“Ta quả thật có nghe thấy,” Cố Tích Triều không dời ánh mắt, “Song các ngươi bố trí nhiều người xung quanh ta, ta không lấy được nhiều tin tức, cũng không biết sự tình lại nghiêm trọng đến mức này.”
Thiết Thủ không hoàn toàn tin tưởng y. Cố Tích Triều võ công tuyệt đỉnh, suy nghĩ sâu sắc, tính toán tỉ mỉ, nếu muốn tránh tai mắt nhất định tránh được. Chẳng qua lúc này hắn không muốn tra cứu những việc nhỏ nhặt, liền hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”
“Không phải hắn làm,” Cố Tích Triều thanh âm không lớn nhưng ngữ khí lại kiên định vô cùng, không có chút hoài nghi.
“Hắn từng nói, nếu thiên hạ có một người hoàn toàn thấu hiểu hắn, người đó nhất định là ngươi.” Thiết Thủ thở dài, “Mấy ngày nay ta đều phải liều mạng thuyết phục bản thân mới có thể không nghi ngờ hắn, nhưng ngươi lại có thể khẳng định như vậy.”
“Hắn từng nói, ta là tri âm của hắn,” Cố Tích Triều nói bằng giọng nói vô cảm, “Ta không ủng hộ cách đối nhân xử thế của hắn, tuy nhiên cảm tạ hắn đã nhận ta làm tri âm.”
Không ai có thể hối hận đã làm bằng hữu của Thích Thiếu Thương. Trong vụ án Nghịch Thuỷ hàn, hắn trốn chạy khỏi thiên lý truy sát, dọc đường đi gió tanh mưa máu, vô số người vì hắn bị liên luỵ. Vậy nhưng những người này đều không trách hắn, lại còn dốc sức giúp hắn, bởi hắn xứng đáng được như vậy. Sau có người hỏi qua Hách Liên Xuân Thuỷ, tên Tiểu Yêu này gật đầu lại lắc đầu, “Ta cũng không phải vì có thể cùng Hồng Lệ gần nhau mà nói tốt cho hắn. Người này có thể làm ta cam tâm tình nguyện vì hắn mà xông vào địa ngục. Không ai có thể đã là bằng hữu mà hạ thủ giết hắn. Thiết Thủ từng là kẻ thù của hắn, lại chịu từ quan giúp hắn. Lưu Độc Phong vốn là bộ đầu đi bắt hắn, cuối cùng lại liều mạng cứu hắn. Mạnh Hữu Uy căn bản không dám cùng hắn đối địch. Du Thiên Long dù khuất phục Cố Tích Triều cũng thả hắn đi. Cao Phong Lượng dù đắc tội với Lôi gia cũng không nỡ dùng Ngũ Quỷ Khai Sơn với hắn. Ta là tình địch của hắn, cũng chưa từng nghĩ qua sẽ giết hắn hại hắn.” Ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Ta rất phục Cố Tích Triều, cùng Thích Thiếu Thương xưng huynh gọi đệ lại có thể giết hắn không chút lưu tình, người này nếu có cơ hội, hẳn là một đời kiêu hùng!”
“Ngươi thấy thế nào?” Thiết Thủ vẫn truy vấn, lần này không hỏi Thích Thiếu Thương có phải là hung thủ hay không, mà là hỏi y về câu văn trên mảnh vải kia.
Cố Tích Triều hỏi lại: “Thần Hầu phủ có bị tập kích qua chưa?”
Thiết Thủ sửng sốt, suy tư một lát rồi nói: “Chưa từng.”
“Ngươi nói thật?”
“Ta nói thật, chưa từng.”
Cố Tích Triều mi mắt mở ra rồi khép lại, Thiết Thủ cũng không quấy rầy y, để y suy nghĩ.
Hồi lâu, Cố Tích Triều trong mắt chợt loé hào quang, cất giọng: “Thiết Nhị gia, sau vụ án Nghịch Thuỷ Hàn, ngươi từng từ quan đến Liên Vân trại, không biết là tại vì sao?”
Thiết Thủ trong lòng biết y lúc này hỏi vậy, tất có thâm ý, cũng không giấu diếm, nói thẳng: “Ta cũng không biết. Sau trận truy sát, quan có, tặc có, vì một chút hư vinh mà tử thương vô số. Thân là bộ đầu đi bắt người, lại bị triều đình quan chức hãm hại, kết quả đi cứu trợ sơn phỉ. Thích Thiếu Thương là phản tặc, lại được Hoàng Thượng phong là “Hộ quốc sơn trại”. Đến phút cuối, Thích Thiếu Thương chán nản ngay cả thù cũng không muốn báo, ta lại chán ghét quan trường nên đi làm tên dẫn đầu một đám thổ phỉ! Buồn cười, quả là buồn cười.”
Cố Tích Triều không để tâm đến những lời cảm thán của hắn, chỉ hỏi: “Ngươi vừa nói, tất cả chuyện này là vì một chút hư vinh, lại không biết nguồn gốc xuất phát từ đâu?”
Thiết Thủ quái lạ: “Ngươi cũng không biết?”
Cố Tích Triều đứng dậy, từ từ hướng mắt ra ngoài cửa sổ nhìn về áng mây phiêu dạt, đáp: “Ta không biết. Phó thừa tướng chính là muốn ta giết người đoạt kiếm, trong kiếm có gì bí mật ta không được biết. Sau lại hiểu được, trận truy sát này đều không phải để “tiêu diệt” ai, mà chỉ vì cái ẩn tình trong thanh kiếm. Ta liền cố ý xem như không biết. Thích Thiếu Thương vốn là một Đại trại chủ tốt, chỉ vì bí mật này mà lâm vào thế thập tử nhất sinh. Ta nếu biết việc này, tương lai cũng sẽ có một ngày bị hạ sát.”
“Ngươi quả nhiên khôn ngoan hơn người,” Thiết Thủ nói, “Thích Thiếu Thương sau cùng ta uống rượu đã nói, hắn vì một trang bí mật không đáng mà bị truy sát, ngươi vì một trang bí mật bản thân còn không rõ mà thiên lý truy sát hắn, chỉ sợ chưa kịp ăn mừng đã bị hạng người qua cầu rút ván bán đứng.”
“Người vô học còn hiểu rõ đạo lý đó, ta cư nhiên minh bạch,” Cố Tích Triều quay lại nhìn hắn, “Hiện tại ta muốn biết cái bí mật đó là gì.”
“Bị tập kích không phải chỉ có kẻ thù của Thích Thiếu Thương. Lôi Quyển, vợ chồng Hách Liên, Đường Kháng, bọn họ không những không phải kẻ thù, trái lại còn là bằng hữu của hắn,” Cố Tích Triều suy ngẫm một chút, lại nói, “Ta là kẻ cùng hắn mang huyết hải thâm thù, nhưng không bị đánh lén. Tất cả chuyện này chỉ có thể nói rõ một việc.”
Thiết Thú không hỏi. Hắn biết Cố Tích Triều nếu thấy cần chắc chắn sẽ nói ra.
Cố Tích Triều ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Toàn bộ người chết, người bị tập kích, đều đã từng tham dự vào trận chiến năm đó, đều có khả năng biết trong kiếm có một bí mật. Ta không bị lôi vào, cũng là do không biết bí mật này.”
“Thần Hầu phủ không chỉ biết bí mật, thậm chí Thích Thiếu Thương khi xưa có thể bình định một cõi là do thông qua Thần Hầu phủ đem hết tất cả báo cho triều đình. Vì sao chúng ta cũng không bị tập kích?” Thiết Thủ truy vấn.
“Bởi vì Thần Hầu phủ sẽ không lợi dụng bí mật này,” Cố Tích Triều mỉm cười nói, “Nếu ta năm đó biết trong kiếm của Thích Thiếu Thương có huyết thư của Thái Tử Thái Phó, tất sẽ không động thủ giết hắn, ngược lại sẽ khuyên hắn dùng cái này mưu phản thâu tóm thiên hạ. Bí mật này đối với kẻ không có dã tâm như hắn quả vô dụng, với ta lại là một vật báu không dễ có.”
“Ý của ngươi là, có người muốn lợi dụng huyết thư của Thái Tử để tạo phản, muốn truy tìm tung tích huyết thư để đại khai sát giới?” Thiết Thủ cả kinh.
“Huyết thư ở đâu?” Cố Tích Triều ánh mắt sắc bén dõi theo Thiết Thủ, khiến hắn ngay lập tức muốn khai ra hết, cuối cùng nhờ nội công thâm hậu, sau khi run sợ liền ổn định tinh thần, trầm giọng nói: “Lòng ngươi đã muốn cướp lấy thiên hạ, ta sao có thể nói ra?”
“Không cần ngươi nói cho ta biết, huyết thư vốn ở ngay bên trong Thần Hầu phủ,” Cố Tích Triều thu hồi ánh mắt, cười lạnh, “Nhưng Gia Cát thần hầu không có chí lớn, chỉ mong trời yên bể lặng, sớm đã huỷ đi huyết thư, phòng ta lập mưu gây rối.”
Thiết Thủ không nói, Cố Tích Triều tuy chỉ phỏng đoán nhưng lại không có nửa phần sai.
“Bây giờ ta nói, ngươi không ngốc, hẳn đoán được hung thủ là ai.” Cố Tích Triều nói tiếp những lời này, sau đó im bặt, chỉ cúi đầu, không thể đoán y đang có tâm sự gì.