Năm nay Vu Đằng vừa mới tốt nghiệp đại học, vì cô học nhảy lớp nên nhỏ tuổi hơn mọi người, còn chưa qua sinh nhật hai mươi mà đã tốt nghiệp ra trường.
Là một nhân viên mới đang trong thời gian thử việc, biểu hiện mỗi ngày suốt hai tháng qua chính là minh chứng cho khả năng làm việc của cô trong tương lai. Không đúng, phải là căn cứ để cấp trên đánh giá cô có đủ điều kiện trở thành nhân viên chính thức hay là không.
Cho nên Vu Đằng cực kỳ cố gắng trong công việc, người khác không muốn làm thêm giờ, còn cô đều vơ hết về mình.
Ba ngày trước, Khai Tư phụ trách hướng dẫn đã giao nhiệm vụ đầy căng thẳng cho Vu Đằng trong lúc nghỉ, đó là theo dõi Lâm Hành Hành. Có trời mới biết vì đuổi theo chiếc siêu xe xa hoa của anh ta mà cô đã tốn không ít tiền, cô còn không biết liệu công ty có chi trả khoản phí này không.
Cũng may trời xanh không phụ người có lòng, Vu Đằng chụp được bức ảnh Lâm Hành Hành và người mẫu Giang Tình đi vào khách sạn lúc nửa đêm.
Sau khi trở về, Vu Đằng vui sướng đăng tin tức nóng hổi này. Cũng trong ngày hôm đó, web chủ lập tức tê liệt do lượt truy cập vào xem bài viết của cô quá nhiều. Khai Tư quay lại làm việc sau kỳ nghỉ, thấy cô có khả năng như vậy liền mời cô đi ăn một bữa thật ngon.
Đồ ăn ngon lúc trưa đều sắp tiêu hoá hết, bây giờ bảo cô xoá tin tức đó đi là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra, Vu Đằng từ chối Lâm Hành Hành không chút nghĩ ngợi: “Không được, tôi không thể xoá tin tức đó.”
Nhìn khuôn mặt đẹp trai xám xịt của người đối diện, giọng nói của Vu Đằng càng lúc càng nhỏ: “Tôi đã dùng tiền nhuận bút để trả tiền thuê phòng mất rồi.”
Số lượt truy cập vượt mức của bài viết này đã tạo nên lịch sử, cũng nhờ vậy mà Vu Đằng nhận được tiền nhuận bút lên tới năm con số. Đối với người mới ra trường đang trong thời gian thử việc như Vu Đằng mà nói… thì đây có thể coi là một thành tích ưu tú.
Nhưng giá nhà ở Hải Thành(*) cũng không hề rẻ, Vu Đằng thuê một căn hộ nhỏ ngay gần công ty, vì ở có một mình và muốn vị trí gần công ty nên giá nhà càng đắt đỏ. Tiền thuê nhà mỗi tháng đã ngốn mất của cô 3000 tệ, đấy là chưa tính khoản tiền điện, tiền nước rồi tiền sinh hoạt… Cho nên gần đây cô không để ra được nổi một xu.
Khoảng thời gian trước, cô còn có thể ở trong ký túc xá của trường, hiện tại sinh viên mới đến nhập trường, những sinh viên đã tốt nghiệp như bọn cô bị dì quản lý bắt thu dọn đồ rồi khăn gói ra ngoài. Không thuê nhà thì không có chỗ ở, vì để buổi sáng có thể ngủ nhiều thêm vài phút, Vu Đằng nghiến răng nghiến lợi thuê phòng ngay gần công ty. Do chủ nhà yêu cầu phải đóng ba tháng một, chính vì vậy mà tiền nhuận bút của cô đã hết sạch sành sanh.
Lâm Hành Hành nhìn người con gái trước mặt, anh cong môi cười lạnh: “Ông chủ của công ty bọn cô tên là gì?”
Vu Đằng quên mất tiêu tên ông chủ lớn của công ty giải trí Hoa Hoa mà mình làm việc, vì thế cô thành thật lắc đầu không biết.
Lâm Hành Hành đã chuẩn bị sẵn lời muốn nói, cuối cùng lại bị cái lắc đầu ngây thơ của Vu Đằng bóp nát từ trong trứng nước. Nhưng không sao, chuyện này không quan trọng, Lâm Hành Hành cúi đầu ngắm nghía con Ultraman trong tay, sau đó tàn bạo bẻ gãy cổ nó trước mặt Vu Đằng: “Cô lập tức viết một bài làm sáng tỏ, yêu cầu không được ít hơn 3000 chữ, nếu không cô sẽ giống như nó!”
Hôm nay Vu Đằng bị gọi ra ngoài và còn được Lâm Hành Hành mời ăn uống. Gần đây chuỗi Ken Ken đang có hoạt động chỉ cần hoá đơn trên một trăm nhân dân tệ là được tặng một con siêu nhân Ultraman.
Con Ultraman trong tay Lâm Hành Hành chính là phần quà mà nhà hàng đã tặng anh, còn những bàn khác đều là trẻ em chơi đùa với Ultraman.
Vu Đằng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâm Hành Hành một cái, sau đó lập tức chột dạ cúi đầu: “Đầu của tôi… có lẽ không bị gãy dễ dàng như vậy.”
Lâm Hành Hành: “……..”
“Tóm lại tôi cho cô thời gian một ngày, nếu ngày mai tôi không nhìn thấy bài viết làm sáng tỏ của cô…” Lâm Hành Hành vừa nói vừa tháo tay của siêu nhân Ultraman, “Tôi sẽ bảo Tần Liệt đuổi việc cô.”
Lâm Hành Hành nói xong, anh cầm con Ultraman bị tháo tung thành mảnh nhỏ rồi rời đi một cách tao nhã phóng khoáng.
Vu Đằng ngồi tại chỗ nhìn một bàn thức ăn còn nguyên, điều duy nhất mà cô để tâm là cả ngày hôm nay đều được ăn cơm từ trên trời rơi xuống, cô không cần phải tốn một đồng nào!
Đến nỗi vấn đề Tần Liệt là ai đều bị Vu Đằng ném ra sau đầu.
***
Lâm Hành Hành về đến nhà, lúc nhìn thấy đôi giày cao gót màu đỏ của phụ nữ nằm ngả nghiêng trong góc, anh lập tức đưa tay vỗ trán, sau đó đen mặt đi vào trong. Quả nhiên Giang Tình đang nằm trên sô pha nhà anh để xem phim hoạt hình, ngồi trong góc còn có cả con trai của Giang Tình, đồng thời cũng là cháu ruột của anh — Trác Trác.
Mái tóc xoăn ngắn của Trác Trác bị rối bù vì nghịch ngợm, khi nhìn thấy Lâm Hành Hành tiến vào phòng khách, cậu bé lập tức chạy tới:
“Cậu nhỏ, siêu nhân Ultraman của con đâu?”
Lâm Hành Hành xoè tay ra, vừa rồi anh tiện tay ném đi đâu đó, cho nên đầu và cánh tay của con Ultraman không biết đã đi nơi nào.
Nhận được một con Ultraman khuyết tật, tâm trạng Trác Trác không hề vui vẻ. Cậu nhỏ làm hỏng siêu anh hùng của nhân loại, là người xấu không thể tha tội, vì thế cậu bé quyết định không nói chuyện với cậu nhỏ trong vòng năm phút.
“Em bảo này.” Lâm Hành Hành dựa người vào bên cạnh sô pha, nhìn dáng vẻ thoải mái kia của Giang Tình, anh không nhịn được mà day day huyệt thái dương, “Chúng ta vừa mới có scandal, vậy mà chị dám chạy tới nhà em. Chị không sợ mấy tên paparazzi kia lại tung tin nóng lần nữa sao?”
“Kệ bọn họ.” Giang Tình ăn một miếng kiwi, sau đó cũng đút cho Trác Trác một miếng, “Chị đâu có quan tâm.”
Giang Tình là chị ruột của Lâm Hành Hành, cô theo họ mẹ nên mới mang họ Giang. Là một người phụ nữ thành công trong sự nghiệp và có đủ mọi thứ trong tay, Giang Tình không có ý định kết hôn trong khoảng thời gian trước mắt. Bởi vậy cô cũng không bận tâm tai tiếng đến từ mấy trang báo lá cải này, cô chỉ cần che dấu kỹ việc mình đã có con là đủ rồi.
Có mỗi Lâm Hành Hành mới đau đầu vì loại chuyện như vậy. Lâm Hành Hành sắp bước vào tuổi ba mươi, thật đáng tiếc khi ở độ tuổi này, anh không những không có thành tựu gì, mà mấy năm gần đây ngay đến một người bạn gái cũng không có. Người trong nhà thúc giục từ sáng tới tối, chỉ kém mỗi nước đi tìm bạn gái giúp anh.
Về mặt sự nghiệp, Lâm Hành Hành là một đạo diễn nổi tiếng trong giới, nhưng trong mắt người nhà họ Lâm thì công việc này không hề được hoan nghênh. Ngày nào anh còn chưa quay về kế thừa công ty, thì ngày đó anh chính là một kẻ chơi bời lêu lổng.
Về mặt tình cảm, anh sắp được xếp vào trong hội người già neo đơn, đến nỗi mẹ Lâm còn lo lắng về xu hướng giới tính của anh.
“Chị tha cho em đi, gần đây ông nội đã dùng cả biện pháp cứng rắn với em…” Lâm Hành Hành đau đầu nhìn Giang Tình, “Ông nói nếu em còn truyền ra mấy scandal làm ảnh hưởng tới mặt mũi người nhà họ Lâm, ông sẽ lập tức nhảy xuống biển.”
Thứ mà Hải Thành không thiếu chính là biển, với tính tình cố chấp của ông nội thì rất có thể sẽ thật sự làm ra loại chuyện này.
Giang Tình ăn uống no nê rồi vỗ vỗ tay ngồi dậy, cô kéo Trác Trác lại gần và thơm một cái lên mặt cậu bé, sau đó mới nói với em trai: “Chăm sóc Trác Trác cho tốt, chị phải bay tới Milan.” Cô hoàn toàn không thèm để ý mấy lời oán giận vừa rồi của Lâm Hành Hành.
Trác Trác đã quá quen với việc mẹ gửi cậu ở nhà cậu nhỏ. Biết mẹ phải đi, cậu bé lập tức vẫy tay chào và nói hẹn gặp lại.
Phòng khách to như vậy cuối cùng cũng chỉ còn lại hai người, năm phút đồng hồ đã sớm trôi qua, Trác Trác quyết định tha thứ cho cậu nhỏ: “Cậu nhỏ, nếu cụ nội nhảy xuống biển thì không cần phải rải tro cốt nữa ạ?”
Chuyện này thật sự không thể trách cậu bé, do ông nội ngày ngày nhắc nhở mọi người phải đem tro cốt của ông rải xuống biển, đến nỗi Trác Trác mới có ba tuổi đã nhớ kỹ việc này.
Lâm Hành Hành nhéo khuôn mặt mập mạp của cháu trai: “Nếu cụ nội của con thật sự nhảy xuống biển, vậy thì người bị rải tro cốt chính là cậu nhỏ.”
Lâm Hành Hành vừa dứt lời đã nghe thấy cháu trai vô lương tâm vui vẻ hỏi một câu: “Cậu nhỏ, vậy cậu thích rải tro cốt ở biển nào?”
Vấn đề tro cốt tạm thời không bình luận. Sáng ngày hôm sau, Lâm Hành Hành thức dậy còn chưa kịp thấy tin tức làm sáng tỏ của Vu Đằng, đập vào mắt anh lại là một scandal khác.
Quả nhiên lúc Giang Tình đi ra từ nhà anh đã bị chụp lại:)
Chuyện Giang Tình sinh con, đừng nói giới giải trí hoặc đám quần chúng ăn dưa không biết, ngay đến người nhà họ Lâm cũng chỉ biết sự thật khi Giang Tình ôm Trác Trác về nhà.
Bố của đứa bé là ai, Giang Tình nhất quyết không hé răng, vì thế chuyện này trở thành một câu đố không lời giải đáp.
Giang Tình là siêu mẫu hàng đầu và là một nữ cường điển hình. Ngoại trừ mấy scandal liên quan đến Lâm Hành Hành, tất cả mọi thứ về cô đều được bảo vệ đến giọt nước cũng không lọt ra ngoài.
Lâm Hành Hành thì không giống như vậy, bản thân là một đạo diễn nên anh tiếp xúc với rất nhiều diễn viên, lâu lâu sẽ xuất hiện vài tin xàm xí. Trước đây có khá nhiều tin tức nói Lâm Hành Hành bao nuôi nữ minh tinh, nhưng gần đây đám paparazzi cũng theo kịp trào lưu trong giới thời thượng, bọn họ bắt đầu gán ghép anh có quan hệ với cả nam minh tinh.
Nhưng khi bị chụp ảnh hai lần với Giang Tình, đám paparazzi lại đổi giọng — bọn họ nói xu hướng giới tính của anh là một ẩn số.
Lâm Hành Hành dụi mắt nhìn lại trang web tung ra scandal. Được lắm, lại là giải trí Hoa Hoa, đã thế còn là phóng viên Khai Tư & Vu Đằng? Tại sao lại là người này?!
Lâm Hành Hành tức giận gọi điện thoại cho Tần Liệt, điện thoại vừa được thông, Lâm Hành Hành đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái không hề che dấu của bạn tốt.
“Bảo đám paparazzi công ty cậu đừng có bám theo đít tôi nữa được không?”
“Cái gì mà paparazzi?! Bọn họ là phóng viên giải trí, cậu dùng từ tôn trọng một chút.” Tâm trạng Tần Liệt vô cùng tốt khi thấy tin bát quái vừa đăng trên trang chủ, anh còn không quên trêu chọc vài câu, “Tôi có nên bảo bọn họ đăng thêm một vài bài viết, nhằm thu hút sự chú ý của dư luận tới nam diễn viên trước kia không?”
Dáng vẻ bỏ đá xuống giếng này thật sự không hổ danh là bạn nối khố ba mươi năm.
Lâm Hành Hành hừ lạnh một tiếng, “Cậu lập tức đuổi việc hai paparazzi kia cho tôi.”
“Cậu nói đùa cái gì vậy.” Tần Liệt xoay bút ký trong tay, trên màn hình máy tính là sơ yếu lý lịch của Khai Tư, cô gái này chính là kho báu mới mà anh phát hiện gần đây, “Tôi giống loại ông chủ vô trách nhiệm như vậy sao?”
Lâm Hành Hành muốn nói cậu chính là loại người đó.
***
Vì tin bát quái kia mà Lâm Hành Hành buồn bực không vui, trong lòng Vu Đằng cũng hơi run sợ, nhưng lần này thật sự không phải cô làm.
Là người mới nên cô và Khai Tư luôn bị trói vào cùng một chỗ, tin tức mà Vu Đằng viết mấy ngày hôm trước, đến cả Khai Tư cũng được hưởng ké chút tiền nhuận bút. Vì có qua có lại, Khai Tư lập tức bổ sung thêm cả tên của Vu Đằng dưới bài viết mới, hai người bọn họ cùng nhau vui vẻ kiếm tiền.
Trong tay là tiền nhuận bút nóng như muốn phỏng, còn dưới khu căn hộ mà cô thuê là Lâm Hành Hành đang đứng, Vu Đằng cố gắng nặn ra một nụ cười: “Hi hi, thật trùng hợp.”
Lâm Hành Hành cười lạnh, anh đút tay túi quần, ánh mắt nhìn cô như nhìn kẻ trộm: “Không trùng hợp, tôi đang đợi cô.”
“Chuyện này…” Vu Đằng suy nghĩ mình có nên kéo Khai Tư vào để phân tán hoả lực của đối phương hay không, nhưng nhớ tới tình nghĩa Khai Tư mời cô ăn cơm, cô không thể làm chuyện thất tín bội nghĩa như vậy được. Cuối cùng Vu Đăng giơ tay chỉ lên bầu trời phía đằng xa, “Anh nhìn ánh trăng đêm nay kìa, có phải nó vừa to vừa tròn hay không.”
Lâm Hành Hành nhìn theo phương hướng ngón tay của Vu Đằng, trời đêm quang đãng, ngay cả bóng dáng của ánh trăng cũng không thấy đâu, mà cô phóng viên nhỏ ở bên cạnh thì đã nhấc chân chạy trốn.
Lâm Hành Hành huýt sáo, anh dựa người vào xe ô tô, đôi mắt hơi nheo lại, khoé miệng mang theo nụ cười đắc ý lại hả hê: “Toà nhà số 1, phòng 1803, căn hộ đầu tiên tính từ phía cửa ra vào..”
Vu Đằng: “…….”
Không phải chứ? Tại sao thông tin thuê nhà của cô lại bị lộ? Việc rò rỉ thông tin bây giờ thực sự quá đáng sợ!
____
(*) Hải Thành: là quận trung tâm hành chính của thành phố Bắc Hải, Quảng Tây, Trung Quốc. Quận này có 51 phường và 20 làng.