thế nào rồi. Cha của hắn là lão đại của Hắc Bang, hắn bề ngoài thì hắn là một Tư lệnh cao cao tại thượng bên trong lại là một người đứng đầu giới hắc đạo, thế giới ngầm này một tay hắn thao túng. Trong ngoài hắc đạo đều không dám đắc tội với hắn. Hắn ngang tàng không sợ trời không sợ đất, cũng không có ai kìm được dã tính của hán.
Hắn là Uông Tử Thần, một kẻ được mệnh danh là "đẹp nhưng mà máu chó điên". Bên ngoài đều nói hắn quỷ kế đa đoan, thủ đoạn vô cùng thâm sâu, là cánh tay phải đắc lực của Thống đốc Đàm Viễn.
Vậy mà hắn lại say mê Phương Ly Nhi như điếu đổ. Chỉ cần là thứ cô muốn, cho dù có là sao trên trời, hắn cũng sẽ tìm mọi cách để hái xuống cho cô.
Hai người sắp tổ chức hôn lễ thế kỉ trong tuần tới. Vậy mà không hiểu vì lý do gì Ly Nhi của hắn lại biến mất một cách đột ngột không rõ lý do...
Tại bệnh viện.
Uông Tử Thần ở trước cửa phòng cấp cứu đi đi lại lại, đứng ngồi không yên, trong lòng cuộn trào lửa đốt.
Bác sĩ bước ra, ánh mắt u buồn, còn chưa kịp thở đã bị hắn tiến tới túm lấy cổ áo, hỏi dồn dập.
- Sao rồi? Cô ấy làm sao rồi? Mau trả lời tôi đi!
- Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức. Lúc đưa tới đây, tim của Phương tiểu thư đã ngừng đập, đứa bé trong bụng cũng không giữ được.
Uông Tử Thần tay càng siết chặt lấy cổ áo bác sĩ, ánh mắt ngập tràn giận dữ hỏi lại bác sĩ một lần nữa.
- Ông nói vợ tôi đang có thai sao? Tôi có con rồi?
- Chúng tôi thành thực chia buồn, thai nhi đã được 4 tuần tuổi, chết lưu trong bụng mẹ. Xin Ngài hãy nén đau thương.
Uông Tử Thần như chết lặng khi nghe thấy những lời chua chát này từ chính miệng bác sĩ. Lồng ngực hắn quặn thắt lại, đau đớn như bị ai đó cầm dao cứa vào tim, từng nhát từng nhát như cửa sâu vào trái tim hắn đến rỉ máu.
Vậy ra ngày hôm nay Ly Nhi nói có chuyện quan trọng muốn nói với hắn hóa ra là chuyện này sao? Cô muốn cho anh biết anh sắp được làm cha rồi sao? Nhưng sao lại dùng phương thức đầy đau đớn này để cho hắn biết sự thật chứ?
Có phải Ly Nhi vẫn đang trách hắn vô tâm, trách hắn ngày thường bận công việc không biết cách quan tâm cô nên mới khiến hắn phải ôm nỗi ân hận này suốt đời không?
Hắn hối hận rồi, hắn thật sự hối hận rồi.
Từ trong phòng phẫu thuật đẩy ra, Ly Nhi của hắn lúc này chỉ còn là một cái xác lạnh lẽo, trên người Ly Nhi của hắn chỉ đắp duy nhất một mảnh vải trắng, gương mặt hồng hào ngày nào bây giờ chuyển sang màu tím ngắt.
Cô bé của hắn, người vợ của hắn, đứa con chưa kịp chào đời của hắn... chết rồi.
Cả thế giới của hắn sụp đổ rồi, hắn mất hết rồi. Trong một ngày mà hắn phải chịu đựng nỗi đau mất đi hai người thân yêu nhất. Đến tư cách nhìn cô ấy lần cuối cùng hắn cũng không có.
Là kẻ nào? Là kẻ độc ác nào đã nhẫn tâm hủy hoại tình yêu của hắn, bóp nát trái tim hắn.
Hắn thề, đừng để hắn tìm ra kẻ đó, bằng không hắn sẽ rút xương, lột da, dày vò để cho kẻ đó sống không bằng chết, hắn sẽ bắt kẻ đó phải chịu đựng sự đau đớn thống khổ hơn gấp trăm, gấp ngàn lần những gì kẻ đó đã gây ra cho Ly Nhi của hắn.
Uông Tử Thần tức giận, đẫm mạnh vào tường, lực đẫm mạnh đến bật máu, máu chảy nhỏ giọt xuống nền nhà.
Tí tách… tí tách... nhưng kì lạ là lúc này hắn lại không hề cảm thấy đau đớn một chút nào bằng trái tim không thở nổi trong lồng ngực.
Hắn loạng choạng đứng dậy, nhưng hai chân không nghe lời, lập tức ngã quỵ trên đất. Triệu Sơn vội vàng chạy lại đỡ hắn nhưng bị hắn gạt đi.
- Đã tìm được hung thủ chưa?
- Dạ camera đã ghi hình được chiếc xe đã gây tai nạn cho Phương tiểu thư rồi bỏ trốn đó, chúng tôi vẫn đang điều tra ạ.
- Dù cho có đào mười lớp đất cũng phải mang kẻ đó về đây cho tôi! Tôi muốn đích thân thẩm tra kẻ độc ác đó.