Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1.

Ta vén những lọn tóc rối bời trước trán Tạ Tịch, định dùng khăn ấm lau sạch khuôn mặt hắn. Một lực rất nhẹ đặt lên cổ tay ta, sau đó hất ra. Chiếc khăn rơi xuống đất, thấm ra một vệt nước.

Thiếu niên trên giường chậm rãi mở mắt, giọng nói yếu ớt nhưng lại lạnh lùng đến mức khiến người ta phát run.

"Đừng chạm vào ta."

Ta đối diện với ánh mắt của hắn. Trong đôi mắt ấy, dù đã không còn địch ý dày đặc như lúc ban đầu, nhưng vẫn tràn đầy đề phòng và xa cách. Có vẻ như một năm chìm trong khổ sở đã khiến hắn mất đi lòng tin với tất cả mọi người.

Ta lặng lẽ nhặt chiếc khăn lên, giặt sạch, sau đó bưng tới một bát thuốc.

"Đại phu nói vết thương ở chân ngươi quá nặng, khó lòng chữa khỏi. Nhưng y còn nhắc đến Tiết thần y của Dược Y Cốc, có lẽ còn có cách khác."

Ta liếc nhìn trời cao nắng chói rồi nói: "Ngươi uống thuốc trước đi, ta sẽ cố gắng mời Thần y tới trước khi trời tối."

Tạ Tịch nhìn ta, trong mắt lộ ra sự tuyệt vọng không cách nào che giấu:

"Ngươi không cần cứu ta."

Đôi mắt thiếu niên đen nhánh, vô thần.

Dưới thân xác đầy vết thương kia, cũng là một linh hồn đã hoàn toàn suy sụp.

Dáng vẻ ấy.

Thật khó để tưởng tượng rằng, hắn đã từng là tiểu thế tử ấm áp ôn hòa, ngọc thụ lâm phong của phủ Văn Chiêu hầu.

Nhưng chỉ có ta biết, so với kiếp trước ta từng chứng kiến, tình trạng hiện tại của hắn đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Ở kiếp trước, sau khi bị vương công quyền quý hành hạ nhục nhã suốt một năm, hắn bị đưa tới phố xá sầm uất. Dưới con mắt của muôn người, hắn bị bày bán như một món hàng mặc cho đám đông giễu cợt ra giá.

Khi đó, không có sự xuất hiện của ta.

Trường đấu thú tàn nhẫn coi máu thịt là trò vui, đã mua hắn với giá cao. Chủ nhân nơi đó ném hắn với đôi chân tàn phế vào lồng giam cùng con dã thú hung mãnh.

Ngự y ép hắn uống thuốc nối xương, khiến hắn đau đớn thấu xương nhưng không thể ngất đi, bị buộc phải đối mặt với bầy linh cẩu đã nhịn đói ba ngày trong trạng thái tỉnh táo.

Bên dưới khán đài, đám quyền quý cười cợt, thưởng thức cảnh một kẻ từng mang trong mình dòng máu hoàng gia, từng cao cao tại thượng như thiên nhân, nay phải vật lộn cầu đường sống trong miệng dã thú.

Bọn họ tận hưởng khoái cảm khi kéo đóa hoa cao ngạo từ đỉnh núi xuống bùn lầy, rồi dẫm đạp dưới lòng bàn chân. Nhưng bọn chúng không ngờ rằng, đóa hoa cao ngạo từng rơi rụng thành bùn ấy, cuối cùng lại trở thành vị Nhiếp Chính Vương quyền khuynh triều dã.

Sau này, hắn ra lệnh lăng trì tất cả những kẻ từng làm nhục mình.

Khi đó, Tạ Tịch quỷ quyệt khó lường, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn,Bất cứ khi nào chiếc ngọc ban chỉ trên tay hắn xoay chuyển, đều có một nhóm người bỏ mạng.

Sau này hắn đã trở thành "Cô Sát Diêm La" mà cả Đại Chu nghe danh đều khiếp đảm.

2.

Tạ Tịch không chịu uống thuốc, ánh mắt trống rỗng, tựa hồ đã hoàn toàn mất đi ý niệm muốn sống. Ta nhíu mày, đặt bát thuốc xuống, lấy dây thừng trói chặt hắn vào giường, không để hắn có chút cơ hội phản kháng. Làm xong mọi việc, ta điềm nhiên nhìn hắn: 

"Chết rất dễ."


"Nhưng rất nhanh thôi, ngươi sẽ hiểu, sống quan trọng hơn chết nhiều."

Tạ Tịch không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn về một nơi nào đó, không chút cảm xúc. Ta rời khỏi phòng, một đường đi về phía tây, đến Dược Y Cốc.

Trước khi trời tối, ta đưa Tiết Thần y về nhà. Nhân lúc Thần y chẩn trị cho Tạ Tịch, ta xin ông một vị thuốc. Sau đó, ta lên xe ngựa, tới phiên chợ của thương nhân Đột Quyết. Ta từng mua hương liệu từ một nam nhân tên A Sử Na trong số bọn họ.

Lấy cớ kiểm hàng, ta tìm đến hắn.

A Sử Na vốn rất tinh tường trong chuyện giao thiệp. Sau khi dẫn ta xem hàng xong, hắn bày tiệc khoản đãi. Giữa tiệc, hắn cùng ta nâng chén cười nói rồi vui vẻ ra lệnh cho thủ hạ dắt lên con "sư tử khuyển trắng" mà hắn thường dùng để tiêu khiển.

Chẳng bao lâu sau, thủ hạ lôi lên một tiểu cô nương bò rạp trên mặt đất bằng tứ chi. Tiểu cô nương kia chừng bảy tuổi, cổ tay cổ chân bị xích sắt trói chặt, dây xích ghim sâu vào da thịt, trông vừa đáng sợ vừa dữ tợn. Trên cổ nàng đeo một chiếc vòng bạc có gắn chuông nhỏ, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước.

A Sử Na cười lớn, nhận lấy chén mật ong từ tay thuộc hạ, cẩn thận bôi lên đầu ngón tay bé gái, sau đó ra lệnh ném nàng vào trong ổ kiến. Khoảnh khắc tiếp theo, đàn kiến ùn ùn bu kín, gặm cắn thân thể nhỏ bé ấy, tiếng khóc đau đớn vang lên thê lương.

Nhưng đám người A Sử Na lại xem như một trò vui, không ngừng cười cợt, thỉnh thoảng phát ra những tiếng cười quái dị. Giữa chừng, A Sử Na nghiêng đầu nhìn ta, vẻ thích thú: "Thẩm cô nương có muốn thử không?"

Vừa nói, hắn vừa đưa chén mật ong tới trước mặt ta. Ta khẽ nhếch môi, nhận lấy, chậm rãi bôi mật lên môi và mắt tiểu cô nương kia. Phía sau, A Sử Na đập bàn cười lớn: 

"Quả nhiên danh hiệu Huyết Lạc Đà không phải hư danh! Thẩm cô nương, đủ tàn nhẫn!"

Trong phòng, tiếng gào khóc càng thảm thiết hơn. Thế nhưng, chỉ qua mấy hơi thở, thanh âm liền im bặt. A Sử Na liếc mắt ra hiệu cho thuộc hạ. Kẻ nọ tiến lên kiểm tra, sau đó run rẩy quay đầu lại: "Chủ nhân, chết rồi…"

A Sử Na trợn trừng hai mắt, hung hăng hất tung bàn tiệc.

"Đã tốn công nuôi dưỡng suốt một năm, thế mà chỉ trong chốc lát đã chết?!"

Đám thuộc hạ cúi đầu không dám lên tiếng.

A Sử Na giận dữ chỉ tay: "Lôi đi băm nhỏ cho chó ăn!"

Thuộc hạ vừa định động thủ. Ta giơ tay ngăn lại: "Khoan đã."

"Nghe nói nha đầu này là do chủ nhân bỏ ra số bạc lớn mua về, đem cho chó ăn há chẳng phải quá lãng phí sao?"

A Sử Na nheo mắt nhìn ta, ánh mắt sắc bén như chim ưng: "Thẩm cô nương có ý gì?"

Ta nhếch mày: "Nha đầu này trúng cổ độc, có ích đối với ta. Chi bằng bán lại cho ta với giá cao đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang