Khi đó, ngoài cửa sổ mây đen kéo đến, từng tầng mây dày đặc che khuất ánh mặt trời, rõ ràng đang là giữa trưa, nhưng trong căn phòng không bật đèn lại có cảm giác như chập tối sắp ập đến.
Tô Nhất Xán vừa vào nhà, hỏi được thông tin chuyến bay, sau đó lại vội vàng cầm chìa khóa xe ra ngoài, thậm chí cô còn chưa kịp thay quần áo, toàn thân có cảm giác nhớp nháp vô cùng khó chịu, giống hệt như tâm trạng lúc này của cô vậy.
Người cần đón là con trai của một người bạn cũ của ba mẹ cô, mẹ lại một lần nữa dặn dò cô trước tiên phải đón em trai về nhà sắp xếp cho ổn thỏa. Sau khi kết thúc chuyến đi này, có thể bọn họ sẽ đến thẳng Miami, đến nhà của cậu em kia, còn tình hình cụ thể ra sao thì đợi ba mẹ cô về nước rồi tính sau.
Mặc dù Tô Nhất Xán đã sắp đầu ba đến nơi, nhưng cô hoàn toàn không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ một mình, nghĩ tới những ngày tháng tiếp theo phải chăm bẵm một đứa bé mang dòng máu lai, thì đột nhiên cô lại cảm thấy vô cùng áp lực. Vừa ngồi lên xe, Tô Nhất Xán đã kết nối bluetooth rồi gọi điện cho đồng chí bạn thân của mình là Thịnh Mễ Duyệt.
Đại tiểu thư Thịnh nói với giọng còn đang ngái ngủ: “Cậu là nhà giáo nhân dân, suốt ngày tiếp xúc với trẻ nhỏ mà lại hỏi tớ phải làm sao nữa hả?”
Tô Nhất Xán đính chính: “Tớ chỉ là một giáo viên Thể dục, hoàn toàn không có tiếp xúc cá nhân với học sinh, hơn nữa tiếp xúc với trẻ con Trung Quốc và trẻ con nước ngoài giống nhau sao?”
Thịnh Mễ Duyệt lập tức đánh trúng điểm yếu của Tô Nhất Xán: “Vậy cậu có thể giao tiếp được với thằng bé không thế?”
Tô Nhất Xán chợt rơi vào im lặng, nếu thằng bé muốn nói chuyện nhiều hơn với cô thì trong lúc xếp hàng cô phải tải tạm phần mềm phiên dịch về.
Thịnh Mễ Duyệt hỏi cô đứa bé bao nhiêu tuổi? Do sự việc xảy đến quá đột ngột nên lượng thông tin của Tô Nhất Xán rất hạn chế. Mẹ chỉ nói qua điện thoại rằng cậu em đó tên là Felix, bảo cô nhất định không được đến muộn, vì ngộ nhỡ máy bay hạ cánh sớm, đối phương lại chẳng tìm thấy cô thì vô cùng phiền phức. Vì vậy, theo suy luận, cô đã đoán rằng cậu ấy đang ở trong độ tuổi chưa hoàn toàn tự lo được cho bản thân.
Thịnh Mễ Duyệt vô cùng tự tin nói với cô: “Dựa vào tính cách ẩm ương của em trai tớ, thì chẳng có gì mà đồ chơi không giải quyết được. Tớ nói cho cậu hay, trẻ em ở bất cứ quốc gia nào thì chắc chắn đều mê đồ chơi, cậu cứ mang cái đó ra mà làm thân với thằng bé.”
Vì vậy, sau khi đến sân bay, Tô Nhất Xán đã vội vàng xé một mảnh thùng các tông đựng đồ lặt vặt trong cốp xe ra rồi dùng bút dạ viết lên dòng chữ “Chào mừng Felix”. Tiếp đến, theo lời Thịnh Mễ Duyệt nói, cô chạy một mạch đến cửa hàng mua sắm trong sân bay, mạnh tay chi tiền để mua một bộ ô tô biến hình thật to, thầm nghĩ rằng trẻ con khoảng mười tuổi chắc chắn đều đã xem Transformers.
Có điều, bình thường bộ đồ chơi này mua bên ngoài thì chỉ cần bốn, năm trăm tệ là xong, vậy mà ở sân bay cô phải bỏ ra hơn một nghìn tệ. Tuy rằng có hơi hút máu, nhưng mang tiền ra mà dỗ được trẻ con thì cái gì cũng trở nên đơn giản hơn.
Từ sau khi tốt nghiệp đại học, Tô Nhất Xán đã sống nhàn nhã một mình tại Phượng Khê, lâu lắm rồi không được trải nghiệm cảm giác xáo trộn, tuy nhiên cô hoàn toàn không hề hay biết rằng, sự xáo trộn này mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Tính đến chiều hôm nay, thì cô đã bị “kẻ thứ ba” trong truyền thuyết quấy rối được nửa tháng rồi, ban đầu là những tin nhắn khó hiểu, sau đó là lời khiêu khích trắng trợn. Tô Nhất Xán thường xuyên lướt thấy những mẩu chuyện máu chó đó trên mạng xã hội, tuy rằng không có gì là mới lạ, nhưng nó lại luôn mang đến cho cô cảm giác nhân gian thật bối rối.
Trong suy nghĩ của Tô Nhất Xán, bất luận là hôn nhân hay tình yêu thì cái gì cũng phải có thứ tự trước sau. Theo cô thì những hành vi như xen vào chuyện tình cảm của người khác, trộm quần lót của ai đó và nhìn lén bà cụ tắm là ba điều mà cô coi thường nhất.
Lẽ ra những kẻ làm ra những điều như vậy sẽ phải cảm thấy xấu hổ, tội lỗi và sợ hãi trước ánh sáng, tuy nhiên lại có một cô gái có thể tự tin tìm ra được lý lẽ đúng đắn cho mình, thậm chí là còn công kích. Đây chắc chắn là người chưa thuộc hết mặt chữ mới làm ra được cái việc điên rồ như vậy. Sau đó, cô đã gặp được cái người “chưa thuộc hết mặt chữ” ấy trong biển người mênh mông.
Cô không vội vàng chất vấn Đỗ Kính Đình mà bỏ ngỏ vấn đề này trong nửa tháng, đối diện với người phụ nữ đó hết lần này đến lần khác. Cái mà Tô Nhất Xán có được đó là ngày một thêm tê liệt, không biết từ khi nào mà cô đã không còn bị dao động với những người phụ nữ bên ngoài của Đỗ Kình Đình nữa. Ngoại trừ việc cáu kỉnh khi bị người khác quấy rối ra, thì cô hoàn toàn chẳng có tâm trạng để tìm Đỗ Kính Đình cãi nhau.
Thịnh Mễ Duyệt nói rằng cô thực sự đúng với tiêu chuẩn mà người có tiền muốn kiếm về làm vợ, không tranh không cãi, không ồn không ào, thoải mái rộng lượng.
Khách sạn tổ chức tiệc cưới đã đặt trước, người thân bạn bè xung quanh đều biết cuối năm sau cô và Đỗ Kính Đình sẽ kết thúc chặng đường dài gần mười hai năm để chính thức bước vào cung điện hôn nhân. Trong mắt của tất cả mọi người, cô chính là sủng vật được thiên đàng ban phước lành.
Nhưng thực ra, có rất nhiều chuyện Tô Nhất Xán đã phải mắt nhắm mắt mở, không phải vì cô quá thoải mái, mà do cô đã mất đi niềm ham mê thay đổi cuộc đời. Từ lâu, cuộc đời cô đã như vũng nước đọng, cứ thế đều đặn nhích lên từng bước trong sự mong chờ của mọi người. Ba mẹ không có quá nhiều yêu cầu với cô, đối với họ mà nói thì cô có thể sống như một người bình thường đã là việc quá xa xỉ rồi.
Cứ thế cho đến ngày hôm qua, “em gái không thuộc hết mặt chữ” kia đã gửi cho Tô Nhất Xán một bức ảnh, đương nhiên là cô rất quen thuộc với khung cảnh trong bức ảnh ấy, đó là nhà của Đỗ Kính Đình.
Trước đây, có chơi bời thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng chưa từng đưa gái về nhà. Tô Nhất Xán đã thức cả một đêm, khi trời vừa hửng sáng, cô đã gửi tấm ảnh đó cho Đỗ Kính Đình, nhân tiện ném qua một dòng tin nhắn: “Có gì muốn nói không?”
Một lúc lâu sau, Đỗ Kính Đình mới đáp lại: “Em muốn anh nói gì?”
Chẳng một lời giải thích, anh ta quá thẳng thắn ngang nhiên với những gì mình đã làm. Vào thời khắc ấy, đột nhiên Tô Nhất Xán cảm thấy thật nhẹ nhõm, như thể tảng đá đè nặng trong tim suốt bao năm qua cuối cùng cũng rơi xuống.
Cô trả lời: “Chia tay đi.”
Đỗ Kính Đình không đáp lại nữa, Tô Nhất Xán thay đồ thể thao ra ngoài chạy mười mấy kilomet quanh hồ Thạch Du, sau đó dùng chút sức lực cuối cùng để lê cơ thể mệt mỏi về nhà. Vốn dĩ muốn đi tắm rồi ngủ một giấc thật ngon, ngủ quên ngày quên tháng, ngủ cho qua sạch thăng trầm, ngủ đến khi Xuân qua Thu đến, thưởng thức lịch trình biết bao tươi đẹp sau khi thất tình, sau đó… Một cuộc điện thoại đã phá vỡ mọi kế hoạch của cô.
Khi đứng ở cửa đón người của sân bay, Tô Nhất Xán chỉ có cảm giác như bản thân sắp sập nguồn đến nơi, cô thều thào giơ tấm biển đón người lên. Trước khi sập nguồn, chỉ mong đối phương sẽ là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, hy vọng đừng kiếm chuyện với cô, nếu không với tình trạng hiện tại của mình thì cô sẽ lập tức kéo theo cậu bé đó mà nhảy xuống hồ mất.
Tiếp đó là một làn sóng người ào ra, nhóm người đi đón bắt đầu nhốn nháo, Tô Nhất Xán đợi một lúc lâu vẫn không thấy đứa trẻ nào đi một mình.
Cô kiểm tra lại chuyến bay, xác nhận đã hạ cánh hơn hai mươi phút, nên không dám bất cẩn, buộc phải căng mắt nhìn vào trong. Không biết qua bao lâu, một bóng người vô cùng bắt mắt xuất hiện giữa đám đông đã thu hút ánh nhìn của cô, thành thật mà nói, không chỉ mình Tô Nhất Xán mà toàn bộ nhóm người đến đón người thân đều đồng loạt nhìn về phía chàng trai trẻ đó.
Chiều cao của người này rõ ràng là cao hơn nhiều so với những người khác, thực sự bắt mắt, nên rất khó để không bị chú ý đến. Tô Nhất Xán đoán rằng người này phải cao trên một mét chín mươi, mái tóc xoăn màu hạt dẻ hơi rối, đầu đang hướng lên trên, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ.
Như thể sợ người khác không chú ý đến mình, đối phương còn mặc chiếc áo phông cộc tay dạ quang màu xanh lá, áo sơ mi buộc quanh eo. Tuy mặc chiếc quần thể thao rộng thùng thình nhưng vẫn không thể che giấu được đôi chân dài hút mắt của mình, mấu chốt là, một bên ống quần được xắn lên và bên còn lại thì buông xuống.
Ăn mặc như vậy mà xuất hiện tại Phượng Khê thì trông chẳng khác gì chàng thanh niên tóc xanh tóc đỏ lỗi mốt ngốc nghếch đang chạy vòng vòng, rồi tự cho rằng mình là vụ “siêu nổ vũ trụ” bất khả chiến bại.
Tuy nhiên, hình bóng người đàn ông vẫn vô cùng nổi bật, bộ đồ phản trào lưu chỉ mang lại cho anh một vẻ ngoài hợp thời trang quốc tế, tạo nên một sự hiện diện nổi bật tại sân bay không mấy rộng rãi này.
Không biết là bởi vì anh vẫn còn chưa tỉnh hay là do trong khí chất đã mang theo vẻ lười nhác trời sinh ấy. Người đàn ông đeo chiếc túi thể thao màu đen, tay đẩy xe hành lý, toát lên vẻ kiêu kỳ, sải bước thống trị, khiến bao cô gái xung quanh đều phải ngượng ngùng lén cười liếc nhìn.
Hai thím bên cạnh bắt đầu nói chuyện phiếm: “Người Trung Quốc hay người nước ngoài đây? Sao lại cao thế?”
Một thím khác nói: “Không giống người Trung Quốc, chàng trai này có thể làm người mẫu được đó.”
“Nói không chừng là người mẫu thật kìa…”
Tô Nhất Xán lấy điện thoại ra lén chụp “ánh sáng xanh phản quang” đang từ đằng xa đi tới, rồi gửi cho Thịnh Mễ Duyệt: “Cực phẩm nhân gian.”
Cực phẩm là vì, trai đẹp cô đã thấy nhiều, nhưng đẹp đến lồng lộn, độc đáo, đến mức như giao thoa giữa tự nhiên và nhân tạo thế này thì quả thực là có thắp đèn lên cũng khó mà tìm được.
Rất nhanh, Thịnh Mễ Duyệt trả lời lại: “Mẹ kiếp, cậu chắc chắn chàng trai ăn mặc táo bạo này không phải là người nổi tiếng chứ?”
Tô Nhất Xán: “Tớ không theo dõi các tiểu thịt tươi, tuy nhiên không trông thấy có fans hâm mộ ra sân bay đón, nên có lẽ là không phải.”
Tin nhắn vừa được gửi đi thì sau lưng cô bỗng vang lên giọng nói: “Chị gái.”
Tô Nhất Xán nghĩ rằng là ai đó đang nói chuyện với mọi người xung quanh, vì dù sao thì sống trên đời bao nhiêu năm nay, nhưng đến giờ chẳng thấy có ai gọi cô là “chị gái” cả. Cô hoàn toàn không mấy để ý, mà vẫn tập trung nhắn tin với Thịnh Mễ Duyệt. Tiếp đến, bả vai lại bị người nào đó gõ vào, Tô Nhất Xán vô thức quay lại, thứ đầu tiên cô thấy chính là chiếc áo phông phản quang màu xanh lá, đến khi ngước lên nhìn, thì Tô Nhất Xán đã phải sửng sốt.
Hốc mắt của người đàn ông rất sâu, lông mi dày như mi giả, khi nhìn người khác, đôi con ngươi anh như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, tự mang tia điện. Thoạt nhìn, rất khó có thể đoán ra người đàn ông này đến từ đâu, tuy rằng có chút quyến rũ của người phương Đông, nhưng đường nét lại rõ ràng và góc cạnh hơn người phương Đông.
Ánh mắt của người đàn ông rơi trên mặt cô, anh khẽ cau mày, vẻ mặt nghiêm túc như đang cẩn thận phân biệt một món đồ cổ nào đó, lại mang theo ý tứ thăm dò. Tiếp đến, tựa nhớ tới chuyện gì đó xưa cũ và đột nhiên mỉm cười với Tô Nhất Xán.
Dáng vẻ của đôi môi đỏ và hàm răng trắng ấy, rõ ràng trời đang âm u, nhưng lại như có cảm giác ánh nắng mặt trời vừa chiếu rọi vào sảnh sân bay, Tô Nhất Xán ngẩn ngơ một lúc, bốn chữ “ngoan ngoãn, ngây thơ” cứ lởn vởn trong đầu cô, trông đối phương vô cùng phúc hậu và vô hại.
Tô Nhất Xán ho nhẹ một tiếng, ánh mắt của người đàn ông chuyển dần từ khuôn mặt sang điện thoại của cô, màn hình vẫn hiển thị nội dung trên khung chat giữa cô và Thịnh Mễ Duyệt, bên trên còn có cả bức ảnh mà cô vừa chụp trộm, cùng với bốn chữ: Cực phẩm nhân gian.
Thời khắc ấy, đột nhiên Tô Nhất Xán cảm thấy vô cùng hối hận, tuần trước khi đi ngang qua cửa hàng dán màn hình chống nhìn trộm, tại sao cô lại không dán cơ chứ? Nếu dán thì lúc này sẽ không xấu hổ đến mức như muốn khắc luôn cả bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ lên tấm biển đón người này rồi. [1]
Tuy nhiên, tố chất tâm lý của cô giáo Tô là thế nào chứ? Cô bình tĩnh nhẹ nhàng ấn tắt màn hình, rồi đổi thành nụ cười lịch sự: “Có chuyện gì thế?”
Chàng trai chỉ vào tấm biển đón người xiêu vẹo trong tay cô, Tô Nhất Xán không hiểu bèn lật ngược lại xem, đồng thời kinh ngạc hỏi: “Sao thế? Viết sai chính tả hả?”
Người đàn ông gõ lên cái tên tiếng Anh trên tấm bảng đón người và nói với cô: “Xin chào, em là Felix, Sầm Thi.”
[1] Thanh Minh Thượng Hà Đồ là tên của một số tác phẩm hội họa khổ rộng của Trung Quốc, trong đó bản đầu tiên và nổi tiếng nhất là bức tranh của họa sĩ Trương Trạch Đoan vẽ đời nhà Tống.