“Ta vừa nghe có tiếng người cười một cách rất quái dị.”
“Ta thấy hắn rồi, nhưng trang phục trên người hắn thật là quái lạ.”
“...”
“Hắn cười thật là bỉ ổi.”
Trời tối, mười mấy người già trẻ lớn bé đi ra ngoài cổng thôn, trên mặt tất cả đều mang vẻ kinh dị.
Trưởng thôn ồ một tiếng, răng vàng lấp lò, trầm giọng nói: “Lỗ tai ta thính vô cùng, ta nghe hắn nói...”
Đại bá vểnh lỗ tay, kéo dài như cái muỗng, tò mò hỏi: “Trưởng thôn ngài đâu phải ngày một ngày hai không ăn, tại sao lại nói không thành lời?.”
Đại thúc trợn mắt nhìn đại bá, quát khẽ: “Trưởng thôn không có đói, ngươi lầm, ngài ấy làm gì ăn mà bị đói.”
Mười mấy cặp mắt dồn về thân hình gầy gò của trưởng thôn.
Khúc khích.
Mọi người che miệng cười.
Trưởng thôn học pháp thuật, mấy năm không ăn chẳng hề gì, ngoại trừ thân thể co lại vài vòng, tóc ít đi một chút. Nhưng mà, mắt ngài ấy sáng rực, tai bay một dặm, soi thấu hết thảy.
Trưởng thôn lại ồ một tiếng, giơ tay lên đè xuống, thân thể gầy gò phát run, một con chuột nhỏ nhảy ra, hống một tiếng u oán liền lao về bóng đêm trước. Khi thấy chuột nhỏ chạy đi, tất cả mọi người đều im lặng, trong mắt toát ra thần sắc hâm mộ.
Bởi vì thôn nằm sâu trong đại hoang, nên mọi chuyện đều phải hành sự thận trọng. Đại hoang tràn ngập chết chóc, chỉ cần sảy chân, sẽ không ai cứu được. Ở nơi này, ở bên ngoài khi trời tối vô cùng hung hiểm, tất cả những tồn tại bình thường đều cần tìm nơi trú ẩn, thôn này chính là một trong những nơi như vậy.
Không có người nào trong thôn biết ở ngoài kia tồn tại cái gì.
Nhưng kỳ thật có ngoại lệ.
Một con chuột.
Có thể đi lẻn vào trong bóng đêm.
Có lẽ vì chỉ là chuột nhỏ, nên tồn tại ngoài kia không thèm để ý nó, mặc cho nó đi lại. Năm đó trưởng thôn ngồi ngốc ở cổng thôn, chuột nhỏ từ ngoài chạy vào thôn, hai người mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, tranh đấu một hồi, thế là trở thành đồng bạn.
Trong đại hoang bao la, một con chuột nhỏ vượt lên trên tất cả.
Nó biết, nó hẳn là biết tồn tại ngoài kia là gì. Mấy năm bôn ba mệt nhọc, chạy tới chạy lui, mới chạy vào thôn sinh hoạt, thời gian ấy, nó thấy, nó nghe, viết được hẳn một tàng kinh lâu.
Trong ánh mắt hâm mộ, chuột nhỏ run rẩy bước chân đi về trước, tai nó cụp xuống, nước mắt lưng tròng.
Nó thông linh, sinh mệnh lực không thua kém gì hồng hoang ma thú trong đại hoang. Đại hoang dù hung hiểm, nhưng nó chưa bao giờ e ngại, năm đó chạy vào thôn cũng là vì miếng ăn miếng mặc, không quan hệ tới bóng đêm ngoài kia.
Một con chuột xưng bá đại hoang, đã an nhàn thành tinh, giờ phút này đối mặt với bóng đen thần bí, vậy mà lại cảm thấy khiếp sợ khôn cùng.
Đối diện nó, đêm đen như mực, một thân ảnh đen xì chậm rãi tiến lại.
Nó ngẩng đầu.
Lộ ra cặp mắt đen xì.
Hé miệng.
Cười...
...Bỉ ổi.
“Ta... muốn hủy diệt.”
Nó há miệng, gầm gừ phát ra tiếng. Ánh mắt dừng trên thân chuột nhỏ, chớp, cười hắc hắc.
“Lâu... không...gặp... Hắc!!!”
Chuột nhỏ trố mắt, mặt trắng như tờ.
Trong thôn, trưởng thôn run lẩy bẩy nói: “A Võ.”
“Ta đây trưởng thôn.”
Một tráng hán cao lớn đáp lời, đứng dậy, trên lưng mọc ra hai đôi cánh dơi. Cánh dơi cổ lão thần bí, nối liền thân, đứng đấy tựa như quỷ ngụ ở u minh.
“Đánh hắn.”
Ách.
A Võ gãi đầu, run giọng nói: “Trưởng thôn, hắn nói muốn hủy diệt chúng ta.”
“Ta không điếc.”
Trưởng thôn bĩu môi.
“Vậy thì ta e là hắn phải mạnh hơn tất cả người trong thôn.”
A Võ hít một hơi khí lạnh. Mọi người gật đầu, tán đồng, suy tư, chạy đi đâu bây giờ?
Trưởng thôn chậm rãi quay đầu, nhìn hắn, hé miệng, răng vàng lấp ló: “Ai bảo?”
Mọi người: “...”
Trưởng thôn cười hắc hắc, phun một ngụm nước miếng, khoát tay bình thản nói: “Ta vừa dùng pháp thuật dò xét hắn, biết được hắn chỉ là một người tầm thường.”
Mọi người ồ lên một tiếng, A Võ khoái chí vỗ song dực, thân hình trong phút chốc xuất hiện trên bầu trời, e ngại nhìn trời đêm một lúc, liền xông ra ngoài.
Trưởng thôn bĩu môi, chợt thấy chuột nhỏ chạy về, liền muốn thu nó vào ngực. Bất quá khi vừa định chạm vào chuột nhỏ, nó bỗng rít lên một tiếng tránh sang một bên, sau đó chạy như bay vào trong thôn, nhìn phương hướng, hẳn là chạy về cuối thôn.
Trưởng thôn ồ một tiếng, gõ trán, trầm tư, chợt hô: “Không ổn, mau chạy.”
Mọi người: “...”
Ầm.
A Võ như diều đứt dây bay ra ngoài, song dực gãy mất một, tay phải tiếp đất lăn bảy tám vòng mới chịu dừng lại. Hắn trợn mắt thở hồng hộc, ngẩng đầu nhìn cổng thôn, kinh hãi quát: “Mau chạy, trưởng thôn hố ta, hắn mạnh bằng ba cái ta hợp lại.”
Dứt lời liền vỗ song dực, một bên đã gãy, lượn lên trời một chốc liền té lăn quay.
“Ai ui.”
A Võ kêu thảm.
Trưởng thôn chậm rãi lui lại, lui được ba bước, quay đầu chạy như điên.
“Chạy mau, chạy về cuối thôn, nương thờ tế thần điện.”
Mọi người nghe vậy, lục tục quay đầu bỏ chạy, còn không quên hò hét trợ uy.
“Mau mau.”
“Chạy về cuối thôn.”
“Tế thần điện ở đâu?”
“Gọi A Thủ, hắn đang ngủ.”
“Hắc hắc, sắp chết rồi.”
Một thôn quanh năm yên tĩnh, nhất thời trở nên nhốn nháo.
...
Cổng thôn.
Nó đứng, thân thể phủ trong bóng đêm đen kịt, cúi đầu, nhìn cánh tay gầy gò, cười...
...Bỉ ổi.
“Hắc.”
Sau đó bước đi, thân hình có vẻ lung lay như sắp đổ, cũng có vẻ chắc như bàn thạch. Thân hình nó đầy vết thương, không biết bị đã bao lâu, chỉ biết bên trong đã không còn máu chảy, vết thương không đóng vảy, càng là trải dài khắp thân thể, vô cùng khủng bố. Bả vai cắm một mũi tên, mũi tên cổ lão vô cùng, tựa như đào ra từ cổ mộ, vừa xuất thế liền cắm vào trên người nó. Bởi vì cúi người, hai tay hạ thấp, mũi tay chạm đất, kéo lê kéo lết, kéo ra mười dấu vết sâu hoắm trên mặt đất.
Đi được một hồi, nó nâng tay sờ đầu.
Tóc ngắn.
Bẩn.
Thoang thoảng mùi máu tanh.
“Đã lâu... không tắm.”
Nó nói, giọng đầy tiếc nuối.
“Chắc là... phải tắm.”
Đầy quyết tâm, chí hướng bao la.