Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Duyệt chậm rãi nhấp một ngụm cà phê rồi mới ngẩng mắt nhìn tôi: “Cháu chắc chứ? Nếu nhận tiền thì cả đời này tôi sẽ không cho phép Dư Chu cưới cháu đâu.”

Khung cảnh trước mắt giống hệt 5 năm về trước, chỉ là lúc đó tôi đã không chút do dự từ chối tấm chi phiếu bà đưa… Còn hùng hồn tuyên bố: “Cháu và Lương Dư Chu yêu nhau thật lòng, vậy nên cháu và ông nội sẽ không nhận tiền khám bệnh của anh ấy!”

Ngẩn ngơ vài giây, tôi hoàn hồn, khẽ đáp: "Bác yên tâm, sau khi nhận tiền, cháu sẽ chuẩn bị chia tay với Lương Dư Chu.”

Nghe vậy, Triệu Duyệt không nói thêm gì.

“Cho tôi số tài khoản, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền.”

Lúc ra về, bà còn nhắc thêm một câu: “Cháu biết tính Dư Chu rồi đấy. Đột ngột đòi chia tay thì chắc chắn nó sẽ không đồng ý đâu.”

Bước chân tôi khựng lại trong thoáng chốc, gật nhẹ một cái nhưng không đáp.

Khi mở cửa bước vào nhà, Lương Dư Chu đang tất bật trong bếp. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi bất giác nhớ lại những năm trước… Cũng là căn bếp ấy, anh từng luống cuống đến vụng về, chỉ vì muốn nấu cho tôi một bữa ăn tử tế.

Khi ấy, tôi chưa từng nghĩ tới một điều rằng cậu ấm nhà họ Lương, người nổi danh khắp Dung Thành sẽ có ngày vì tôi mà học nấu hơn trăm món ăn, không trùng lặp món nào.

Tất nhiên, tôi cũng chẳng thể ngờ người đàn ông từng để tôi trong mắt trong tim ấy… Thực ra chưa bao giờ thật lòng nghĩ đến chuyện xây dựng một mái ấm với tôi.

“Em dậy sớm thế? Vẫn còn giận anh à?”

Lương Dư Chu đặt đĩa thức ăn lên bàn, bước đến ôm tôi vào lòng: “Tối qua là do anh không đúng. Ăn sáng trước đi, chiều mình đi thử váy cưới nhé.”

Nếu như tôi chưa từng nghe được những lời anh nói với bạn đêm qua thì có lẽ lúc này, tôi đã mỉm cười hạnh phúc và tặng anh một nụ hôn rồi.

Giữa ranh giới từ chối và đồng ý, tôi do dự trong vài giây. Cuối cùng, vẫn muốn cho bản thân một giấc mơ đẹp nên khẽ đáp: “Vâng.”

Chỉ tiếc rằng, giấc mơ ấy còn chưa kịp tròn đã vội tan.

Vừa mặc thử váy cưới xong, Lương Dư Chu còn chưa kịp nhìn tôi kỹ một cái đã nói có việc gấp ở công ty, phải đi ngay.

Anh vừa rời đi, Triệu Duyệt đã gửi cho tôi một địa chỉ, kèm theo một câu: “Sợ cháu không nghĩ ra lý do chia tay nên tôi giúp cháu một tay.”

Bao năm ở bên Lương Dư Chu, tôi và người mẹ Triệu Duyệt của anh chẳng gặp nhau được mấy lần. Nhưng tôi luôn biết, nếu tôi và anh kết hôn thì bà sẽ là một người mẹ chồng không tồi chút nào.

Giờ đây khi biết tôi và Lương Dư Chu không còn tương lai, bà dứt khoát ra tay, bắt đầu sắp xếp cho anh đi xem mắt.

Chỉ tiếc, tôi lại phụ tấm lòng ấy của bà. Tôi không bắt được quả tang anh đi xem mắt vì giữa đường lại cứu một người đi đường lên cơn nguy kịch.

Đưa người đó vào bệnh viện xong, tôi cũng chẳng còn sức đâu mà đi đôi co với Lương Dư Chu nữa, đành lặng lẽ quay về căn nhà hai chúng tôi đã sống suốt mấy năm qua.

Khi anh trở về, vừa hay thấy tôi đang thu dọn đồ đạc thì anh vội nói: “Tiểu Du, xin lỗi em, vài hôm nữa mình lại đi thử váy cưới nhé?”

Có lẽ sợ tôi sẽ đổi ý nên cả buổi chiều hôm ấy, Triệu Duyệt liên tục gửi cho tôi ảnh chụp Lương Dư Chu và cô gái được sắp xếp đi xem mắt. Hai người cười nói vui vẻ, trông thật xứng đôi.

Tôi bình tĩnh hơn cả tưởng tượng. Vừa cất những món đồ đôi vào túi, tôi vừa thản nhiên đáp: “Để sau rồi tính.”

Lương Dư Chu còn định nói gì đó nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên khiến anh bị phân tâm. Đến khi lấy lại tinh thần, chủ đề đã bị đổi sang chuyện khác, anh nói: “A Thành rủ tụi mình qua đó ngồi chơi một chút, đi thôi. Về rồi anh sẽ giúp em dọn tiếp.”

Giờ chưa phải lúc thích hợp để nói rõ mọi chuyện nên tôi đành im lặng, theo anh đến chỗ hẹn.

Vừa bước vào phòng riêng, tôi lập tức cảm nhận được bầu không khí có phần lạ lẫm.

Người bình thường như A Thành mỗi lần gặp đều hay đùa giỡn gọi tôi là “chị dâu nhỏ”, lúc này ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc về phía một người phụ nữ đang ngồi nơi góc phòng.

Tôi lần theo ánh mắt cậu ấy nhìn sang… Dưới ánh đèn lúc sáng lúc mờ, gương mặt người phụ nữ ấy trùng khớp hoàn toàn với cô gái đã đi xem mắt với Lương Dư Chu chiều nay.

Lương Dư Chu nắm tay tôi kéo ngồi xuống vị trí chính giữa, không thèm liếc nhìn người phụ nữ kia lấy một lần. Anh đưa cho tôi một ly nước trái cây, rồi ra hiệu cho A Thành giới thiệu cô ta.

“Chu, chị dâu nhỏ… à không, Tiểu Du, đây là em họ tôi, Hạ Uyển Đường. Mấy hôm trước nó mới về nước, chưa quen ai ở đây nên tôi dẫn nó theo.”

Có lẽ vì chột dạ nên càng nói, giọng A Thành càng nhỏ dần.

Trên mặt Lương Dư Chu không biểu lộ gì, chỉ khẽ gật đầu chào đối phương rồi lập tức dời mắt đi.

Vài phút sau, Hạ Uyển Đường ôm theo một con chó giống Yorkshire chủ động ngồi xuống cạnh tôi, miệng cười ngọt ngào: “Chào chị, em ngồi ở đây được không?”

Tôi luôn để ý ánh mắt của Lương Dư Chu nên thấy rất rõ khoảnh khắc cô ta vừa ngồi xuống, anh đã khẽ nhíu mày.

Tôi vốn là kiểu người chậm nóng, trước tình huống thế này cũng không biết nên phản ứng thế nào, đành cười gượng cho qua.

“Nghe nói gia đình chị có tổ tiên là ngự y? Dạo này Mạt Mạt nhà em ăn uống kém quá, chị xem giúp được em không?”

Cứu người hành y là gia huấn của nhà tôi. Gạt đi cảm giác bất thường trong lòng, tôi nghiêm túc hỏi: “Ngoài việc ăn uống kém, ‘bệnh nhân’ còn có triệu chứng gì khác không?”

Hạ Uyển Đường khẽ cười, bế chú chó nhỏ trong tay lên trước mặt tôi: “Nè, không phải bệnh nhân gì đâu, chỉ là một bé chó thấy không khỏe thôi. Nhưng nó cũng là sinh mệnh mà, chị Tang đâu nỡ thấy chết mà không cứu, đúng không?”

Gia đình tôi xưa nay vốn đã ít người…

Sau biến cố suýt mất mạng khi còn trẻ, ông nội tôi sống nhiều năm ẩn danh sau ngày nước Trung Hoa mới thành lập. Nhưng cuối cùng, vẫn không thể từ chối việc tái xuất cứu người.

Trong ký ức của tôi, những ai biết rõ thân thế của ông đều dành cho gia đình tôi sự tôn kính sâu sắc.

Dù tôi là con gái, nhưng khi biết tôi là truyền nhân duy nhất đời này của nhà họ Tang thì rất hiếm có ai dám tùy tiện nói chuyện với tôi bằng thái độ như vậy.

“Hạ Uyển Đường! Em không biết lễ giáo là gì à? Có biết mình đang nói chuyện với ai không?”

A Thành nổi giận quát lớn, rồi quay sang tôi xin lỗi:

“Xin lỗi em, Tiểu Du. Con bé này được người nhà chiều hư rồi, em đừng để bụng nhé.”

Từ khi ở bên Lương Dư Chu, gần như bạn bè thân thiết của anh đều từng nhờ tôi bắt mạch cho cha mẹ họ. Tôi cũng từng phát hiện mẹ của A Thành có dấu hiệu bệnh lý, dù bề ngoài vẫn trông hoàn toàn khỏe mạnh.

Khi đó, dù bệnh của Lương Dư Chu đã khỏi nhưng mọi người vẫn bán tín bán nghi, cho rằng chủ yếu là nhờ tay nghề của ông nội tôi.

Nhưng vì nể mặt Lương Dư Chu, A Thành vẫn đưa mẹ mình đi khám tổng quát… Kết quả, bệnh được phát hiện kịp thời trước khi chuyển biến thành ung thư.

Cũng vì vậy, trong nhóm bạn của Lương Dư Chu, A Thành là người đối xử với tôi chân thành nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang