(Cổ đạo phía Tây, nước chảy phía Đông… Trăng nghiêng cánh tả, hoa rơi bên đá… Bên sườn dốc chừng bốn năm toạ, ngọn núi tựa lưỡi đao nặng ngàn cân… Mây bay điên cuồng che lấp thái dương… Xa người lòng đau như cắt, phải chăng như hoa hải đường mùa thu.)
Vô Tình nhíu mày nhìn Truy Mệnh đem về một mảnh vải có vệt máu sớm đã khô hoá thành màu đen, chỉ có thể nhận ra vài câu văn vô nghĩa.
“Ta truy lùng hồi lâu, chỉ tìm được thứ này, không thấy người,” Truy Mệnh nuốt một hớp rượu xuống bụng. Truy Tam Gia ra tay mà không bắt được người, trên đời còn ai làm được.
“Quả nhiên là Cửu Hiện Thần Long,” Vô Tình đương cảm thán, bỗng rung mình nhớ tới một chuyện, liền phái Ngân Kiếm đi mời Thiết Thủ.
Thiết Thủ trông thấy mảnh vải cùng mấy chữ kia, lắc đầu: “Ta không biết.”
“Ngươi từng coi quản Liên Vân trại một thời gian,” Vô Tình chậm rãi nói, “nếu đây không phải là ám hiệu của Liên Vân trại, vậy nó còn có thể là cái gì? Như chữ ‘Tả’, ‘Sơn’, ‘Đông’ chẳng hạn, có phải là để chỉ phương hướng?”
“Ám hiệu của Liên Vân trại có rất nhiều, chẳng qua là lúc ta cùng Đường huynh đệ coi quản, những người hiểu được ám hiệu này đều đã chết. Ta chỉ hiểu rõ hơn một chút, ví như câu đầu tiên lấy chữ thứ nhất, câu thứ hai lấy chữ thứ hai, hoặc là mỗi chữ đầu câu cuối câu đều có thể ghép thành chữ. Bất luận đọc xuôi đọc ngược, ghép thế nào đều có thể thành câu. E chỉ có người viết ra, hoặc một người đặc biệt mới có thể hiểu được ý tứ.”
“Đây quả thật là nét chữ của hắn,” Vô Tình trầm ngâm thật lâu mới mở miệng, “Ngươi mới vừa nói, chỉ có người đặc biệt mới có thể hiểu được. Lại nói ngươi cùng Đường huynh đệ khi trông coi Liên Vân trại thì các trại chủ tiền nhiệm đều qua đời, cái này không đúng.”
“Còn một người có thể đọc được,” Truy Mệnh tiếp tục hớp một ngụm rượu, ánh mắt đột nhiên sáng lên, “Ngươi muốn ám chỉ y?”
“Không sai,” Thiết Thủ cũng tỉnh ngộ, “Liên Vân trại khi xưa vẫn còn một người.”
Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều dù sao cũng đã từng là Đại trại chủ, quyền lực ngang với Đại dương gia Thích Thiếu Thương. Nếu đây đúng thật là khẩu hiệu liên lạc của Liên Vân trại, chỉ có y mới đọc được.
Việc lớn không nên chậm trễ. Trong Tứ Đại Danh Bộ, Thiết Thủ là người đã giao đấu với Cố Tích Triều nhiều nhất, đương nhiên hắn phải đem miếng vải đến tìm y.
Nơi ở của Cố Tích Triều tên là Tích Tình Tiểu Cư. Năm đó, y ở kinh thành biệt tích không lâu, Truy Mệnh liền điều tra nơi y ẩn cư. Gia Cát tiên sinh trầm tư thật lâu, sau ban lệnh xuống, bảo hắn không thể tiết lộ nơi ở của Cố Tích Triều cho bất kì kẻ nào, nhất là Thích Thiếu Thương. Truy Mệnh không rõ dụng ý của Gia Cát tiên sinh, nhưng thiết nghĩ hắn cùng Cố Tích Triều không ân oán nên không để tâm.
Thiết Thủ đứng trước Tích Tình Tiểu Cư, thấy trong sân khắp nơi tràn ngập hoa đỗ quyên. Một ngày âm u như hôm nay sao lại có thể như vậy, chỉ có thể giải thích rằng, khí trời tốt khi tâm thanh thản, mây mù mưa bão khi tâm thống khổ.
Đột nhiên, bên trong vang lên tiếng người: “Cố nhân đến thăm, tại sao không vào?” Nghe thực bình thản an hoà, nhưng thanh âm đó đúng là của con người kiêu ngạo, cương quyết năm xưa.
“Ngươi gặp ta nhưng tâm tình không chút rối loạn,” Thiết Thủ đón ly trà từ tay y, vội nhưng không vội, liền uống một hớp, “Xem ra ngươi sớm đoán được chúng ta biết tung tích của ngươi.”
“Người Tứ Đại Danh Bộ muốn tìm lại có thể chạy thoát hay sao,” Cố Tích Triều mỉm cười, châm cho mình một ly trà, “Thật ra phải cảm tạ các người, những năm gần đây đã để ta sống những ngày tháng ung dung tự tại, không phiền đến thế sự.”
“Ngươi cũng không phải muốn sống bình yên như vậy,” Thiết Thủ cười mang thâm ý sâu sắc, “Những năm gần đây, giang hồ xảy ra không ít biến cố. Ngươi có nhúng tay vào, chúng ta tất biết.”
“Tại hạ chưa bao giờ có ý định giấu diếm,” Cố Tích Triều nhấp một ngụm trà, “Đây là loại trà mới, Tống Biều Bá Tử tặng cho ta, cảm kích ta lần này đã giúp hắn lập mưu nắm lấy quyền hành.”
“Ngươi có thể để hắn có được địa vị mà không đích thân nắm quyền sao?”
“Ai dám để ta nắm quyền?” Y cười, sắc mặt bình tĩnh, trong mắt ánh lên một tia sắc bén, “Cố Tích Triều ta tiếng tăm tốt đến mức nào, thiên hạ có ai không biết?”
Thiết Thủ trong thâm tâm thở dài, người này dù sao cũng là Cố Tích Triều, cho dù tạm thời ở ẩn, nếu y có một cơ hội dù là mỏng manh, tất sẽ mưu đồ Đông Sơn tái khởi.
“Ngươi đang ở đây chờ thời cơ, chờ cho đám người kia quên những chuyện ngươi làm,” Thiết Thủ trên mặt vẫn bình tĩnh như mặt hồ lặng sóng, “Kỳ thực, ngươi muốn có cơ hội, cũng không phải là không có.”
“Ta không cần kẻ nào ban ơn,” Cố Tích Triều tiếp tục cười bình thản, song không che giấu ý đồ hiện rõ trong mắt y, “Năm đó là Đại Trại Chủ Liên Vân trại, cũng là do bản lãnh thật sự đã được Thích Thiếu Thương công nhận.”
“Ta biết, hắn không chỉ một lần từng nói qua, ngươi cùng hắn chính là không cùng chí hướng. Hai ngươi kiêu ngạo, khí phách ngất trời làm điên đảo chúng sinh. Có điều, ngươi ngoan độc tàn nhẫn, hắn lại không thể mặc cho trăm họ lầm than. Nếu hắn có thể tàn nhẫn một chút, dã tâm lớn hơn, cục diện đã không thể như hôm nay,” Thiết Thủ tay nắm chặt, “Nếu là hai người các ngươi liên thủ hợp lực, chỉ sợ việc lật đổ thiên hạ cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.”
“Ngươi đang tiếc hắn đã không đủ dã tâm sao?” Cố Tích Triều không chút để tâm, hắt bỏ bã trà, tiếp tục châm thêm một ly, “Nếu hắn thực có dã tâm, chỉ sợ đã không toàn mạng trong tay Thần Hầu phủ các người. Vốn có thể xưng hùng xưng bá, lại chỉ có thể đứng đầu một đám sơn tặc, mang cái hư danh đại hiệp, kết quả không phải cúi đầu làm thủ hạ của Triệu gia (Triệu Tín – Hoàng Thượng) mong được toàn mạng sao?”
“May là hắn không đủ dã tâm, nếu không ta dù không đành lòng vẫn phải giết hắn,” Thiết Thủ từ từ nói, ánh mắt bỗng sững sờ, nhớ lại lúc mới xuống Liên Vân trại, gặp một thiếu niên tràn đầy sinh lực, khi gặp lại đã thành một thân ảnh tiều tuỵ đẫm máu nhưng toát lên khí chất cao ngạo, còn lần cuối cùng lúc chia tay chỉ thấy màu trắng của tay áo mờ ảo tịch mịch.
“Thiết Nhị Gia tới chỗ của ta, không phải chỉ để uống trà ôn lại chuyện xưa?” Cố Tích Triều cất giọng cắt đứt dòng hồi tưởng của Thiết Thủ, y cười mỉa mai “Nếu không phải ngay cả Tứ Đại Danh Bộ cũng không giải quyết được chuyện phiền phức, sao có thể nhớ đến ta. Chính là vì ta rõ tường tận sự tình, một chút cũng không gian dối.”
Thiết Thủ nhìn hắn một cái, lấy mảnh vải từ trong người đặt lên bàn. Cố Tích Triều chỉ nhìn thoáng qua, trên mặt có chút biến sắc: “Chính là hắn.”
Thiết Thủ trong lòng căng thẳng, quả nhiên đã tìm đúng người, đang muốn mở miệng hỏi ý tứ của những chữ trên tấm vải, lại bị Cố Tích Triều chặn lại: “Nói cho ta biết toàn bộ sự việc trước.”