Tên anh họ đầu đinh chỉ thẳng vào Tô Nhất Xán, quát tháo: “Em họ tôi nhìn thấy trong nhà tay họ Đỗ kia toàn là bản báo cáo bệnh tình của cô, đ!t mẹ, cô ỉ vào việc mình có bệnh…”
Lời còn chưa dứt, Tô Nhất Xán đã cầm cốc nước trước mặt Bạch Tâm Phàm, hắt thẳng vào mặt anh họ của cô ta, sau đó đập mạnh chiếc cốc xuống bàn: “Tôi ỉ vào việc mình bị thần kinh để giết người cũng sẽ không phạm pháp, anh mà thấy ngứa họng thì đưa cái cổ ra đây.”
Câu nói này vừa mới thốt ra đã khiến cả quán pub rơi vào im lặng, ngay cả nhân viên phục vụ định tiến đến khuyên can cũng phải sửng sốt. Hai mắt Tô Nhất Xán đỏ ngầu, cộng thêm cả đêm không ngủ, toàn thân như bốc hỏa, dữ tợn, khiến người khác khó lòng xâm phạm.
Tên anh họ đầu đinh tức giận lau nước trên mặt, Tô Nhất Xán cũng lười chẳng muốn dây dưa với bọn họ, bèn quay người đi đến bàn của Sầm Thi, gõ gõ: “Đi thôi.”
Tay anh họ nhận ra mình vừa bị một người phụ nữ làm nhục trước đám đông, nhất thời mất hết thể diện, mắt thấy Tô Nhất Xán chuẩn bị rời khỏi quan pub, bèn rống lên sau lưng cô một câu: “Tôi thấy cô đúng là ngứa đòn rồi mà.”
Anh ta bước qua ghế sofa, chạy theo Tô Nhất Xán, Sầm Thi bèn đứng dậy, một người đàn ông cao khoảng một mét chín mươi, chẳng vội chẳng vàng chặn đường anh ta, khiến vốn dĩ lối đi chẳng mấy rộng rãi lại càng trở nên chật chội.
Anh còn áp sát đối phương, ép anh ta vào của buồng ngăn, lúc này ngay cả mọi người trên lầu hai của quán pub cũng đã xúm đến quan sát, chỉ có điều vóc dáng của Sầm Thi cao lớn, vừa hay chăn đúng góc chết của người đàn ông đầu đinh, nên phía sau chẳng thể nhìn rõ.
Tên anh họ đầu đinh đang bốc hỏa lên đầu, bèn lên tiếng chửi bới: “Không có mắt hả? Biến ra chỗ khác.”
Sầm Thi chẳng hề di chuyển, mà hỏi bằng giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Anh muốn làm gì?”
Tên anh họ đầu đinh trơ mắt nhìn Tô Nhất Xán bước ra khỏi cửa, bèn vội vàng đẩy Sầm Thi, gấp gáp nói: “Đ!t mẹ, tao mà không giết chết người phụ nữ kia thì người khác sẽ tưởng tao đang ăn chay mất.”
Ánh mắt Sầm Thi đã sớm mất đi sự trong suốt như khi đối diện với Tô Nhất Xán, thay vào đó là sự thù dịch ngang ngược, bóng hình anh vẫn bất động, chỉ có điều cánh tay dài chậm rãi vươn ra, với lấy chiếc vỏ chai bia đã uống hết, rồi đập thẳng xuống đầu tên đầu đinh.
Ngay lập tức, trong quán pub vang lên một tràng tiếng la hét, bóng dáng cao lớn của Sầm Thi vẫn đứng nguyên tại chỗ, trên tay còn đang cầm cổ chai bia bị vỡ, ánh mắt cô độc như vũng nước đọng, làm ra động tác tàn nhẫn với thần sắc bình tình nhất, tựa như đại bàng vút lên trời cao, mạnh mẽ nhưng lại vô cùng lãnh đạm.
Sau đó, anh chậm rãi xoay cổ chai đã bị vỡ trong tay, quay về phía mình rồi rạch một đường mà chẳng hề chớp mắt.
…..
Nửa giờ sau, cả nhóm cùng bị mời về đồn cảnh sát Thành Nam, trên đường đi Tô Nhất Xán vẫn không tài nào hiểu nổi, rõ ràng là bản thân đã ra khỏi quán pub rồi, vậy mà rốt cuộc tại sao cậu em trai này và tên đầu đinh kia lại xảy ra đánh nhau?
Khi hợp tác điều tra tại đồn cảnh sát, tay anh họ cắt đầu đinh luôn không ngừng chửi rủa Sầm Thi, ngược lại, anh vẫn trước sau bình tĩnh, không thèm nhìn anh ta, từ đầu đến cuối chỉ nói đúng một câu: “Anh ta nói sẽ đánh chết chị gái tôi, vì lo lắng xảy ra chuyện nên tôi mới cản anh ta lại.”
Vừa nói, anh vừa đặt bàn tay bị thương lên đầu gối như không hề có chuyện gì xảy ra, vết thương vẫn còn vệt máu chưa khô hẳn. Dưới hàng mi dày của Sầm Thi là đôi mắt trong veo to tròn, với đuôi mắt trời sinh vốn đã hơi rũ xuống, tạo cho người khác cảm giác vô cùng ngây thơ. Nếu cứ so sánh như vậy thì quả thực sẽ khiến tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy có chút không cân bằng.
Khi ở trên xe, Tô Nhất Xán không để ý đến, lúc này mới phát hiện ra rằng trên bàn tay sạch sẽ của Sầm Thi có một vết thương, đột nhiên lòng dạ cô có chút không thoải mái.
Cô không tài nào nghe nổi người đàn ông đầu đinh kia chửi bới nữa, bèn đứng dậy chắn trước Sầm Thi, rồi lạnh lùng nói với anh ta: “Anh khăng khăng nói mình không động tay động chân, nếu không động tay động chân thì vết thương của cậu ấy từ đâu mà ra? Lên đến đồn cảnh sát rồi mà còn chẳng được câu nào thành thật.”
Dù sao thì đây cũng là cậu em lần đầu tiên về nước, chẳng quen chẳng biết với cô, vậy nên nếu không phải do người đàn ông đầu đinh kia ra tay trước thì tại sao Sầm Thi lại ngăn anh ta, rồi sao có thể bị thương được?
Về cơ bản thì Tô Nhất Xán đã kết luận rằng chính người đàn ông đầu đinh kia đã bắt đầu cuộc chiến trước, quanh đi quẩn lại đã khiến đối phương có trăm miệng cũng chẳng thể phản bác.
Lúc này, trông Sầm Thi có vẻ thoải mái và hài lòng, nhìn Tô Nhất Xán đứng ra vì mình thì ý cười đã biến mất từ lâu lại hiện lên trong mắt. Nhưng tình cờ nó đã lọt vào mắt của người đàn ông đầu đinh, khiến anh ta làm ầm lên đòi phải kiểm tra camera giám sát.
Vốn tưởng rằng Sầm Thi sẽ hoảng hốt vì việc điều tra camera giám sát, kết quả là không hiểu chàng trai này có phải do chê ồn ào hay không mà cứ thế kéo chiếc ghế đến góc cạnh cửa sổ, đôi chân dài hơi cong, nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể chẳng bận tâm gì đến tình hình đang xảy ra ở đây vậy.
Quả thực là camera giám sát nhìn thấy người đàn ông để đầu đinh hùng hổ chỉ về phía bóng lưng Tô Nhất Xán, khi cô đang đi ra phía ngoài. Sầm Thi chắn trước mặt anh ta, sau khi dồn anh ta vào góc chết, vì vóc dáng của Sầm Thi quá cao, nên về cơ bản là đã che lấp người đàn ông để đầu đinh. Chỉ có thể nhìn thấy trong đoạn phim giám sát, đúng là anh ta đã ra tay trước, anh ta chỉ đẩy một cái, tuy nhiên trong mắt của cảnh sát thì lại thành anh ta cầm chai bia rỗng đâm Sầm Thi trước và bị Sầm Thi chặn lại.
Chẳng điều tra camera giám sát thì thôi, vừa mới điều tra thì tên đầu đinh đã rơi ngay vào tình thế có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chẳng tài nào rửa sạch tội. Rõ ràng bản thân mình là người bị đánh mà, anh ta cảm thấy đau khổ trong lòng, hận không thể đấm cho Sầm Thi một trận ngày trước mặt đồng chí cảnh sát.
Thời điểm ấy, Bạch Tâm Phàm đang ở bàn cách vách, nên được tính là nhân chứng duy nhất, lúc này đang không ngừng giúp anh họ mình nói với cảnh sát rằng chính hai người Tô Nhất Xán đã ra tay đánh người trước.
So với những lời phàn nàn giận dữ của họ, thì bên còn lại lại vô cùng yên tĩnh, Tô Nhất Xán ngồi xoay bút trên chiếc ghế đẩu, đối diện với bàn cảnh sát, còn Sầm Thi thì vẫn tỏ vẻ chẳng liên quan gì tới mình.
Cảnh sát nghe hai anh em làm loạn cả buổi, sau đó quay sang hỏi Tô Nhất Xán về tình hình, mà cô lại chỉ nhàn nhạt nói ra một câu: “Nguyên nhân? Nói cả buổi vẫn né tránh cái quan trọng, đã có gan làm bồ nhí, lại còn sợ mất mặt trước đám đông?”
Chỉ với một câu nói đã khiến toàn bộ cảnh sát trong văn phòng chợt hiểu ra vấn đề, tiếp đến là nhìn về phía Bạch Tâm Phàm với ánh mắt đã rõ sự tình, đồng thời hòa giải nói: “Mấy người có mâu thuẫn thì hãy giải quyết, đôi bên cùng thương lượng xem nên xử lý ra sao, đến bệnh viện trước hay thế nào?”
Tô Nhất Xán đáp thẳng: “Không cần, “nguồn gốc” của mâu thuẫn chuẩn bị đến đây rồi, đợi anh ta đến rồi giải quyết.”
Bạch Tâm Phàm và anh họ cùng nhìn nhau, lên tiếng hỏi: “Chị gọi Đỗ tổng đến sao?”
Tô Nhất Xán dựa vào lưng ghế, không nói gì, chỉ nheo mắt nhìn cô gái. Cô gửi tin nhắn cho Đỗ Kình Đình trước khi vào đồn cảnh sát. Từ sau khi nói chia tay, Tô Nhất Xán tạm thời không hề có ý định gặp lại Đỗ Kính Đình nữa, chỉ có điều đã làm loạn thành ra thế này thì cô cũng chẳng cần bỏ qua, nên đã hẹn thẳng Đỗ Kính Đình đến đồn cảnh sát, để giải quyết ngay trước mặt các đồng chí cảnh sát.
Bạch Tâm Phàm thấy Tô Nhất Xán phớt lờ mình, không biết cô ta ở một bên lẩm bẩm gì với anh họ của mình, sau đó đột nhiên lên tiếng nói với Tô Nhất Xán: “Khi nãy chị nói rằng chị và Đỗ tổng đã chia tay, anh ấy cũng sắp đến đây rồi, vì vậy, nếu đã chia tay thì chị cũng nên trả lại đồ cho anh ấy chứ nhỉ?”
Tô Nhất Xán nhướng mi: “Đồ gì?”
Bạch Tâm Phàm đã nhịn cả buổi, bèn đáp: “Dinh thự Thanh Nhuận Ưng Hoa.”
Tô Nhất Xán nhìn chằm chằm cô gái trẻ và rơi vào trầm tự, cô không rõ dinh thự Thanh Nhuận Ưng Hoa là bất động sản nào, mấy năm nay cô vẫn luôn ở Phượng Khê, rất ít khi vào thành phố. Quả thực là sau khi thành đạt, Đỗ Kính Đình đã tặng cho cô không ít những món đồ có giá trị, ngoài túi xách, quần áo ra thì chẳng thiếu nhà lầu, xe hơi.
Chiếc xe Porsche mà anh ta tặng, cô cũng chẳng lái đến vài lần, bây giờ vẫn còn đang đậu trong bãi đậu xe nhà Đỗ Kính Đình. Phượng Khê không rộng, đường xá chật hẹp, cô lái xe lại không hiền lành gì cho cam, khó tránh khỏi va quệt, nên hầu hết thời gian thà lái chiếc Volkswagen của mình còn hơn.
Về phần bất động sản, mấy năm trước Đỗ Kính Đình đã nói với cô rằng đứng tên quá nhiều bất động sản là không thích hợp, hơn nữa chúng cần phải phân tán, vì vậy đã lần lượt giao cho Tô Nhất Xán vài chỗ. Mà cô cũng chỉ phối hợp ký tên làm thủ tục giấy tờ, chứ không biết căn nhà nào ở đâu, càng chẳng rảnh hơi đến xem.
Năm ấy, cô còn trêu chọc Đỗ Kính Đình rằng, những thứ đó là tài sản thuộc về cô trước hôn nhân, anh ta không sợ đến ngày nào đó hai người họ chia tay thì cô sẽ bán nhà đi để lấy tiền rồi bỏ trốn hay sao? Lúc đó, Đỗ Kính Đình chỉ cười với cô, nói tiền có thể kiếm lại, so với việc cô mang theo tiền thì anh ta càng sợ cô bỏ trốn hơn.
Ở bên cạnh một người quá lâu, nên dường như những chuyện nhỏ nhặt đều có thể gợi lại ký ức, cứ thế cho đến khi tiếng giày da giẫm trên nền gạch từ xa tiến đến vang lên đã cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Khi cô ngẩng đầu lên, thì Đỗ Kính Đình đang từ cuối hành lang đi về phía này, áo sơ mi quần tây, dáng người đĩnh đạc.
Nghĩ tới năm đó Tô Nhất Xán trèo qua hàng rào chạy vào sân vận động của trường cấp ba số Tám, vừa mới liếc nhìn đã trông thấy Đỗ Kính Đình trong đám đông, mà cô đã trúng tiếng sét ái tình với Đỗ Kình Đình cũng vì nhan sắc ấy của anh ta. Hiện tại, Tô Nhất Xán thừa nhận rằng, Đỗ Kính Đình vẫn vô cùng bắt mắt, được xếp vào hạng bắt mắt trong giới thượng lưu thành đạt, tuy nhiên dường như anh ta đã khác xa với bóng hình người đàn ông trong trí nhớ của cô rồi.
Đỗ Kính Đình dẫn theo hai người phía sau, hùng hùng hổ hổ xông tới, nhóm người vừa tiến vào, thì bầu không khí trong văn phòng đã lập tức thay đổi một cách rất vi diệu. Bạch Tâm Phàm và anh họ của cô ta vội vàng đứng dậy, còn bản thân cô ta thì đỏ hốc mắt gọi to: “Đỗ tổng.”
Đỗ Kính Đình liếc nhìn cô ta một cái, sau đó rời mắt sang phía Tô Nhất Xán, Tô Nhất Xán vẫn ngồi yên trên ghế với vẻ mặt thờ ơ.
Bạch Tâm Phàm thổn thổn thức thức, bộ dạng như muốn khóc, còn Tô Nhất Xán chẳng nói một lời, hai người bên cạnh nói nhắc lại lời buộc tội khi nãy đã nói với cảnh sát cho Đỗ Kình Đình nghe. Hàng lông mày của Đỗ Kình Đình hơi cau lại, sau đó lại thoải mái giãn ra, anh ta quay sang khẽ cười nhìn tên anh họ để đầu đinh: “Xán Xán sẽ không chủ động khiêu khích hai người, càng không vô duyên vô cớ động tay động chân với hai người, tôi hy vọng…”
Viên cảnh sát ngước mắt nhìn anh ta, đột nhiên Đỗ Kính Đình biến sắc không tiếp tục nói nữa. Tên anh họ cắt đầu đinh đã bị oan ức cả tiếng đồng hồ, lúc này như muốn bốc hỏa, như thể anh ta đã đổ oan cho Tô Nhất Xán không bằng, bèn lập tức nhảy ra chỉ thẳng về phía Tô Nhất Xán: “Cô được lắm, đến gặp mặt một cái mà cũng dẫn theo người, có phải đã chuẩn bị từ sớm rồi không, tính ăn hiếp bọn tôi chứ gì?”
Nhưng vừa mới lao ra, thì Sầm Thi nãy giờ luôn im lặng lười biếng ngồi bên cửa sổ lại ngáp dài một cái, đôi chân dài duỗi ra vừa hay chạm tới chân của gã đàn ông đầu đinh, khiến anh ta ngã dúi dụi, tiếng động đó cũng làm mấy viên cảnh sát bên cạnh đều vây lại xem.
Người đàn ông đầu đinh ngồi trên mặt đất rên rỉ một tiếng, còn chưa kịp đứng dậy đã nhìn chằm chằm vào Sầm Thi gào to: “Thằng ranh con, mày chán sống rồi hả?”
Sầm Thi vừa mới vươn vai xong, anh thu cánh tay lại, nhàn nhàn thở ra một câu: “Anh va vào tôi làm tôi đau rồi đấy.”
“…”
Người đàn ông cắt đầu đinh vừa lổm ngổm bò vừa lao về phía Sầm Thi bất chấp sự có mặt của cảnh sát. Cuối cùng thì Tô Nhất Xán cũng đứng dậy khỏi ghế, cô túm lấy cổ áo của người đàn ông, ném mạnh ra phía của văn phòng, rồi nhìn chằm chằm vào Đỗ Kình Đình, nói: “Hai người này muốn bắt tôi phải chịu trách nhiệm.”
Dứt lời, khóe miệng cô cong lên lộ ra ý cười, nhưng trong mắt lại không hề có: “Tôi phải gánh vác trách nhiệm này sao?”
Đỗ Kính Đình đút một tay vào túi quần tây, chỉ đứng một bên cũng toát lên vẻ lạnh lùng trời sinh, anh ta liếc ra sau người Tô Nhất Xán, nhìn chàng trai trẻ mà mình chưa từng gặp, rồi nói một câu bâng quơ: “Anh ta là ai?”
Tô Nhất Xán thuận miệng đáp: “Sầm…”
Cô nhất thời quên mất tên tiếng Trung của anh, bèn ngoái đầu lại, người phía sau hơi nhướng mi rồi nói tiếp chữ “Thi”.
Tô Nhất Xán quay về, đối diện với Đỗ Kính Đình: “Con của bạn của ba mẹ tôi.”
Sầm Thi nheo mắt nhìn qua bên đó, tình cờ bắt gặp ánh mắt chẳng mấy thân thiện của Đỗ Kính Đình, đối phương cũng đang nhìn anh với ánh mắt dò xét, mặc dù không lên tiếng nhưng quanh năm đắm chìm trong lĩnh vực kinh doanh đầy mưu mô nên khí chất ít nhiều cũng mang theo vài phần áp bức. Tuy nhiên, Sầm Thi không hề né tránh ánh mắt của anh ta, mà hơi nhếch khóe miệng đón nhận nó, trông như thể đang cười, nhưng lại hoàn toàn không có chút biểu cảm nào của nụ cười.
Đỗ Kính Đình không hỏi thêm gì nữa, mà nghiêng đầu giải thích vài câu với người mà anh ta dẫn đến, bảo họ đi xử lý những việc tiếp theo, tiếp đến cấp dưới của Đỗ Kính Đình cứ thế kéo tên anh họ đầu đinh sang một bên.
Nhưng Bạch Tâm Phàm lại đứng sau lưng Đỗ Kính Đình nhỏ giọng thì thầm: “Chính người đàn ông kia đã đánh anh họ em.”
Gương mặt Đỗ Kính Đình nở nụ cười ấm áp, tuy nhiên lại lạnh lùng hỏi cô ta một câu: “Tại sao lại đánh?”
Chỉ một câu nói cũng khiến Bạch Tâm Phàm nhận ra rằng bản thân đã đuối lý, bèn im lặng không lên tiếng nữa. Mà Đỗ Kính Đình vẫn không thay đổi sắc mặt, tiếp tục nói: “Còn để tôi biết việc cô làm phiền Xán Xán nữa, thì tôi sẽ để cô phải chịu hậu quả mà đến bản thân cô cũng không thể chấp nhận nổi đó.”
Bạch Tâm Phàm cúi đầu, rõ ràng là dáng người khẽ khựng lại một cái. Tô Nhất Xán nhìn Đỗ Kính Đình, nhất thời có chút hốt hoảng, trong ký ức của cô, thì Đỗ Kính Đình đã sớm bị đóng băng rồi, đóng băng vào năm anh ta hai mươi tuổi, tại những năm tháng thanh xuân ấy.
Mà giọng điệu của người đàn ông trước mặt cô lúc này vẫn ân cần như trước, chỉ có điều anh ta đã sớm chẳng thể che giấu được sự sắc bén cùng tham vọng trong đôi con người. Thậm chí cô còn thường xuyên xuất hiện ảo giác rằng trước giờ mình chưa thực sự hiểu rõ Đỗ Kính Đình, tựa như bóng dáng của anh ta trong trí nhớ của cô vậy, theo thời gian trôi, thì nó cũng ngày càng trở nên mơ hồ.
Không biết cấp dưới của Đỗ Kính Đình đã nói gì, mà anh họ của Bạch Tâm Phàm không còn kiêu ngạo nữa, đồng thời đồng ý hòa giải và Tô Nhất Xán chỉ việc ký tên một cái là xong.
Đỗ Kính Đình đứng một bên liếc nhìn người anh họ, giọng nói cũng dịu đi ít nhiều: “Anh đưa em về trước nhé.”
Tô Nhất Xán chẳng hời hợt cũng không mấy nhiệt tình, đáp: “Không cần, tôi có lái xe đến, nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Dứt lời, cô quay đầu lại nhìn Sầm Thi một cái rồi đi ra ngoài, Sầm Thi thấy vậy bèn ngoan ngoãn theo sau Tô Nhất Xán ra khỏi văn phòng.
Khi sắp đi đến đầu hành lang, thì đột nhiên có giọng nói vang lên phía sau: “Xán Xán.”
Tô Nhất Xán hơi dừng lại, cơn mưa nặng hạt vẫn kéo dài, cả thành phố như chìm trong hơi nước, tạo nên cảm giác khiến con người ta cảm thấy ngột ngạt.
Sầm Thi cũng dừng bước, anh liếc nhìn bóng lưng Tô Nhất Xán, cô khẽ khựng lại vài giây rồi chậm rãi quay người, nhìn Đỗ Kính Đình trên lối hành lang dài. Hàng lông mày cùng đôi mắt anh ta có chút mệt mỏi, giọng điệu trầm thấp nói với cô: “Anh đã xóa tin nhắn rồi, coi như em chưa từng gửi nó.”
Sầm Thi để lại không gian cho họ, anh lướt qua Tô Nhất Xán, ý tứ đứng đợi cô ở cuối hành lang.
Tô Nhất Xán nghiêng đầu nhìn những hạt mưa đang rơi như trút bên ngoài, như thể mưa vừa rơi xuống thì trên đầu cô cũng có dòng nước không ngừng tuôn ra vậy, chẳng bao giờ dừng lại, cũng chẳng nhìn thấy điểm cuối. Tựa như cuộc sống của cô, chẳng hiểu từ khi nào mà nó lại rơi vào cái vòng lặp vô tận này, không tài nào buông bỏ, cũng chẳng thể quay lại.
Cô nhớ tới những lời anh họ Bạch Tâm Phàm vừa nói với mình khi ở quán Pub, Đỗ Kính Đình vẫn đang cử người theo dõi cô, đồng thời thường xuyên báo cáo về bệnh tình của cô cho anh ta.
Hàng lông mi Tô Nhất Xán khẽ run, cô nhìn lại Đỗ Kính Đình, nở nụ cười cay đắng: “Có phải anh cho rằng bệnh của tôi hoàn toàn không thể khỏi phải không?”
Đỗ Kính Đình dần cau mày, mà nụ cười khổ của Tô Nhất Xan cũng mỗi lúc một nở rộ, cô cụp mắt xuống, khí thế vừa rồi khi đối mắt với hai người trong văn phòng đã biến mất chẳng còn tăm tích, tựa như cô nhóc lúc nào cũng bám theo anh ta của mười năm trước.
Đã lâu lắm rồi Đỗ Kính Đình chưa nhìn thấy dáng vẻ như vậy của cô, giọng điệu của Tô Nhất Xán nhẹ nhàng lướt trong gió, khe khẽ truyền đến trước mặt anh ta: “Bỏ đi, tha cho tôi đi.”
Đỗ Kính Đình luôn tự cao tự đại, lại dường như đột ngột bị bao phủ bởi bóng tối vô tận, Tô Nhất Xán không thèm nhìn anh nữa, khi quay người đi, ánh mắt cô đã chạm phải đôi mắt nâu trong veo kia.