“Này... các ngươi muốn làm gì...”
Hắn nhướng mày, mờ mịt. Lẽ nào muốn đánh ta?
Trưởng thôn đứng phía trước, thấy Trần Phi xuất hiện, dẫn đầu bước tới, chợt quỳ xuống.
Tức thì mấy chục người quỳ theo.
“Thạch thôn đa tạ ân cứu mạng của ngài.”
Trưởng thôn quỳ úp mặt, cung kính nói.
Trần Phi ngơ ngác, nói: “Không... cần thi lễ, tất cả đứng dậy đi.”
Trong lòng lại kinh hãi.
Hắn không phải không biết tình trạng của mình. Khi còn trong thế giới hắc ám, bởi vì tiếp xúc hắc ám lâu ngày, bản tính của hắn sinh ra thay đổi to lớn, như biến thành người khác, hoặc là biến thành ác ma cũng không sai. Nói dễ hiểu, chỉ cần thế giới xung quanh bản thân đủ hắc ám, hắn sẽ hoàn toàn biến đổi, trở thành một tồn tại mà ngay cả chính hắn cũng cảm thấy sợ hãi.
Mặc dù hắn vẫn là hắn, nhưng có một số việc, khi bản tính này xuất hiện, hắn sẽ không thể kiềm chế được bản thân. Mà khi bản tính này biến mất, đầu óc hắn sẽ rơi vào trạng thái mơ hồ, cũng vì vậy mà khi người trong thôn qùy xuống cảm tạ, tuy rằng không biết mình đã làm gì để bọn họ cảm tạ, nhưng hắn chắc chắn là do bản tính kia của mình gây ra.
Không biết bản tính kia đã làm gì, hay nói chính xác hơn là, đã hủy diệt cái gì.
Trưởng thôn vội vàng đứng dậy, mọi người cũng đứng lên theo.
Đi đến trước mặt Trần Phi, trưởng thôn cung kính nói: “Nếu không có ngài, sợ là chúng ta sẽ bị nó lừa đến cả linh hồn cũng hết.”
Trần Phi thôi suy nghĩ, bình thản nói: “Dẫn ta đi nhìn nó.”
Trưởng thôn nghe vậy liền gật gù.
...
Tế thần điện không còn nguyên vẹn, tường gỗ hoàn toàn sụp đổ. Bên trong nằm một pho tượng vỡ nát.
Trưởng thôn dẫn Trần Phi vào tế thần điện.
Chúng thôn dân đứng bên ngoài dò xét, vẻ mặt kiên kỵ, không dám vào nửa bước.
Trưởng thôn thấy vậy thở dài, đứng trước pho tượng, trầm mặc một hồi mới nói: “Năm đó tượng đá cứu sống chúng ta, nên người trong thôn mới coi nó là thần của thôn nhỏ.”
Lão ngồi xổm xuống, hồi tưởng: “Đại hoang rất nguy hiểm, không có tượng đá, thôn không thể tồn tại tới ngày hôm nay. Ai có thể ngờ tới...”
Trần Phi đi đến sờ tượng đá, lúc này nó đã vỡ vụn, gạch đá lạnh như băng, không chút sinh cơ. Quay đầu nhìn trưởng thôn, cười lạnh: “Ai có thể ngờ, nó không phải thần mà là ma, đêm ngày hấp thụ sinh mệnh lực của các ngươi, ta nói đúng không?”
Trưởng thôn sững sờ, hồi lâu mới gật gù nói: “Ngài nói phải, nếu không phải ngài phát hiện ra chân tướng, hủy diệt tượng đá, thì e là...”
Trần Phi chậm rãi quan sát tượng đá, chợt hỏi: “Ngươi bảo có tượng đá thôn nhỏ mới có thể tồn tại trong đại hoang, vậy ngoài kia là cái gì, nó mạnh hơn hồn trong tượng đá sao?”
Trưởng thôn lắc đầu: “Chúng ta hoàn toàn không biết, chỉ biết khi đêm đến, sẽ có tồn tại vô cùng khủng bố xuất hiện, nó lẫn vào đêm đen lan tràn khắp đại hoang. Từng có người thạch thôn tò mò chạy ra thôn khi đêm đến, vừa đi ra khỏi thôn mười mấy bước chân, đã bị ăn mòn thành một cỗ khô lâu, ngay cả linh hồn cũng bị nuốt mất. Người trong thôn chỉ có thể ra ngoài thôn vào ban ngày để săn bắn thú, đến đêm đều trở về thôn nương nhờ tượng đá bảo hộ.”
Trần Phi cau mày, không biết tồn tại trong miệng trưởng thôn là gì, bất quá có một chuyện hệ trọng hơn nhiều.
“Các ngươi... có vật gì khác có thể bảo hộ thôn khi đêm đến hay không?”
Trần Phi cười cười nói, vẻ mặt có chút cứng ngắc.
Trưởng thôn sững sờ lắc đầu, nói: “Hoàn toàn không có, mặc dù phụ thân ta có một vài vật có thể giúp chúng ta an toàn khi đi ra ngoài vào lúc trời tối, nhưng chỉ có tác dụng lên một người mà thôi, nếu muốn cả thôn an toàn thì hầu như không thể.”
Nói xong, như nghĩ đến cái gì, nhìn Trần Phi mà nói: “Thế nhưng chúng ta có ngài, dù sao ngài có thể hủy diệt hồn trong tượng đá, ắt hẳn bảo hộ được chúng ta khỏi tồn tại kia.”
Nhìn ánh mắt chờ mong kia của trưởng thôn, Trần Phi có cảm giác mình rời đi thế giới hắc ám là đại sai lầm. Đáng tiếc kẻ hủy diệt tượng đá chính là hắn, làm một nam nhân, đồng thời là kẻ chủ mưu, hắn không thể không có trách nhiệm.
Bất quá, muốn bảo hộ bọn họ, phải chờ bản tính kia thức tỉnh, bằng không đừng nói là bảo hộ người khác, cho dù muốn bảo hộ chính mình cũng là một chuyện rất khó khăn.
...
“Tập luyện cốt văn, chỉ có tập luyện cốt văn mới có thể trở nên mạnh mẽ. Ngày hôm nay ta sẽ dạy cho các cháu kiến thức cơ bản về cốt văn, nhìn này.”
Sân lớn giữa thôn, một đại hán cao lớn cao giọng nói. Nói xong, thân hình run bần bật, sau lưng bật ra hai cánh dơi cổ lão, một bên bị gãy bó lấy băng vải trắng.
Đại hán đỏ mặt ho khan, nói: “Các cháu có thấy song dực này của ta không, đó là thành quả của việc tu luyện cốt văn đấy.”
Mấy đứa trẻ thấy thế ánh mắt liền sáng rỡ, một đứa hớn hở nói: “Thật là oai hùng, đại bá, khi chúng cháu tu luyện cốt văn thì sẽ có song dực như đại bá sao?”
Đại hán lắc đầu, thần bí nói: “Tùy mỗi người mà thôi, cốt văn khi vẽ lên thân thể sẽ biến hóa ra muôn ngàn hình thù, đại bá là song dực, các thúc bá khác lại không phải, nó có thể là một cái cây to, một con thú ba đầu sáu tay, hoặc là một ánh mắt có thể viễn độ bầu trời đều có thể.”
Một đứa trẻ trố mắt nhìn song dực của đại hán, nó vung vẩy nấm đấm, trầm trồ hỏi: “Đại bá, chỉ cần chăm chỉ luyện cốt văn là có thể trở thành cường giả hay sao?”
Cường giả, một đứa trẻ 4-5 tuổi thế mà hiểu được khái niệm này.
Đại hán cười to nói: “Tất nhiên rồi, không những trở thành cường giả, mà còn có thể đi ra đại hoang, tiến về thế giới càng rộng lớn hơn.”
“Cháu muốn trở thành cường giả, mang mọi người trong thôn đi ra ngoài.”
Nó la hét.
“Chí hướng bao la, hùng tâm chí tráng, tốt lắm, haha!”
Đại hán cười to tán thưởng.
“Hi vọng chúng nó sẽ không nản lòng.”
Đại hán hài lòng vuốt cằm, lẩm bẩm.