Mọi người cười ha ha, Vu Đằng được Lâm Hành Hành bảo vệ ở phía sau, cô thò đầu ra nhìn thì ngoại trừ Tần Liệt và Khai Tư, cô chưa từng nhìn thấy những người khác. Khi ánh mắt dừng ở chỗ Khai Tư, Vu Đằng chột dạ mím chặt môi.
Mà Khai Tư chỉ đơn giản nâng ly rượu sâm banh về phía Vu Đằng.
Hôm nay là ngày sinh nhật Lâm Hành Hành, đồng thời chúc mừng bọn họ đã kết hôn, cho nên Vu Đằng cũng trở thành nhân vật trung tâm trong đề tài nói chuyện. Ai nấy đều tò mò làm thế nào mà họ đến được với nhau.
Tần Liệt cố tình vờ như không biết gì, nhưng anh không chịu nổi những tò mò của người khác, mỗi một câu hỏi đưa ra càng lúc càng khó hơn.
Lâm Hành Hành quay không ít tác phẩm điện ảnh, năng lực biên kịch đã vượt qua thử thách, chẳng mấy chốc mà anh bịa ra được một câu chuyện tình yêu máu chó yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đến khi nói xong lời cuối cùng, anh còn không quên nắm tay Vu Đằng và nói: “…Cứ như vậy… cuối cùng tôi và Đằng Đằng cũng đến được với nhau.”
“Chị dâu nhỏ.” Người đàn ông có râu quai nón liếc qua hai nhân vật chính, sau đó ánh mắt anh ta dừng lại trên người Vu Đằng, “Xin hỏi chị dâu nhỏ đã bao nhiêu cái xuân xanh?”
Anh ta vừa hỏi tới vấn đề này, những người khác đều cười ầm lên. Trước khi Lâm Hành Hành đến đây, Tần Liệt đã bép xép tuổi tác của Vu Đằng với mọi người. Bây giờ còn hỏi như vậy, đây rõ ràng là cố ý.
Lâm Hành Hành hừ một tiếng, anh cầm chai sâm banh trên bàn rồi đi về phía người đàn ông râu quai nón, giọng điệu hung dữ nói:
“Khương Ngôn, cậu đứng đấy cho tôi. Có bản lĩnh thì đừng nhúc nhích.”
“Tôi không nghe thấy gì.” Râu quai nón cười ha ha trốn ra phía sau ghế sô pha, “Tôi còn phải giữ mạng chó để sau này cưới vợ. Bây giờ tôi còn chưa biết vợ tương lai của mình học ở trường nào, cuối kỳ có thi được hay không!”
Lâm Hành Hành âm thầm chửi thề, hai người đàn ông tranh cãi ầm ĩ cả căn phòng.
Mọi người náo loạn suốt buổi tối, cuối cùng cũng đến tiết mục mừng sinh nhật Lâm Hành Hành. Bánh kem đã được đặt sẵn từ trước, trên bánh kem còn ghi “18 tuổi”.
Vu Đằng nhìn Lâm Hành Hành khoe khoang giơ miếng bánh có dòng chữ “18 tuổi”, cô bèn há mồm cắn mất hơn một nửa.
Có mặt trong tối nay đều là anh em bạn bè thân thiết của Lâm Hành Hành, không có mấy người tạp nham, cho nên những mối quan hệ thượng vàng hạ cám cũng không hề có. Mọi người cười đùa vui vẻ và cùng nhau tặng quà cho Lâm Hành Hành.
Lúc này Tần Liệt nhìn về phía Vu Đằng, anh nói: “Em dâu chuẩn bị quà gì cho A Hành vậy? Để bọn anh được mở rộng tầm mắt.”
Lời này vừa nói ra, không chỉ riêng đám người Tần Liệt, mà ngay cả bản thân Lâm Hành Hành cũng có chút chờ mong.
Vu Đằng vẫn luôn nói đã chuẩn bị quà, nhưng mãi không chịu lấy ra. Anh thật sự tò mò cô nàng paparazzi có thể tặng cho anh thứ gì.
“À ừm… có thể cho em mượn một cái khay không?”
Vu Đằng vừa mới nói xong, Khương Ngôn lập tức đưa tới một cái khay sạch sẽ, Vu Đằng giơ cái khay rồi chạy ra ngoài: “Đợi em hai phút.”
“Hở! Sao lại hai phút.” Từ nhỏ Khương Ngôn đã quen khẩu nghiệp, cho nên anh không nhịn được mà nói, “Anh Hành của chúng ta ra nhanh như vậy sao? Không được rồi chị dâu nhỏ, chị không thể quá nuông chiều anh ấy.”
Lâm Hành Hành nhét miếng bánh kem vào miệng Khương Ngôn, “Không nói được lời hay thì ngậm miệng lại. Năng lực của anh đây mà cậu còn phải nghi ngờ sao?”
Bên này Lâm Hành Hành vừa nói xong thì bên kia Vu Đằng đã quay lại. Cô bưng một cái khay toàn chân gà(*)… tất nhiên loại tẩm hỗn hợp hạt tiêu và ớt vẫn chiếm đa số.
Sắc mặt Vu Đằng hơi ửng đỏ dưới ánh đèn, cô đặt khay chân gà lên bàn trà trước mặt Lâm Hành Hành, ánh mắt lấp lánh nhìn thẳng vào anh: “Anh có biết đây là gì không?”
“Gà… chân gà?” Lâm Hành Hành thật sự không hiểu ngụ ý của Vu Đằng, nhưng nhìn ánh mắt đánh giá của hội anh em, anh không thể không cho cô mặt mũi, “Chân gà cao cấp?”
“Cùng nắm tay nhau.” Đôi mắt Vu Đằng cong cong, hai tay nâng khay chân gà đưa cho anh, “Tân hôn vui vẻ.”
(*) Chân gà (Kê Trảo) hay còn được người Trung Quốc gọi là “Phượng Trảo”. Phượng ở đây có ý nghĩa thể hiện sự hoà hợp giữa âm dương, giúp gia đình luôn hoà thuận, trong ấm ngoài êm. Đó cũng là lý do mà Vu Đằng tặng món quà này vào ngày kết hôn và sinh nhật của Lâm Hành Hành.
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Hành Hành nhận đủ loại quà tặng, duy nhất món quà như này là anh chưa từng thấy qua, bây giờ anh nhận cũng không được, mà không nhận cũng không xong.
Khương Ngôn dùng khăn ướt lau bơ trên mặt, mồm lại không nhịn được mà tiếp tục khẩu nghiệp: “Tặng quà này cho anh Hành thì nhỏ quá, một khay chân gà không đủ nói lên thành ý.”
Lời này của Khương Ngôn chỉ là nói giỡn, nhưng Lâm Hành Hành lại thấy ánh mắt Vu Đằng thoáng ảm đạm. Nhớ lại giọng nói mềm mại êm tai nói tân hôn vui vẻ của cô, Lâm Hành Hành quyết định từ hôm nay trở đi sẽ nhiệt tình yêu thương chân gà.
Một tay anh ôm khay chân gà vào trong lòng, còn tay kia thì kéo Vu Đằng ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó anh nhìn sang Khương Ngôn: “Cậu cục mịch như khúc gỗ mít, cả ngày chỉ biết cắm đầu vào bản đồ thế giới thì hiểu cái gì.”
Khương Ngôn biết mình lỡ lời nên không dám tiếp tục chủ đề kia một cách mù quáng, anh vội nịnh nọt nhìn Vu Đằng: “Anh Hành, chị dâu nhỏ, chúc hai người bách niên giai lão, sớm sinh quý tử. Đêm nay một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng, em sẽ mời hai người ăn chân gà miễn phí cả đời, để anh chị có thể nắm tay nhau đến già, không chỉ đời này mà cả đời sau, đời sau nữa.”
Không biết Tần Liệt lấy đâu ra một tờ giấy, anh nhanh nhảu nói: “Nào, cậu lại đây viết giấy nợ.”
Sau khi bắt Khương Ngôn viết giấy nợ, Lâm Hành Hành vui vẻ gấp tờ giấy rồi đút vào trong túi của Vu Đằng: “Về thôi vợ yêu, người đã kết hôn như chúng ta nên về nhà sớm một chút, đừng để ý tới mấy tên cẩu độc thân kia.”
Những người khác nghe thấy thế thì không ngừng la ó, Vu Đằng vẫy tay chào mọi người rồi quay sang nháy mắt với Khai Tư, sau đó mới đi theo Lâm Hành Hành ra ngoài.
Vừa rồi bọn họ đều uống rượu, cho nên Lâm Hành Hành thuê người lái xe hộ.
Lâm Hành Hành ngồi ở ghế sau, trên tay vẫn ôm khay chân gà được bọc cẩn thận bằng màng bọc thực phẩm, anh cười hỏi Vu Đằng: “Cô lấy thứ này từ đâu vậy?”
Tuy rằng thật sự tìm thấy thứ này trong túi, nhưng cũng không phải cô dùng nó để tặng bừa. Khi còn nhỏ chơi trò gia đình, quà tân hôn như vậy là một thứ cực kỳ xa xỉ với cô.
Nhưng nhìn phản ứng của Lâm Hành Hành, rồi lại nhớ tới quà tặng của những người khác… thôi kệ đi, cô cũng biết món quà của mình chẳng đáng là gì, cô cũng đâu có ngốc.
Vu Đằng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề để ý tới Lâm Hành Hành.
Về tới nhà, Lâm Hành Hành vừa ngáp vừa nắm tay Vu Đằng về phòng. Đêm nay Trác Trác và chị Vương đều ở lại nhà họ Lâm, trong biệt thự chỉ có hai người, không phải diễn kịch nên Vu Đằng tránh khỏi tay Lâm Hành Hành: “Hay là tôi ngủ ở phòng đối diện.”
“Không được.” Lâm Hành Hành mạnh mẽ túm tay Vu Đằng, “Giờ đi gặm chân gà, gặm không hết thì không được ngủ.”
Thế là Vu Đằng bị Lâm Hành Hành kéo tới phòng ngủ chính, hai người ngồi bệt bên cạnh bàn trà và nghiêm túc gặm chân gà.
Vu Đằng ăn cái gì cũng đều nghiêm túc, mặc kệ đó có phải là thứ mình thích ăn hay không, từ trước đã luôn như vậy, hơn nữa dáng vẻ của cô còn mang theo vài phần đáng yêu. Lâm Hành Hành nhất thời nhìn tới mê mẩn, nên không cẩn thận nuốt phải xương gà.
“A a a…” Anh nhảy cẫng lên, “Thôi rồi, tôi sẽ chết.”
Vu Đằng gặm xong cái cuối cùng rồi lấy khăn ướt lau ngón tay. Cô ngồi dưới sàn nhà, ngửa đầu nhìn Lâm Hành Hành đang nhảy nhót tung tăng: “Vậy tôi sẽ được kế thừa gia sản.”
“Cô!!!” Lâm Hành Hành dùng tay lau miệng, không buồn quan tâm là đã sạch hay chưa, “Cô muốn nhanh chóng thành quả phụ như vậy sao?”
Vu Đằng gật gật đầu, “Đúng vậy, là một quả phụ có tiền.”
Lâm Hành Hành bị chọc giận bởi lời này của Vu Đằng, anh vung vẩy tay, định dùng tay bẩn xoa đầu Vu Đằng, nhưng vì sợ cô khóc nên anh đành nhẫn nhịn, tự mình đi thẳng về hướng phòng tắm: “Tôi đảm bảo sẽ sống lâu trăm tuổi, thọ tỷ nam sơn, sống lâu hơn cả mấy tên khốn!”
Lúc Lâm Hành Hành tắm rửa xong xuôi thì Vu Đằng cũng đã sang tắm ở phòng đối diện và trở lại. Cô tắm rất nhanh, chứ không giống như ai kia còn lần mần trong nhà tắm soi gương, bôi kem dưỡng các kiểu.
“Tôi nghĩ mình vẫn nên ngủ ở phòng đối diện thì hơn…”
“Cô ngoan ngoãn ngủ ở ghế sô pha cho tôi!” Lâm Hành Hành nhảy lên giường, anh xốc chăn rồi chui vào trong, sau đó quay sang nhìn Vu Đằng, “Nếu cô sơ sẩy làm lộ chuyện của hai chúng ta, tôi sẽ huỷ bỏ hết phúc lợi của cô.”
Lâm Hành Hành dừng lại, dường như nghĩ tới điều gì đó nên anh lại bổ sung thêm, “Bao gồm cả thời gian nghỉ kết hôn. Không chỉ thế, tôi còn bảo Tần Liệt huỷ hết thời gian nghỉ trong lần kết hôn thứ hai của cô, để sau này cô muốn nghỉ cũng không được!”
Người này đúng là trẻ con! Vu Đằng không nói gì, cô nhìn chăn gối trên sô pha đã được chuẩn bị sẵn, cuối cùng đi tắt điện và nằm xuống.
Vu Đằng xoay người nằm nghiêng, cảm giác phía dưới có thứ gì đó, cô bèn thò tay kéo lên xem… một chiếc vòng cổ sáng lấp lánh dưới ánh trăng.
Lâm Hành Hành thấy Vu Đằng cuối cùng cũng phát hiện được món quà bất ngờ của mình, anh không được tự nhiên mà quay người sang chỗ khác, giọng nói thì bắt chước kiểu ồm ồm giống như cô.
“Cô đã tặng tôi quà sinh nhật, đây là quà đáp lễ.”
“Cảm ơn anh.” Vu Đằng nhìn bóng lưng người trên giường và nói một tiếng cảm ơn.
Trước đây chưa từng có ai tặng cho cô chiếc vòng cổ đẹp như này. Hôm nay được tặng, cô thật sự rất vui.
Hôm sau, Lâm Hành Hành ngủ một giấc tới giữa trưa rồi mới mơ màng tỉnh dậy. Anh với điện thoại nhìn giờ, vừa định ngủ tiếp thì bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, anh lập tức quay đầu nhìn về hướng sô pha.
Sô pha đã được thu dọn chỉnh tề, ngay cả chăn gối phía trên cũng không thấy đâu, có lẽ Vu Đằng đã cất đi rồi.
Lâm Hành Hành dụi mắt, anh thở hắt ra một hơi rồi rời giường xuống dưới tầng.
Trong nhà không có cậu nhóc Trác Trác nên cực kỳ yên tĩnh, Lâm Hành Hành lấy điện thoại gọi cho chị Vương thì không ai nghe máy. Trong lúc đang thắc mắc sao lại thế này thì anh nhận được tin nhắn của Giang Tình.
[ Chị cho chị Vương nghỉ mấy hôm, chúc hai đứa tân hôn vui vẻ.:”> ]
Lâm Hành Hành: “…..”
Giang Tình định cướp mất nguồn sống của vợ chồng son bọn họ sao?!
Nhưng trong phòng bếp truyền đến âm thanh rất rõ ràng, nghĩ tới Vu Đằng, bước chân Lâm Hành Hành lại càng nhanh hơn.
Anh vừa bước vào phòng bếp đã thấy Vu Đằng đeo chiếc tạp dề hoa nhỏ của chị Vương, cô đứng trước bàn bếp và đang thái thứ gì đó, động tác vô cùng thành thạo.
Bên cạnh Vu Đằng là nguyên liệu đã được chuẩn bị tốt, nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Hành Hành, cô quay đầu lại nhìn anh: “Anh dậy rồi hả? Vậy tôi sẽ xào rau.”
“Gì?” Đại não của Lâm Hành Hành vẫn đang trong trạng thái nghỉ, anh ngây ngốc gật đầu, “Ừm.”
Trước hôm nay, Lâm Hành Hành hoàn toàn không biết gì về khả năng nấu nướng của Vu Đằng. Nhưng ăn xong bữa trưa này, anh cảm giác cô có thể soán ngôi của chị Vương, trở thành bá chủ phòng bếp.
“Vợ à!!!!” Lâm Hành Hành ăn xong miếng cơm cuối cùng, nhân tiện còn vét sạch hai món khác, “Anh cảm thấy vợ thật giỏi giang.”
“Tôi cũng cảm thấy mình giỏi giang.” Vu Đằng lấy điện thoại chụp bức hình Lâm Hành Hành ăn sạch sành sanh thức ăn trên bàn, không biết cô lấy đâu ra một tập ảnh giống hệt như quyển thực đơn và đưa cho anh.
Ui!!! Săn sóc anh như vậy sao, anh còn có thể chọn món mình muốn ăn nữa cơ à?
Lâm Hành Hành cầm quyển thực đơn, món ăn bên trong rất đa dạng… đàn ông có vợ đúng là sướng!!!
Nhưng mà… giá cả bên cạnh là cái khỉ gì vậy?
Trong lúc Lâm Hành Hành đang suy nghĩ thì Vu Đằng đã đưa cho anh một tờ hoá đơn: “Cơm trưa hôm nay tổng cộng hết 268 NDT, tôi lấy anh 250 NDT thôi. Anh trả tiền mặt hay là chuyển khoản?”
Lâm Hành Hành không tình nguyện thanh toán tiền cơm trưa, nhìn giao diện chuyển tiền thành công, anh buồn bực nói: “Cô định 50:50 tiền cơm?”
“Không phải.” Vu Đăng dọn dẹp chén bát, cô thủng thẳng đáp lại anh, “Chỉ có anh trả tiền.”
Lâm Hành Hành cũng giúp cô cầm bát đũa ra bồn rửa, “Vì sao?”
“Trong hiệp ước đã ghi rõ rồi đó.” Vu Đằng lộ ra nụ cười gian xảo, “Trong khoảng thời kết hôn, Lâm Hành Hành có trách nhiệm phụ trách cuộc sống sinh hoạt của Vu Đằng, mà nuôi cơm lại là chuyện vô cùng hợp lý.”
Thế là vừa nãy anh thanh toán tiền cơm của cả hai người sao? Nghĩ đến điều này, trong lòng Lâm Hành Hành thoải mái hơn nhiều.
Anh thả bát đũa xuống bồn rửa, sau đó cầm quyển thực đơn và làm ra vẻ muốn gọi món.
“Để tôi xem tối nay ăn cái gì.”
Vu Đằng lấy quyển thực đơn khỏi tay Lâm Hành, “Tôn chỉ của bổn tiệm là mọi thứ tuỳ duyên.”
Nói đơn giản hơn chính là nấu cái gì ăn cái đó, không có quyền gọi món.
Lâm Hành Hành lập tức muốn bùng nổ: “Vậy cô làm quyển thực đơn này để lừa tôi!”
Vu Đằng chậm rãi trả lời, giọng điệu giống như dỗ dành trẻ con: “Giá cả rõ ràng, không lừa già dối trẻ.”
Lâm Hành Hành: “…..” Anh phục rồi!