Thật may mắn cho hắn, nếu không phải vì tiên hoàng chỉ có duy nhất một đứa con trai, làm sao đến lượt một súc sinh như hắn ngồi lên ngai vàng này?
Nửa tháng sau, lão hoàng đế chỉ còn lại một bộ xương trắng. Kẻ vốn phải bị giam trong đại lao của Hình bộ là Giang Nghiêm, vậy mà lúc này lại dẫn binh tìm đến đây.
Giang Nghiêm giơ kiếm chỉ vào ta, quát lớn:
"Tội giết vua tày trời, còn không mau chịu trói?!"
Ta nheo mắt, nhìn hắn:
"Nếu sớm biết lão già nhà ngươi có bản lĩnh vượt ngục, ta đã chẳng nhân từ như vậy, đáng ra nên vào ngục đưa cho ngươi một chén rượu độc rồi mới phải!"
Giang Nghiêm giận dữ, gân xanh nổi lên:
"Tiện nhân còn dám mạnh miệng!"
Hắn vung kiếm, mũi kiếm lệch đi một tấc, chỉ về phía sau lưng ta:
"Ngươi nhìn lại phía sau mình đi, trống không chẳng một bong người! Ngươi dựa vào đâu mà ngông cuồng?!"
Ta bật cười, nhướng mày:
"Dựa vào đâu à?"
"Dựa vào chính bản thân ta!"
Dứt lời, ta ấn xuống cơ quan mật thất. Lập tức, một màn sương trắng lan tràn khắp không gian, ngay sau đó là vô số mũi tên bắn ra tứ phía. Ta vung tay chộp lấy thanh trường kiếm bên cạnh, đâm liên tiếp ba nhát về phía Giang Nghiêm.
Sảng khoái!
Bên trong mật thất hỗn loạn, ta nhân cơ hội mở mật đạo, thoát ra bên ngoài. Mật đạo nối thông đến cửa sau, nơi ấy có một con chiến mã đã được ta chuẩn bị sẵn từ trước.
Ta tung mình lên ngựa, suốt đêm rời khỏi kinh thành.
23.
Một đường thúc ngựa lao đi, không biết đã chạy bao lâu. Phía trước bỗng hiện ra ánh lửa lốm đốm. Chớp mắt, một đội quân đông đảo bao vây chặt lấy ta. Lửa sáng chói mắt, ta đưa tay che lại, đang cân nhắc đối sách thì một lực mạnh kéo ta vào lồ|\|g ngực ấm áp.
"A Miên!"
Là Tạ Tịch vừa khải hoàn từ biên quan trở về.
Ta ngẩn ra trong thoáng chốc. Tạ Tịch buông ta ra, vội vàng kiểm tra khắp người ta, lo lắng hỏi:
"Có bị thương ở đâu không?"
Ta lạnh lùng nhìn hắn, xoay tay đặt ngang chủy thủ lên cổ hắn. Quân lính xung quanh thấy vậy, đồng loạt giương cung, nhắm thẳng vào ta. Ta cao giọng quát:
"Không ai được động! Ai dám động, ta giết hắn!"
Quân lính lập tức dừng lại, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Tạ Tịch.
Ta ghé sát tai hắn, trầm giọng nói: "Ngươi ra lệnh cho bọn họ, nhường đường cho ta."
Tạ Tịch làm theo. Đội quân trước mặt lập tức rẽ ra, để lộ một con đường rộng thênh thang.
Ta áp giải Tạ Tịch tới trước ngựa: "Lên đi."
Tạ Tịch xoay người lên ngựa. Ta cũng nhanh chóng tung mình theo sau. Thấy ta giữ hắn làm con tin, quân lính không dám tùy tiện hành động, chỉ có thể trơ mắt nhìn ta đưa Tạ Tịch phóng ngựa lao đi. Lại không biết đã chạy bao lâu, cuối cùng dừng lại ở một thung lũng hoang vắng không một bóng người.
Vó ngựa đột nhiên trượt xuống, cả ta và Tạ Tịch đều bị hất ngã xuống đất. May mà đất núi mềm xốp, cú ngã cũng không quá đau.
Ta đứng dậy, Tạ Tịch cũng theo đó mà đứng lên.
"A Miên."
Tạ Tịch tiến gần ta hơn.
Ta giơ kiếm chắn ngang, lạnh giọng: "Đừng qua đây."
Ánh mắt Tạ Tịch lặng lẽ ôm trọn bóng trăng. Sâu thẳm, dịu dàng đến mức có thể khiến người ta chết chìm.
Hắn nói: "A Miên, lưỡi chủy thủ này không được mài sắc, ta biết nàng vốn không hề muốn tổn thương ta."
"Ngươi câm miệng!"
Ta thô bạo giật xuống chiếc cốt tiêu đeo trước cổ, ném về phía hắn:
"Cái này trả lại ngươi."
"Từ nay trở đi, ngươi và ta không còn bất cứ liên quan gì nữa."
Tạ Tịch tựa như không nghe thấy lời ta nói, hoàn toàn không để ý đến thanh kiếm đang chắn giữa hắn và ta, cứ thế tiến về phía trước.
Mũi kiếm gần như chạm đến tim hắn. Ta nghiến răng:
"Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?"
Tạ Tịch trầm mặc, nâng tay nắm lấy mũi kiếm, kéo về phía mình. Mũi kiếm lập tức đâm vào ngực hắn nửa phân. Máu tươi nhuộm đỏ lòng bàn tay hắn, vậy mà hắn chỉ nghiêng đầu, mỉm cười:
"A Miên, tay nàng đang run."
Gió lạnh quét qua khiến mắt ta cay xè: "Tạ Tịch, ngươi đừng ép ta!"
Tạ Tịch rút kiếm khỏi ngực, dễ dàng đoạt lấy thanh kiếm trong tay ta, ném xuống đất.
24.
Vầng trăng khuyết treo cao, lạnh lẽo lại cô liêu, tỏa ra một tầng ánh sáng mờ ảo dịu dàng. Nam nhân từng bước tiến lại gần ta, bước chân trầm ổn, lại tựa như từng bước giẫm lên tim ta. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, trong thung lũng bỗng vang lên một tràng tiếng tru của sói.
Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt của Tạ Tịch chợt biến đổi, cánh tay dài vươn ra kéo ta vào lòng.
"A Miên!"
Ngay sau đó, bên tai ta truyền đến âm thanh chói tai của răng nanh xuyên vào da thịt.
Tạ Tịch nén một tiếng rên trầm thấp, dốc sức đẩy ta ra. Nhận ra điều gì đó, ta vội quay người, chỉ thấy trước mắt một con sói độc nhãn đang nhào lên người Tạ Tịch, điên cuồng cắn xé cánh tay hắn.
Gân xanh trên tay hắn nổi lên, răng nanh của con sói ghim sâu vào da thịt ba phân, máu đỏ sẫm thấm ướt ống tay áo đen tuyền. Cơn gió nhẹ đột nhiên nổi lên giữa núi rừng, lá cây xào xạc, tai con sói giật giật đầy cảnh giác.
Ta nhìn về phía vũng nước đọng phía sau nó, giơ tay ném một viên đá. Tiếng nước bắn tung tóe khiến con sói chợt quay đầu.
Chính vào khoảnh khắc ấy, ta vung kiếm xông tới! Lưỡi kiếm xuyên qua bộ lông dày, mũi kiếm lập tức đâm vào cổ sói ba phân, chất lỏng tanh nóng bắn lên mặt ta.
Cơn đau khiến con sói bùng nổ sức mạnh kinh hoàng, nó tru lên một tiếng dữ tợn, hất văng ta và Tạ Tịch ra xa. Tạ Tịch bị đập mạnh vào tảng đá xanh trong núi, che chở cho ta mà nhổ ra một ngụm máu.
Thấy con sói lại lao đến, ta vội vớ lấy một nhánh cây khô, đâm thẳng vào con mắt xanh lục phát sáng của nó ngay khoảnh khắc nó vồ xuống. Nhân lúc nó ngửa đầu tru lên vì đau đớn, Tạ Tịch vươn bàn tay nhuốm máu, nắm lấy tay ta đang cầm kiếm.
Hai nguồn sức mạnh hợp làm một, mũi kiếm bất ngờ xuyên thẳng qua yết hầu con sói!
Thân sói nặng nề đổ xuống đất.
Nhìn xác con quái vật, ta hít sâu một hơi, điều chỉnh lại nhịp thở rồi quay lại nhìn nam nhân phía sau.
"Tạ Tịch!"