Hoàng An Vy đột ngột mở mắt ra, trong ánh mắt đều tràn ngập sự hoảng sợ cùng ghê tởm.
Thế nhưng đập vào mắt cô lại không phải những khuôn mặt đáng sợ kia mà là một đôi mắt lạnh lẽo như băng.
Thấy cô đã tỉnh nhưng lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn mình, chủ nhân của đôi mắt kia sững sờ, sau đó anh mắt anh dần trở nên bình lặng như đầm nước chết:
- Bây giờ mới biết sợ à? Thế sao lúc bỏ chạy không nghĩ đến hậu quả đi?
Nghĩ đến đây anh lại hận không thể băm cô thành trăm nghìn mảnh.
Là cô chủ động lại gần anh trước, sau đó dù cô không phải tình nguyện gả cho anh nhưng lúc anh hỏi cô nếu cô hối hận có thể quay đầu nhưng khi đó cô đã nói sẽ ở bên anh.
Thế mà mới cưới nhau được ba ngày cô đã ôm đồ bỏ chạy rồi, còn gấp đến độ vấp ngã cầu thang nữa.
- ...
An Vy ngẩn người nhìn người đàn ông trước mặt hồi lâu cũng không phản ứng lại, viền mắt cô đỏ lên, trong đôi mắt chất chứa sự ưu thương không nói nên lời.
Người này lúc còn sống là chồng trên danh nghĩa của cô, bởi vì chị gái cô bội ước cắm cho anh ta một cặp sừng dài cả mét lại thêm anh ta mới bị tai nạn bị liệt hai chân nên tính khí thay đổi, cả người âm u như Diêm La sống.
Vì bồi thường cho anh, An Vy cứ thế được đóng gói gửi đến chỗ anh chuộc lỗi thay chị gái.
Cô còn nhớ lần đầu gặp anh còn bị anh ném bình hoa vào người, xém khâu mấy mũi.
Sau đó vì cô cố chấp muốn thay chị gái chuộc lỗi để anh không trả thù gia đình mình nên anh cũng làm ngơ với cô, kệ cô ở bên cạnh mình.
Cứ tưởng cô có thể an ổn sống như thế đến hết đời thì chị gái An Diệu lại hại cô, khiến cô bị mẹ chồng hiểu lầm rồi đuổi khỏi nhà họ Lâm.
Mà ông chồng hờ của cô sau đó cũng nổi cơn thịnh nộ mà điên cuồng đi tìm cô khắp nơi, tìm từ lúc còn ngồi xe lăn cho đến khi đứng lên lại lần nữa, còn từng nói trên ti vi rằng nếu tìm được cô sẽ băm vằm cô làm trăm mảnh làm cô sợ quá phải trốn vào khu chợ đen trốn, sau đó lại bị chị gái lừa cho chết thảm.
Mới đầu cô còn cảm thấy cuộc đời bất công với mình, nhưng sau lại nghĩ chết rồi cũng tốt, cô không cần phải trốn chui trốn lủi anh nữa.
Vui mừng chưa bao lâu đã thấy bản mặt khó ở của anh tiếp khiến cô có xúc động muốn khóc một trận thật lớn.
Vì sao cô đã chết rồi mà vẫn để cô gặp lại tên ác ma này? Lẽ nào ông trời thấy kiếp trước cô sống chưa đủ thảm nên chết rồi vẫn cho cô gặp lại anh để sự bất hạnh của cô nhân lên X2?
Thấy cô nhìn mình với vẻ mặt tuyệt vọng, người đàn ông càng thấy không thoải mái, anh điều khiển xe lăn lại gần cô, giọng nói lạnh lẽo:
- Sao không nói gì?
- ...
Nhìn thấy anh là đầu óc cô trống rỗng như bị khoét hết nơ ron thần kinh rồi cô còn nói được gì chứ?
Thấy anh vẫn nhìn mình chằm chằm, An Vy bạo dạn khuyên nhủ anh:
- Anh Phong này, dù sao chúng ta cũng chết rồi, anh cứ ôm cục tức với tôi mãi cũng có ích gì đâu.
Lâm Đình Phong nhìn cô như nhìn kẻ thần kinh:
- Chết gì mà chết? Cô ngã cầu thang xong giả vờ mất trí nhớ với tôi à?
Hả? Anh không chết thế sao cô lại gặp được anh hay thế?
Nhìn mặt cô ngây ra như phỗng, Đình Phong hơi giật mình.
Không lẽ cô không nhớ gì thật?
Cũng không đúng, cô nhớ tên mình và tên anh, chỉ là cô cứ luôn mồm nói hai người chết rồi thôi.
Đập đầu xong bị điên luôn rồi?
Tức thì anh quay xe lăn ra ngoài gọi bác sĩ vào kiểm tra cho cô, thái độ cực kỳ gấp gáp khiến An Vy nhìn ngu người luôn.
Sau đó một vị bác sĩ và hai người phụ trách đi vào kiểm tra cho cô, lúc người phụ tá ghi ngày tháng khám bệnh, cô giữ chặt lấy tay cô ta sửng sốt hỏi:
- Anh nói hôm nay là năm bao nhiêu?
- Ngày 24 tháng 7 năm 2022 ạ.
Năm 2022?
Đó là năm đầu tiên cô gả đến nhà họ Lâm làm trâu làm ngựa cho ông chồng ác ma Lâm Đình Phong.
Vậy bây giờ cô vẫn đang là vợ của anh ta sao?
An Vy liếc nhìn xung quanh, sau đó cô cầm điện thoại lên xem thời gian trong đó, xác nhận lời bác sĩ nói là thật cô bỗng cảm thấy mọi chuyện thật hoang đường.
Cô sống lại rồi sao?
Không dám tin vào sự thật trước mặt, cô giơ tay tự tát mình một cái.
A, a, đau quá!
Không chỉ mặt đau mà đầu cũng đau, vậy là không phải cô đang nằm mơ rồi.
Cô thật sự sống lại rồi!
An Vy lưu lạc ở bên ngoài quá lâu, rất nhiều ký ức đều bị phai mờ gần hết.
Dù sao cô cũng không được thông minh cho lắm, nếu không đã chẳng bị đám người kia hãm hại rồi chết thảm rồi.
Nghĩ vậy cô cẩn thận lại dè dặt hỏi người đàn ông trước mặt mình:
- Anh Phong này, tôi có thể hỏi vì sao anh mắng tôi không? Tôi không nhớ.
- Cô định chơi trò mất trí nhớ với tôi à?
Đình Phong nhìn cô như nhìn tên ngốc, cô lại nhìn anh với ánh mắt đáng thương:
- Tôi không nhớ thật mà.
- Không nhớ thì cố mà nhớ đi rồi chuộc lỗi cho tốt.
Nếu không thì cút về nhà mẹ đẻ hối lỗi cho tôi.
An Vy vốn còn đang hoang mang, nghe thế hai mắt cô sáng lên:
- Ý anh là nếu không nhớ được thì tôi có thể rời khỏi nhà anh à? Anh nói thật không?
Nếu anh ta gật đầu cô sẽ lập tức dọn đồ và vác xác rời khỏi đây ngay lập tức.
Nhà của anh ai ai cũng là quỷ dữ ăn thịt không nhả xương, đến cả chị gái ruột cũng hố cô đến chết đi sống lại, được ông chồng hờ lại bị liệt hai chân, lúc cần có mặt thì không có, lúc không cần thì ngày ngày gặp.
Tóm lại sống trong cái nhà này quá áp lực, cô vẫn tranh thủ trốn khỏi đây sống một cuộc sống tư do tự tại thì vẫn hơn.
Lâm Đình Phong vốn định rời đi rồi nghe thế thì quay đầu lại, hỏi:
- Cô vẫn còn có ý định bỏ trốn à?
Anh biết chẳng có người con gái nào chịu ở bên cạnh một tên tàn phế như anh, lại thêm An Vy bị ép gả đến đây thay chị gái nên cô có ý định bỏ trốn cũng là chuyện bình thường.
Là người khác, anh có thể sẽ thả đi ngay lập tức nhưng cô thì không được.
An Vy rụt cổ lại, lí nhí nói:
- Là anh bảo không nhớ ra thì có thể rời khỏi đây mà.
Không biết có phải vì mới sống lại hay không mà trí thông minh của cô trở về âm.
Nếu không thì tại sao cô có thể vẫn chưa nhận ra đấy là câu cảnh cáo của anh chứ không phải anh thật sự muốn đuổi cô đi chứ?
Lâm Đình Phong day mi tâm mình, vẻ mặt không rõ là tức giận hay bất lực:
- Ngoan ngoãn dưỡng bệnh đi, cô dám chạy tôi đánh gãy chân cô.
An Vy rụt chân vào trong chăn, thề thốt nói:
- Tôi không chạy đâu, đảm bảo luôn.
Cô không nói không sao chứ cô vừa nói cái Đình Phong liền quay lại tự mình trông chừng cô.
Con ranh này nhìn im ỉm mà nguy hiểm lắm, hôm qua còn chăm sóc cho anh, nói ngày mai dẫn anh đi trị liệu mà tối đã vội vã chạy trốn đến ngã cầu thang rồi.
Bây giờ lời bảo đảm của cô chỉ như gió thoảng mây bay, giá trị còn không bằng cái lá khô rơi trong vườn nhà họ Lâm nữa.
An Vy thấy anh cứ nhìn mình thì chột dạ, cô vô thức kéo chăn lên che nửa khuôn mặt mình, chỉ để lộ ra đôi mắt đen láy mang theo sự tò mò:
- Sao anh chưa đi ra ngoài?
- Tôi ở đây chăm sóc vợ mình không được à?
- ...!Đừng chăm sóc cô, tuyệt đối không được chăm sóc cô.
Anh mà chăm sóc cô là cô "thăng" sớm đấy.
An Vy kéo chăn che kín mặt liên tục lẩm bẩm như niệm kinh thánh trừ tà, niệm thế nào lại nói ra miệng làm ông chồng hờ nào đấy cạn lời.
Đang yên đang lành lại ngã cầu thang làm trí thông minh vốn chẳng có bao nhiêu giờ trực tiếp về không luôn rồi.
Thế này bảo anh sao dám để cô ở lại đây một mình chứ?.
Danh Sách Chương: